Nửa tháng trôi qua, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn.
Thẩm Gia cả ngày ở Tây Uyển chơi đùa, không phải là trèo cây bắt ve thì cũng là đuổi theo ong bướm trong vườn, chơi vui đến mức quên cả trời đất, cuối cùng nàng cũng nhớ tới việc mình có chính sự còn chưa làm xong, đó là hạ dược Trần Thích, gạo nấu thành cơm cùng với hắn.
Mười lăm tháng tám là một ngày lành, hoa đẹp trăng tròn.
Thẩm Gia tới cửa bái phỏng Thẩm Như, hai tỷ muội ở cùng một Đông Khoa Viện, ngày thường dường như cũng không giao lưu gì, gặp nhau cũng không nói một câu.
Thẩm Gia nhờ Thẩm Như viết một phong thơ, mời Trần Thích mười lăm tháng tám cùng nhau ngắm trăng, nàng còn tưởng rằng sẽ tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục nàng ấy viết cho nàng, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Như không nói hai lời liền nhanh chóng đáp ứng, dùng bút viết một phong thơ.
Khi nàng ấy viết xong, Thẩm Gia cầm nó lên để xem kỹ hơn.
Mẫu thân của Thẩm Như, Tôn thị, là một tài nữ, ngày xưa là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quan chức sa sút, Thẩm Như kế thừa tài năng của Tôn thị, trở thành người kế thừa dáng chữ nhỏ đều đặn của mẫu nhân, nét chữ thanh nhã, rõ ràng, mực mới trên giấy Tiết Đào còn chưa khô, mùi hương của mực thơm ngát, viết:
[Mười lăm tháng tám, giờ Tuất một khắc, bên đình Phù Hương, không gặp không về.]
Phía dưới cùng còn có chữ ký của Thẩm Như và con dấu chứng minh thân phận của nàng.
Thẩm Gia gấp phong thư lại, cất vào trong tay áo: “Ta sẽ đi đưa giúp ngươi, ngươi không cần phải xen vào.”
“Tiểu muội.”
Khi Thẩm Gia đang muốn nhấc chân đi ra khỏi cửa, Thẩm Như đột nhiên lên tiếng gọi nàng lại.
Thẩm Gia khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại việc Thẩm Như gọi nàng là “Tiểu muội”, Thẩm Gia cũng không giải thích được tại sao, có lẽ ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy có chút áy náy.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ chạm khắc, bụi bặm bay lên bay xuống trong ánh sáng, Thẩm Như đứng ngược sáng trong bóng tối, khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp khó tả, nàng tựa như đang cảm thấy áy náy, có chút lý do gì đó khó nói.
Thẩm Gia đợi một lúc lâu, cuối cùng mới thấy nàng giật giật môi, nói: “Không có gì.”
Mười lăm tháng tám, ngày hội trung thu.
Vào ngày này, Thánh Thượng đã tiến hành tổ chức tiệc tối trung thu ngay tại điện Quảng Hàn của đảo Quỳnh, quân thần cùng nhau hưởng bữa tiệc, các nữ quyến thì được Thượng Quan Hoàng Hậu dẫn đầu đi đến Thiên điện bên cạnh tổ chức bữa tiệc.
Liên tiếp nhiều ngày không gặp, Hoàng Hậu tựa hồ còn chưa hồi phục lại từ lần bị đả kích trước, có chút mất hứng cho nên người cũng hao gầy đi rất nhiều, mở đầu chỉ nói một vài câu sau đó cho phép mọi người tùy ý thưởng thức bữa tiệc.
Tam công chúa Hoài Vân đoan trang ngồi bên cạnh mẫu hậu, khi nhìn về phía Thẩm Gia thì lặng lẽ chớp chớp mắt với nàng.
Thẩm Gia rút phong thư được giấu ở trong tay áo ra, giao cho Đỗ Nhược: “Ngươi đi truyền tin cho Trần công tử, cần phải giao tận tay cho hắn.”
Đỗ Nhược đặt cái đầu thỏ đang ăn dở xuống, lau khô tay, nhận lấy phong thư, trịnh trọng gật đầu.
Thẩm Gia quay đầu lại phân phó Tân Di: “Ngươi giúp ta ngăn cản Thẩm Như lại, mặc kệ dùng lý do gì, tóm lại đêm nay không được để nàng ta đi ra khỏi điện Quảng Hàn một bước.”
Tân Di ngập ngừng: “Tiểu thư, thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Gia hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Ta thực sự muốn làm như vậy.”
Sau khi phân phó mọi chuyện xong, Thẩm Gia thừa dịp không ai chú ý, lên ra ngoài thiên điện.
Phù Hương đình là một ngôi đình nhỏ nằm ở vào phía tây Bắc Hải, còn đảo Quỳnh Hoa là một hòn đảo nhân tạo nằm giữa hồ, vì để các quý nhân thuận tiện cho việc ra vào, bên bờ lúc nào cũng có tiểu thái giám canh trên thuyền.
Thẩm Gia lên thuyền, nhờ thái giảm đang cầm mái chèo đưa nàng sang bờ tây đối diện, thuận tay cũng thưởng cho hắn một miếng bạc.
Sau khi cập bờ, Giả thị đã sớm đợi bên trong Phù Hương đình, nàng buộc chiếc thuyền mái hiên dưới rặng liễu rủ trên bờ, có trà, điểm tâm, chăn đệm đầy đủ, thậm chí còn thắp mấy ngọn đèn có chụp đèn bằng giấy đỏ, cả khoang thuyền bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ mơ hồ, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đứng đắn.
Thẩm Gia vừa bước vào, mặt liền đỏ bừng: “Nhũ mẫu, như này có phải hơi quá hay không.”
Từ nhỏ Thẩm Gia lớn lên ở Giang Nam, từ xưa đến nay nơi đó là nơi phong nguyệt, Kim Lăng có Tần Hoài nổi tiếng khắp thiên hạ, kỹ nữ Dương Châu, thuyền kỹ Tô Châu, vùng ven sông có hàng trăm kỹ viện.
Một số biểu ca của Thẩm Gia phong lưu thành tánh, thường xuyên lưu luyến kỹ viện, ỷ hồng dựa thúy.
Khi Thẩm Gia còn trẻ người non dạ, từng nhờ một vị biểu ca đưa nàng đi qua sông Tần Hoài, khi đó nàng không hiểu điều gì cả, chỉ biết ngắm nào là hoa nào là đèn, còn có nhóm kỹ nữ đàn tỳ bà, hát những bài hát nghe rất hay.
Trong ký ức mơ hồ của nàng, đèn trên thuyền hoa kia cũng chính là loại đèn này, được dán bằng giấy đỏ phản chiếu mặt mày người trong khoang thuyền hồng hào.
Dù sao vẫn là khuê nữ chưa biết sự đời, Giả thị biết nàng cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống, tận tình khuyên bảo nói: “Con của ta, nhũ mẫu cũng biết con làm ra loại chuyện này sẽ hủy hoại danh tiết của con, quả thực đã gây khó dễ cho con. Nếu như mẫu thân con vẫn còn sống trên đời thì nhất định sẽ mắng ta một trận, nếu phụ thân của con là một người đáng tin thì ta cũng sẽ không đưa ra một chủ ý tồi tệ đến như vậy, cữu cữu của con lại ở Kim Lăng xa xôi, xa hoàng đế, dù có tâm cũng bất lực. Dù sao con cũng là người của Thẩm gia, chúng ta không thể nương tựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào chính mình, so với việc lão gia tùy tiện quyết định việc hôn nhân của con, không bằng chọn một người mình thích, con nói có phải hay không? Sinh ra đã là nữ nhân thì sẽ luôn gặp phải gian nan khó khăn hơn so với người khác, lấy được một vị hôn phu tốt quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.” Thẩm Gia cầm lòng không được chảy nước mắt xuống, gật đầu nói: “Nhũ mẫu, ta đã hiểu, người đều là vì muốn tốt cho ta.”
“Con hiểu được thì tốt rồi.”
Giả thị đem âm dương hợp hoan tán nhét vào trong tay nàng, nhìn khuôn mặt Thẩm Gia còn chưa mất đi nét trẻ con ngây thơ, không khỏi cảm thấy đau lòng, ôm nàng ôm vào trong lòng khóc lớn: “Con rõ ràng vẫn là một hài tử mà! Ông trời ơi, nếu mẫu thân con vẫn còn sống thì làm sao nàng có thể để cho con phải chịu đau khổ như thế này..”
Nàng vừa khóc, Thẩm Gia cũng nhịn không được khóc lớn lên.
Chủ tớ hai người ôm nhau khóc rống một lúc lâu mới từ từ ngừng khóc.
Giả thị lấy khăn tay ra, lau sạch sẽ mặt Thẩm Gia, lại giúp nàng sửa soạn lại tóc mai, do dự nói: “Chuyện đó... Lần đầu tiên sẽ có chút đau, con chỉ có thể tạm thời cắn răng chịu đựng, vị Trần công tử kia, nhìn qua cũng không phải là một người càn rỡ, chắc hẳn sẽ thương hoa tiếc ngọc, qua được lần đầu tiên là sẽ ổn ngay thôi, con đã hiểu chưa?” Thẩm Gia nghe được cái biết cái không, chỉ gật đầu.
Giả thị đã giải thích mọi thứ cần phải giải thích, bà cảm thấy hơi mót tiểu cho nên đã lên bờ đi giải quyết.
Sau khi bà rời đi, một mình Thẩm Gia ngồi bên trong khoang thuyền, đánh giá gói âm dương hợp hoan tán kia.
Nhũ mẫu nói, sau khi dùng loại bột này, chỉ trong tức khắc là sẽ có thể thấy ngay kết quả, nam tử sẽ trở nên dũng mãnh như long hổ... Là thật sao? Tác dụng của thuốc này lợi hại đến như vậy sao?
Không biết Trần Quát trở nên dũng mãnh như long hổ sẽ có bộ dáng như thế nào, hình như từ trước đến là một quân tử khiêm tốn.
Trong lúc Thẩm Gia suy nghĩ miên man, nghiêng về phía cốc nước trà, đổ một nửa hợp hoan tán vào trong cốc.
Suy nghĩ một chút, cho vào ít như vậy, có khi nào không có tác dụng hay không?
Thẩm Gia dứt khoát đổ hết một gói thuốc bột vào.