Thẩm Gia ôm những đài hoa sen đã ngắt được về, khiến cho Tân Di và Giả thị hoảng sợ vô cùng.
Tây Uyển là uyển viện của Hoàng Thất, không phải là Thẩm viên hay Kim Lăng, đài sen ở hồ Thái Dịch đâu phải muốn hái là có thể hái chứ, đó là tài sản riêng của Thánh Thượng đó.
Đối diện với thái độ hoảng sợ của hai người bọn họ, Thẩm Gia xua tay nói: “Yên tâm đi, không ai nhìn thấy cả, chỉ có một vị lão bá tốt bụng, là ông ấy chèo thuyền đưa ta đi hái đài sen, ông ấy sẽ không nói cho người khác biết đâu. Được rồi, Tân Di, đến đây giúp ta làm bánh hoa sen nào, Đỗ Nhược, em cũng đừng ăn nữa, nếu em còn ăn nữa sẽ hết luôn đấy”.
Đỗ Nhược l.i.ế.m ngón tay, vẫn chưa hết cơn thèm nhưng đành phải buông đài sen trong tay xuống.
Thẩm Gia thích ăn, tài nghệ nấu nướng của nàng cũng không tồi, khi nàng còn ở Kim Lăng cữu cữu thường bảo nàng xuống bếp làm vài món nhậu, nơi nàng ở là Lãm Thuý Các, nơi này có một phòng bếp nhỏ, vừa hay có thể dùng tới.
Giả thị không muốn tham gia liền trở về phòng đi ngủ trước.
Chủ tớ ba người bọn họ đem hoa sen đi rửa sạch, nghiền nhỏ rồi trộn với bột mì, sau đó tạo hình bột mì rồi hấp chúng trong nồi hơn nửa tiếng là có thể ăn.
So với bánh hoa sen, quá trình làm mứt hoa quả có chút phức tạp hơn, để không làm ảnh hưởng đến hương vị ta phải lấy tim sen ra, sau đó dùng mật ong ngâm hạt sen để mật ong có thể ngấm vào bên trong, vì vậy phải cần thêm thời gian.
Ba ngày sau, hạt sen ướp mật cuối cũng cũng đã làm xong, Thẩm gia đem hạt sen ướp mật và bánh hoa sen bỏ vào trong hộp đựng đồ ăn, sau đó đến hồ Thái Dịch theo như ước định lúc trước, lần này Tân Di và Đỗ Nhược cũng đi theo.
Khi đi ngang qua Bách hoa viên, nàng chợt nghe thấy tiếng khóc từ ngọn núi giả truyền đến.
Ba người lần theo tiếng khóc đi qua liền nhìn thấy một đứa bé đang khóc, toàn bộ tóc xung quanh bị cạo đi, chỉ chừa lại hai búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, búi tóc được buộc bởi một sợi dây màu đỏ đính thêm một viên gì đó chỉ lớn bằng đầu ngón út.
Cách ăn mặt của tiểu hài tử không hề tầm thường, một thân áo gấm, chắc là tiểu thiếu gia của gia đình nào đó trốn ra ngoài chơi.
Bên cạnh tiểu hài tử là một vị cô nương khoảng 15 – 16 tuổi, mặc y phục màu xanh, đuôi váy chạm đất, dung mạo xinh đẹp, khí chất duyên dáng, là tỷ tỷ của của tiểu hài tử kia, vị cô nương đang dịu dàng thuyết phục đệ đệ nằm dưới đất đứng lên.
“Trở về thôi, cửu đệ, nếu đệ không về ta sẽ lại bị mắng đó…”
“Không! Ta không muốn về, ta muốn đi cưỡi ngựa, Giá! Giá!”
Tiểu hài tử ăn vạ lăn trên mặt đất, không muốn đứng dậy.
Tỷ tỷ nó không còn cách nào khác đành tiến lên kéo nó, tiểu hài tử xấu tính cắn lên cổ tay nàng một cái.
“A!” Vị cô nương đau đến mức kêu to nhưng tiểu hài tử kia vẫn không hề buông ra.
Thẩm Gia nghĩ ngợi trong chốc lát rồi vén tay áo tiến lên tát tiểu hài tử kia một cái tát làm cho tiểu hài tử choáng váng mà buông ra.
“Ngươi có sao không?”
Thẩm Gia thấy cổ tay của vị cô nương bị cắn đến chảy máu, nàng lấy khăn tay ra muốn giúp cô nương kia cầm máu.
Vị cô nương không quan tâm đến vết thương của mình, nàng lo lắng chạy đến trước mặt đệ đệ, nhìn khuôn mặt bị đánh của nó: “Cửu đệ, đệ có đau không? Làm sao bây giờ?”
Tiểu hài tử ngồi phịch xuống đất, ngẩn ra trong chốc lát sau đó gân cổ “Oa” một tiếng khóc lớn.
Phản ứng đầu tiên của tỷ tỷ nó là tiến lên che miệng nó lại nhưng phát hiện ra nàng che thế nào cũng không được, tiếng khóc của tên nhãi này lớn đến mức có thể nghe thấy từ khoảng cách hai dặm.
“Đệ đừng khóc nữa…. Xong rồi, xong rồi, trên mặt còn có dấu tay này…”
Vị cô nương kia quả thật vô cùng hoang mang lo sợ.
Thẩm Gia đoán nàng là con của một vị tiểu thiếp nào đó, không hề có chút địa vị nào ở trong nhà, mà cửu đệ của nàng thoạt nhìn có lẽ là con của chính thất, bị cưng chiều sinh hư.
Ở triều đại này, con chính thê và thiếp thất có sự khác nhau, địa vị con chính thê cao hơn con thiếp thất rất nhiều, thậm chí con chính thất có thể tuỳ tiện đánh chửi con thiếp thất như đám người Trần Ấu Nguyên, bình thường đối xử với con của thiếp thất cũng rất tệ, ở trước mặt Trần Ấu Nguyên, thứ muội của nàng ta so với nô bộc còn không bằng, thứ muội của nàng ta không được phép đụng vào đồ của nàng ta, thậm chỉ di chuyển một chút cũng không được.
Thật sự Thẩm Gia không hề có khái niệm phân biệt giữa thê thiếp, Tạ Gia ở Kim Lăng là một gia tộc lớn, họ hàng lẫn lộn phức tạp, nàng có rất nhiều biểu tỷ, biểu muội, biểu huynh, biểu đệ, từ nhỏ dù là đi học hay đi chơi, con chính thất và con thiếp thất đều chơi chung với nhau, phạm sai lầm sẽ bị phạt như nhau, nếu có ai bị bắt nạt cả đám sẽ cùng đánh nhau với người đó.
Nàng không thích Thẩm Như, nguyên nhân đằng sau khá phức tạp, không liên quan đến thân phận giữa con chính thất và thiếp thất.
Thấy cô nương vẻ mặt lo lắng đến sắp khóc, Thẩm Gia liền sinh ra cảm giác đồng tình muốn bảo vệ kẻ yếu, nàng an ủi: “Không sao đâu, nếu người trong nhà hỏi, ngươi cứ nói là do ta đánh.”
Hai mắt cô nương đỏ bừng, nàng ngước mắt lên nhìn Thẩm Gia một cái, giống như không biết phải nói gì cho phải: “Ngươi…”
Tân Di dỗ dành đứa bé, lấy hộp đồ ăn đựng hạt sen ngâm mật ra nói: “Ngươi nhìn xem đây là cái gì? Rất ngọt đó, ngươi có muốn ăn không….”
Lời còn chưa dứt, tiểu hài tử đã hất rơi cái đĩa nhỏ trong tay nàng, hạt sen lăn đầy trên mặt đất, vương vãi trong những bụi cỏ.
Đỗ Nhược hét lên một tiếng, vô cùng đau lòng: “’Thật là một đứa bé hư, tại sao lại đánh đổ đồ ăn chứ?”
Thẩm Gia giận tím mặt, nghĩ thầm đây là mứt hoa quả mà bổn tiểu thư cực khổ làm trong ba ngày vậy mà lại bị đứa trẻ này hất đổ, nàng tức giận đến mức vén tay áo lên muốn động thủ.
Nhưng lần này nàng lại bị tỷ tỷ của tiểu hài tử ngăn lại, nàng ấy khéo léo khuyên nhủ: “Vị cô nương này, đa tạ ý tốt của cô nương nhưng mà cô nương đừng đánh đệ ấy, không đánh được…”’
“Đúng vậy tiểu thư, ngàn vạn lần đừng nên động thủ!”
Tân Di một bên khuyên Thẩm Gia, một bên dỗ dành tiểu hài tử đang không ngừng khóc, đầu óc gần như choáng váng, nàng quay đầu nhìn Đỗ Nhược, kêu lên: “Đỗ Nhược, đừng nhặt nữa, đồ rơi trên đất bẩn không thể ăn được đâu.”
Đỗ Nhược lau hạt sen nhặt được vào váy, sau đó ném vào trong miệng, nhìn tiểu hài tử nói: “Còn khóc nữa nửa đêm Quỷ Bà Bà sẽ đến bắt ngươi đấy.”
Tiểu hài tử: “……”
Tiểu hài tử khóc càng lớn hơn.
Cuối cùng Thẩm Gia không thể kiên nhẫn được nữa liền hét lên: “Đừng khóc nữa, khóc nữa ta sẽ đánh ngươi.”
Tiểu hài tử ngừng khóc, yên tĩnh chớp mắt một cái.
Mọi người vừa mới cảm thấy có chút chút hy vọng nhen nhóm nhưng ngay sau đó, tiếng khóc của nó so với lúc trước còn vang hơn rất nhiều.
Mọi người: “……”
Tiếng khóc cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người, đoàn người lũ lượt kéo đến, tiểu hài tử vừa rồi còn khóc lớn đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, nhanh như chớp lao vào trong lòng của một vị phu nhân đang khoác khăn.
Vị phu nhân kia kinh hãi, ôm lấy tiểu hài tử: “Anh Nhi, con bị làm sao vậy?”’
Tiểu hài tử tên “Anh Nhi” khóc lớn: “Mẫu hậu, có người đánh con.”’
Thẩm Gia sửng sốt.
Mẫu hậu?
Vị phu nhân kia không phải là……Hoàng Hậu sao? Người nàng đánh là hoàng tử?
Thẩm Gia còn chưa kịp phản ứng, vị phu nhân kia đã nhìn thấy dấu tay trên mặt của nhi tử, bà tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Ai đánh con?”
Thẩm Gia thầm nghĩ không tốt!
Tiểu hài tử ngẩng đầu lên từ trong n.g.ự.c mẫu thân, ngón tay non nớt không nghiêng không lệch, chỉ về phía nàng.
“Nàng ấy!”
Thẩm Gia: “……”
Thượng Quan Hoàng Hậu tức giận nhìn nàng, cô nương bên cạnh Thẩm Gia phịch một tiếng quỳ xuống.
“Mẫu hậu, đều là Vân nhi sai, là Vân nhi không chăm sóc tốt cho cửu đệ, xin người đừng trách….” Nói tới đây, nàng ấy mới nhớ ra mình không biết tên của Thẩm Gia, “Trách cứ vị cô nương này.”
“Vậy sao?” Thượng Quan Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, “Ý của ngươi là do đệ đệ của ngươi sai sao?”
Hoài Vân ngẩn ra: “Vân nhi…… Vân nhi không có ý này….”
Thượng Quan Hoàng Hậu lười nghe nàng nói những lời vô nghĩa, nhìn thấy Thẩm Gia vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, bà nhất thời giận dữ: “Ngươi là ai? Nhìn thấy bổn cung vậy mà lại không quỳ xuống.”
Kỳ thật Thẩm Gia chỉ là nhất thời sửng sốt, phản ứng chậm nửa nhịp, nàng không có ý bất kính, bị nhắc nhở nàng ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu đáp: “Bái kiến Hoàng Hậu, thần là nữ nhi của Lại Bộ thượng thư kiêm đại học sĩ Đông Các Thẩm Như Hải, tên Thẩm Gia.”
Thượng Quan Hoàng Hậu lạnh lùng cười nói: “Ta còn tưởng là nữ nhi nhà ai mà không được dạy dỗ như vậy, hoá ra là nữ nhi của Thẩm Như Hải.”
Thẩm Gia siết chặt nắm tay, gương mặt đầy vẻ khó chịu.