Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 115




Mười lăm tháng tám vừa qua, thời tiết một ngày lạnh như một ngày, kinh thành thời gian này mưa sẽ không ngừng, hôm nay ngược lại là khó được thả trời trong xanh, bầu trời xanh biếc, ngàn dặm không mây.

Thẩm Gia mặc nam trang, kéo Hoài Vân cũng giả dạng công tử ra phố, Tân Di và Đỗ Nhược cũng đi theo.

Hoài Vân sống lâu trong thâm cung, Thượng Quan hoàng hậu quản giáo nàng nghiêm khắc, chưa từng làm loại chuyện này, mặc nam trang, làm cho nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, dọc theo đường đi đều lo sợ bất an: “Châu Châu, làm như vậy có được không?”

“Yên tâm đi, ta đã xin chỉ thị của Thái hậu, nơi này không có người Hoàng hậu phái tới, ngươi đừng sợ.”

Thẩm Gia nghiêng đầu cười nói: “Hơn nữa, người cũng không muốn nhìn xem phu quân tương lai như thế nào sao?” Hoài Vân thoáng chốc xấu hổ đến mức bên tai đỏ bừng.

Hai năm trước, Thánh thượng vì nàng chọn hôn sự, đối phương là con trai út Lục Tiện của tổng đốc ba bên Lục Thành, Lục Thành vốn là cấp dưới cũ của Phù Phong Vương Hoài Cẩn, mười sáu năm trước, chính là ông ấy dùng áo choàng bọc Hoài Ngọc bốn tuổi, từ Cam Túc một đường hộ tống về kinh sư.

Duyên Hòa năm thứ mười ba, Thánh Thượng khởi ba mươi vạn đại quân cùng Tây Khương quyết chiến, Lục Thành lấy danh nghĩa Tây Đại tướng quân ấn, tiết chế chư quân, sau khi chiến thắng, được phong làm Phấn Uy tướng quân, dẫn quân đóng ở Cố Nguyên.

Lục Tiện tuổi còn trẻ, rất có phong thái của phụ thân, ở dưới trướng phụ thân hắn bắt đầu từ nhóm đầu binh, vào sinh ra tử, nhiều lần lập chiến công, cũng không rơi vào tay người khác, hiện tại thăng thành tứ phẩm du kích.

Hoài Vân qua đêm thất tịch là tròn mười bảy, đến tuổi có thể thành thân, Lục Thành lần này vào kinh báo cáo công tác, thuận tiện đem Lục Tiện mang theo, để cho hắn cùng Tam công chúa thành hôn.

Đại quân vào thành không phải trò đùa, vương công bá quan muốn ở ngoại ô nghênh đón, Thánh Thượng gần đây long thể không khỏe, liền đem việc này giao cho Hoài Ngọc phụ trách.

Thẩm Gia đối với vị phò mã tương lai này tò mò không thôi, muốn cùng Hoài Vân ăn mặc thành gã sai vặt, trà trộn trong đội ngũ bá quan nghênh đón, len lén liếc Lục Tiện một cái, nói cho Hoài Ngọc nghe xong, hắn mắng nàng một trận, nói nàng ý nghĩ kỳ lạ, mặc kệ nàng làm nũng lấy lòng như thế nào, kiên quyết không chịu đồng ý.

“Ta đã hỏi thăm rõ ràng, đại quân từ Tây Trực Môn vào thành, đi qua phố Tây Đại, ta đặt nhã tọa ở Yên Vũ Lâu, chúng ta không cần chen chúc trong đám người nhìn.”

Kinh thành quán trà tửu lâu san sát, Yên Vũ lâu là một tòa nổi danh nhất trong đó, mô phỏng theo Yên Vũ lâu Gia Hưng mà xây, tọa lạc ngay tại phố Tây Đại, là đoạn đường đại quân phải đi qua khi vào thành, ngồi ở chỗ này quan sát, vừa không cần toát ra một thân mồ hôi, lại có thể vừa xem đúng góc đẹp, thật sự là một vị trí tốt được trời ưu ái.

Đến Yên Vũ lâu, tiểu nhị ân cần dẫn các nàng lên nhã các lầu hai, Thẩm Gia gọi một bàn điểm tâm nước trà, truy hỏi Hoài Vân về chuyện Lục Tiện, thế nhưng biết được bọn họ chưa từng gặp mặt, Hoài Vân chỉ biết tên húy Lục Tiện là Lâm Uyên, năm nay hai mươi ba tuổi.

“Vạn nhất hắn lớn lên rất xấu thì làm sao bây giờ?” Thẩm Gia hỏi.

“A......”

Hoài Vân lúng túng mở miệng, hiển nhiên còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

“Ta nghe người ta nói Lục đại tướng quân anh võ bất phàm, lúc còn trẻ, cùng Thánh Thượng, Phù Phong Vương điện hạ xưng là kinh thành tam đại mỹ nam tử.”

Thẩm Gia không cho là đúng: “Người anh võ là cha hắn, cùng hắn có quan hệ gì?”

Hoài Vân: “......”

Thẩm Gia ý thức được mình nói chuyện tùy tiện, có thể dọa Hoài Vân, vội vàng an ủi nàng: “Ta thuận miệng nói, Vân nhi, người đừng cho là thật.”

Hoài Vân đỏ mặt gật đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, tướng mạo cũng không quá quan trọng.”

“Vậy ít nhất cũng phải vừa mắt một chút, người là một đóa kiều hoa như vậy, cũng đừng cắm ở trên phân trâu.” Thẩm Gia lo lắng trùng trùng.

“……”

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến ba tiếng pháo vang, chuông kinh thành vang lên, Đỗ Nhược đứng bên cửa sổ quay đầu báo tin: “Đến rồi!”

Thẩm Gia lập tức từ trên ghế nhảy lên, gọi Hoài Vân: “Vân nhi, mau đến nhìn phu quân người!”



Hoài Vân vừa rời khỏi chỗ ngồi, nghe nói như thế, đứng dậy cũng không được, không dậy cũng không ổn, xấu hổ đến mặt đỏ ửng, rụt rè ngồi trở về.

Nhưng nàng dù sao cũng là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, cho dù đoan trang thủ lễ thế nào, trong xương cốt vẫn có thiên tính thích náo nhiệt, nghe Thẩm Gia các nàng ở đằng kia hô to gọi nhỏ, cuối cùng khắc chế không được nội tâm tò mò, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Dưới lầu quân nhạc cao tấu, các quân sĩ đi trước mở đường, đường phố bị chặn đứng.

Lục Thành lần này vào kinh báo cáo công tác, mang theo ba ngàn binh mã, theo quân chế Đại Tấn, ba ngàn là một doanh, doanh này biệt danh Hổ Báo doanh, là kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh nhất trong quân Tây Bắc, đại quân vào thành, Hổ Báo doanh hạ trại ngay tại chỗ ở ngoại ô, chỉ dẫn năm trăm thân binh đi theo, năm trăm quân sĩ này tay cầm giáo, khiêng đại kỳ, kim qua, phủ việt, long kỳ*, đao thương san sát, tinh kỳ** che khuất mặt trời, quân dung nghiêm chỉnh khiến người ta tán thưởng.

(*) 大纛 - 金瓜 - 斧钺 - 龙旗:

大纛: đại kỳ; cờ lớn (trong quân đội thời xưa);

金瓜: kim qua (binh khí thời xưa). Qua là vũ khí tiêu chuẩn ở thời đại đồ đồng Trung Quốc. Nó có lưỡi ngang làm bằng đồng và tay cầm dài tương tự như giáo có thể trang bị cho bộ binh lẫn xe ngựa chiến.

斧钺: búa rìu (binh khí thời cổ);

龙旗: cờ rồng, có một hình tam giác màu đỏ và màu vàng làm nền, cộng thêm một con rồng trắng.

(**) 旌旗 (tinh kỳ): cờ quạt, tức cờ thêu xung quanh, dùng trong quân đội.

Ở phía trước nghi trượng, chính là hơn một ngàn quan viên lục bộ cửu khanh, Hoài Ngọc dẫn đầu cưỡi Sư Tử Thông, từ từ đi tới, ở một trái một phải của hắn, hai gã tướng quân đội mũ giáp cưỡi ngựa đi theo, hơi tụt lại phía sau hắn nửa cái đầu ngựa, khi đại quân đi qua, bách tính hai bên đường dài cùng nhau quỳ xuống, sát đất như gió thổi sóng lùa, không dám ngẩng đầu.

Tân Di cười nói: “Tiểu vương gia ăn mặc như vậy, không giống ngày xưa a.”

Bởi vì là nghi thức chính quy của hoàng gia, Hoài Ngọc hôm nay mặc một bộ quần áo da thân vương, đội trâm vàng khắc rồng nhỏ, cưỡi trên ngựa trắng, nói năng thận trọng, mắt nhìn về phía trước, thỉnh thoảng nói chuyện với tướng quân bên trái vài câu, bộ dáng kia ít đi vài phần bất cần đời thường ngày, nhiều hơn vài phần trang trọng và nghiêm túc.

Thẩm Gia trừng to mắt, thoáng cái đem phò mã gì đó ném đi chín tầng mây, chỉ tập trung híp híp mắt thưởng thức phu quân nhà mình.

Không biết có phải tầm mắt của nàng quá rõ ràng hay không, Hoài Ngọc tựa hồ có phát hiện, ngước mắt nhìn về phía này.

“!!!!!!”

Thẩm Hà sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống, trong lúc hoảng loạn đánh đổ một chậu lan điếu trên bệ cửa sổ, Tân Di cùng Hoài Vân chấn động, không kịp đỡ, chậu hoa liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đập xuống.

Bách quan trơ mắt nhìn một chậu hoa lan từ trên trời giáng xuống ngay phía trên đầu Hoài Ngọc, mọi người lâm vào một mảnh hỗn loạn.

“Người đâu! Có thích khách!”

“Bảo vệ điện hạ!”

“Hộ giá! Hộ giá!”

Trong lúc nguy cấp, Hoài Ngọc ngã ngửa ra sau lưng ngựa, cùng lúc đó, một cây trường thương đ.â.m nghiêng mà ra, như Giao Long ra biển, vững vàng tiếp được chậu điếu lan kia, mũi thương nhấc lên, chậu hoa rơi vào trong lòng một thanh niên mặc áo giáp.

Ba động tác vừa ngã, vừa né, vừa đỡ này phát sinh trong nháy mắt, ăn ý đến tựa hồ diễn tập qua ngàn vạn lần.

Nếu không phải thời điểm không đúng, thật sự dễ làm cho người ta muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Bốn người gặp rắc rối trên lầu xếp hàng ngồi xổm sau bệ cửa sổ, không dám lên tiếng, không dám ngẩng đầu.



Một lát sau, Thẩm Gia bỗng nhiên xì một cái, che miệng cười ra tiếng.

Hoài Vân vốn lo lắng không thôi, nghe thấy tiếng cười của nàng, cũng nhịn không được xấu hổ, bốn cô nương cười thành một đoàn, vui vẻ ngã trái ngã phải.

“Hoài Ngọc vừa rồi có nhìn thấy ta hay không?”

“Không biết, nhưng còn công chúa thì…”

“Ha ha ha, bọn họ cho rằng gặp thích khách, còn hô hộ giá, thích khách nào dùng chậu hoa g.i.ế.c người?”

“Vậy người nhận chậu hoa có phải là Lục Tiện không? Thấy tướng mạo không? Bộ dạng có tuấn tú hay không?”

Mấy người đang lúc ngươi một miệng ta một miệng nghị luận, đột nhiên có người gõ cửa.

“Ai?” Thẩm Gia hỏi một tiếng.

“Tham kiến Vương phi.” Người ngoài cửa cúi người đáp, “Điện hạ có lệnh, lệnh cho Vương phi chờ ở đây, ngài sẽ đến ngay.”

“……”

Thẩm Gia le lưỡi, quả nhiên vẫn nhìn thấy nàng.

-

Hoài Ngọc dẫn đội ngũ tới Ngọ Môn liền giao việc lại, ngay cả tiến cung diện thánh cũng không để ý, vội vàng chạy tới Yên Vũ lâu.

“Nàng thật quá đáng! Ta biết ngay là nàng!” Hắn vừa vào cửa liền mắng.

Hoài Vân chân tay luống cuống đứng lên: “Hoài Ngọc ca ca......”

Thẩm Gia cũng không sợ hắn, ha ha cười nhào vào trong lòng hắn, cầm lấy đầu của hắn nhìn trái nhìn phải, ngữ khí làm bộ khoa trương: “Điện hạ, ta nhìn xem, đầu không bị chậu hoa đập vỡ chứ?”

Hoài Ngọc tức giận đẩy nàng ra, nhìn thấy Hoài Vân một thân nam trang, khóe mắt lại co rút, trừng mắt nhìn Thẩm Gia nói: “Hoài Vân hôm nay đều bị nàng làm hư.”

“Chàng mắng nàng ấy làm gì?”, Thẩm Gia trả đũa, “Ai bảo chàng không mang chúng ta đi xem Lục Tiện, ta chỉ có tự mình nghĩ biện pháp thôi!”

“Lục Tiện là tên nàng có thể gọi sao?”

“Được rồi, Lục tiểu tướng quân, được chưa?”

Thẩm Gia vừa nghe liền biết hắn ghen, nói thầm: “Đây chính là vị hôn phu của Vân nhi, dấm chua của ai cũng ăn, hừ, bình dấm chua.”

Tân Di và Đỗ Nhược đều che miệng cười trộm.

Hoài Ngọc bị nàng nói trúng tim đen, đỏ mặt, nói sang chuyện khác: “Đói bụng không? Ăn cơm trưa rồi về?”

Thẩm Gia: “Chờ chàng lâu như vậy, sao không đói bụng được, đói c.h.ế.t rồi!”

Mọi người liền dùng bữa trưa ở Yên Vũ lâu, Thẩm Gia ăn nhiều, ầm ĩ muốn tản bộ tiêu thực, Hoài Vân hiếm khi xuất cung một chuyến, cũng không muốn trở về quá sớm, vì thế đoàn người dọc theo đường phố chậm rãi đi dạo, đi tới khu phố Tuyên Võ Môn, càng náo nhiệt, Thẩm Gia nhìn trúng một sạp son, liền cùng Hoài Vân chọn lựa.

Hoài Ngọc chán đến c.h.ế.t đứng ở một bên, chờ trả tiền cho hai vị cô nương.



Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên vai hắn.

Hoài Ngọc ánh mắt đột biến, không kịp xoay người, cầm cổ tay kia vặn một cái, chủ nhân tay cũng là một cao thủ, tay kia vặn cánh tay của hắn, Hoài Ngọc lại ngáng chân, người nọ liền tới khóa cổ họng của hắn.

Hai người trong nháy mắt ngắn ngủi giao thủ mấy hiệp, đều là đối thủ ngang tài ngang sức hiếm thấy, nhất thời khó có thể phân thắng bại, dẫn tới người qua đường chung quanh nhao nhao liếc mắt, còn có người thấy bọn họ đánh đặc sắc, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, mấy người Thẩm Gia và Hoài Vân đã sớm trợn mắt há hốc mồm.

Hoài Ngọc cuối cùng vẫn là cao hơn một bậc, đem tên đánh lén kia vặn ngược cánh tay, đặt trên mặt đất, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là ai?! Ai phái ngươi tới?”

Người nọ im lặng một lát, cao giọng cười nói: “Nhiều năm không gặp, thân thủ điện hạ lại có tiến bộ, làm ca ca như ta đánh không lại.”

Hoài Ngọc ngẩn ra, người nọ xoay người lại, mỉm cười nhìn hắn.

Màu da hơi đen, khóe miệng mang theo lúm đồng tiền thật sâu, có vẻ anh tuấn lại hảo sảng.

“Tiện ca!”

Hoài Ngọc kinh hỉ kêu lên một tiếng, buông tay ra.

Lục Tiện cầm lấy tay hắn đứng lên, hai người nhìn nhau, ôm nhau như tri kỷ.

Lục Tiện vỗ vỗ vai Hoài Ngọc: “Cao lên rồi! Lần trước gặp, đệ còn chưa cao bằng lưng ngựa đâu!”

“Tiện ca, huynh không phải tiến cung diện thánh sao?”

“Thánh Thượng cùng phụ thân đánh cờ, không có chuyện của ta, ta ra ngoài tìm đệ.”

Hoài Ngọc quả thực cao hứng không chịu được, Lục Tiện là nghĩa tử của Lục Thành, cùng hắn uống sữa của một nhũ mẫu lớn lên, là ca ca của hắn, lúc ở Tây Bắc, hai người cả ngày cùng một chỗ chơi đùa, đấu vật, đấu kiếm, leo cây, cưỡi ngựa, Lục Tiện lớn hơn Hoài Ngọc ba tuổi, lại cao lớn, coi hắn là đệ đệ mà cưng chiều, Hoài Ngọc khi còn bé là cái đuôi cái bóng của Lục Tiện, đi tới chỗ nào theo tới chỗ đó, còn luôn thích đánh lén từ sau lưng, nhảy lên lưng Lục Tiện, để cho ca ca cõng hắn chơi khắp nơi.

Hắn kéo Thẩm Gia qua một bên, giới thiệu với Lục Tiện: “Đây là phu nhân của ta.”

Thấy Thẩm Gia mặc nam trang, Lục Tiện lộ ra thần sắc kinh ngạc, ôm quyền vái chào: “Mạt tướng bái kiến vương phi.”

Thẩm Gia khoát tay, đỏ mặt: “Không cần đa lễ.”

Vừa rồi ở Yên Vũ Lâu không nhìn thấy, ở khoảng cách gần, Lục Tiện quả thật rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, anh vũ bất phàm, so với Hoài Ngọc cũng không kém chút nào, nếu như nói Hoài Ngọc là một khối mỹ ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, Lục Tiện giống như nham thạch trên sa mạc Tây Bắc, có loại khí chất đẹp mà uy nghiêm.

Bình sinh Thẩm Gia cũng coi như gặp qua không ít mỹ nam tử, Hoài Ngọc tuấn mỹ, Tạ Dực phong lưu, ngay cả Trần Thích cũng rất nho nhã, nhưng mà nhìn thấy Lục Tiện, vẫn làm hai mắt nàng sáng ngời.

Nàng không ngừng nháy mắt ra hiệu với Hoài Vân.

Hoài Vân đỏ mặt như con cua chín, cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

“Vị này là…” Lục Tiện còn đang chờ giới thiệu.

“Vị này là ai, sau này huynh sẽ biết.” Hoài Ngọc nghiêm trang.

Nhìn Hoài Vân mặt đỏ bừng, Lục Tiện đột nhiên đoán được cái gì, hai má đột nhiên nóng rực, không dám nhìn Hoài Vân nữa.

Thẩm Gia nhìn hai người đỏ mặt, cảm thấy rất thú vị, đang muốn nói đùa một chút, lỗ tai bỗng nhiên giật giật, ngửa đầu hỏi Hoài Ngọc: “Sao ta lại nghe thấy có người gọi ta là tiểu muội?”