Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 113




Như Ý Cư là hiệu cầm đồ lớn nhất trong thành Hàng Châu, tọa lạc trong thành Tây Dũng Kim Môn, không chỉ có thể cầm cố tài vật, còn kiêm làm đồ cổ cùng cho vay sinh lời, trong tiệm người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Hai cô nương trẻ cùng nhau xuất hiện trong cửa hàng, rất nhanh đã thu hút sự quan sát của những vị khách khác.

Tiểu nhị trong quầy hỏi: “Hai vị cô nương muốn cầm đồ sao?”

Hai người khẩn trương gật đầu.

“Mời đi theo ta.”

Tiểu nhị vén rèm lên, khom lưng mời các nàng đi vào.

Thẩm Như và Hỉ Nhi liếc nhau, đi vào.

Cửa hàng cầm đồ này mặt tiền không lớn, hậu viện lại có lối vào khác, hơn mười gian phòng, sân cũng rộng rãi, một ông lão râu hoa râm ở dưới tàng cây uống trà, theo tiểu nhị giới thiệu, đây là lão Triều Phụng đứng đầu Như Ý Cư, đồ vật được ông thẩm định qua không có một ngàn cũng có tám trăm.

Tiểu nhị mời các nàng ngồi xuống uống trà, lão Triều Phụng bảo các nàng lấy đồ vật ra.

Hỉ Nhi cung kính trình lên bao lớn đựng đồ, bên trong là một đống trang sức nữ tử đeo, trâm ngọc, trâm vàng, vòng tay, khuyên tai đều có.

Lão Triêu Phụng lấy kính lúp ra, nhìn từng cái một, cuối cùng nâng lão hoa mắt lên, hỏi: “Hai vị muốn đồ còn ‘sống’ hay ‘chết’?”

‘Sống’ nghĩa là tiệm cầm đồ tạm thời thay khách nhân bảo quản, chỉ cần trong thời gian quy định, lúc nào cũng có thể chuộc; ‘chết’ nghĩa là đem đồ bán cho tiệm cầm đồ, tiền bạc hai bên thỏa thuận, một đi không trở lại.

Thẩm Như suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Chết.”

Lão Triều Phụng thoáng trầm ngâm một phen, hỏi: “Hai ngàn hai trăm lượng, hai vị cảm thấy có thể không?”

“Đương nhiên có thể!”

Hỉ Nhi cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tại khách điếm, lúc các nàng định giá, có cái bốn năm trăm lượng đã là may mắn, không nghĩ tới lão Triều Phụng này vừa mở miệng đã báo giá hai ngàn lượng, quả thực là ngoài ý muốn!

Mặc kệ Hỉ Nhi đang ở bên này vui mừng hớn hở, sắc mặt Thẩm Như trầm xuống: “Hỉ Nhi, chúng ta đi.”

Hỉ Nhi sửng sốt: “Tiểu thư?”

Thẩm Như đứng dậy rời đi, Hỉ Nhi đành phải gói kỹ túi trang sức, nhanh chóng theo sau.

Tiểu nhị hoàn toàn không dự liệu được chuyện này, đi theo phía sau gọi: “Doãn cô nương, xin dừng bước! Dừng bước a!”



Thẩm Như dừng bước, xoay người hỏi: “Ngươi biết ta họ gì không?”

Tiểu nhị nhất thời nói lỡ miệng, giả ngu cười gượng: “Tiểu nhân cùng ngài vốn không quen biết, làm sao biết được quý danh của cô nương?”

“Ngươi có biết đấy.” Giọng Thẩm Như bình thản, nhưng lại hết sức chắc chắn, “Ngươi không chỉ biết ta họ gì, còn biết ta từ đâu tới. Nếu ta đoán không sai, ông chủ tiệm này có phải họ Tạ không?”

“Cô nương nói đùa, chưởng quỹ chúng ta họ Liễu.”

“Chưởng quỹ họ Liễu, ông chủ phía sau lại họ Tạ, ta đoán có đúng không? Ngươi không cần nói thêm gì nữa.”

“Thương hành Tạ thị buôn bán trải khắp Đông Nam, trên danh nghĩa thôi cũng có mấy tiệm cầm đồ, thật sự chẳng có gì lạ, là ta ngu xuẩn, đa tạ đã chiêu đãi, cáo từ.”

Thẩm Như bỏ lại những lời này, cũng không để ý tiểu nhị kia có biểu tình gì, liền kéo Hỉ Nhi ra khỏi tiệm cầm đồ.

Sau khi trở lại khách điếm, Hỉ Nhi tò mò hỏi: “Tiểu thư, làm sao cô biết Như Ý Cư là của Thất gia?”

Nghe được hai chữ “Thất gia”, trong lòng Thẩm Như vẫn đau nhói, nàng làm bộ như không có việc gì: “Ta cũng chỉ là đoán thôi, lão tiên sinh kia nói chưa bao giờ nhìn nhầm, nhưng vừa rồi ông ta chỉ tùy ý cầm lên nhìn một chút, liền một mực khẳng định hai ngàn hai trăm lượng, ta mặc dù không hiểu những thứ này, nhưng cũng biết đống trang sức kia tuyệt đối không đáng cái giá này, trên đời há có chuyện tốt như vậy sao?”

Hỉ Nhi nhớ tới vẻ mặt kích động của tên tiểu nhị buổi chiều kia, không thể không bội phục gật đầu, chỉ là nàng cũng nhịn không được khuyên: “Tiểu thư, ngài đừng trách ta lắm miệng, cho dù đó là cửa hàng của Thất gia, thì như thế nào? Chúng ta đang lúc thiếu tiền, Tôn tiểu thư lại nhờ Thất gia chăm sóc ngài nhiều hơn, chúng ta nợ hắn, chờ ngày sau ở Hàng Châu đứng vững gót chân, trả lại là được, theo ta thấy, trước mắt không phải lúc cậy mạnh a.”

Thẩm Như trầm mặc hồi lâu, nói: “Nợ ai cũng được, nhưng ta không muốn nợ ngài ấy.”

Hỉ Nhi nghe nàng nói như thế, liền biết khuyên không nổi, đành phải bất đắc dĩ thở dài, hai người thổi đèn, lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tiểu nhị khách điếm gõ cửa nói, có khách đến gặp.

Thẩm Như và Hỉ Nhi đều cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, các nàng ở Hàng Châu vô thân vô cố, ngay cả người quen cũng không có, làm sao có thể có người đột nhiên tới cửa bái phỏng?

Các nàng rửa mặt xong đi xuống lầu, canh giờ còn sớm, trong đại sảnh chỉ ngồi một gã nam tử ăn mặc viên ngoại, đứng phía sau có một gã sai vặt.

Nam tử đứng lên, hắn có khuôn mặt tròn béo trắng, trên môi có hai lọn râu ngắn, mặc một bộ cẩm bào hoa quý, hướng các nàng khách khí cười.

Thẩm Như hỏi: “Các hạ là Liễu chưởng quỹ?”

“Cô nương thật có mắt nhìn.” Liễu chưởng quầy cười nói, “Hôm qua tiểu nhị trong tiệm cản trở hai vị cô nương, tại hạ cố ý đến bồi tội.”

Nói xong vỗ tay một cái, ngoài cửa đi vào gã sai vặt, trên tay đều cầm lễ vật gấm vóc màu.



Thẩm Như nói: “Không cần bồi tội, bọn họ không có cản trở gì ta cả. Liễu chưởng quỹ, xin ngài mau chóng hồi phủ, ta sẽ không cầm đồ ở Như Ý Cư, cũng xin ngài trở về báo cho lão bản của ngài, người đó vì được nhờ vả mà đối với ta chiếu cố nhiều việc, chỉ là ta có thể dựa vào nhất thời, không dựa vào được cả đời, không bằng tự lực cánh sinh, ý tốt của người đó, ta sẽ ghi tạc trong lòng.”

Liễu chưởng quầy nghe xong, thật sự là rất khó xử.

Ông chủ sau lưng Như Ý Cư đúng là Tạ Dực, từ ngày Thẩm Như rời khỏi Bích Hàn sơn trang, lão Điền đã vào thành Hoài An gặp Lưu Bá An, khi đó Thẩm Như và Hỉ Nhi lên thuyền, muốn ngăn đã không còn kịp, Lưu Bá An lập tức viết thư báo cho Tạ Dực.

Tạ gia làm ăn ở sáu tỉnh Đông Nam, nam đến Phúc Kiến, Quảng Đông, bắc đến Sơn Đông, Trực Lệ, khắp nơi đều là nhân mạch, Tạ Dực phân phó một câu, ai dám không tận tâm? Trong một tháng này, bên kênh đào mỗi ngày đều có tiểu nhị nhìn chằm chằm, hai chủ tớ Thẩm Như vừa xuống thuyền, bọn họ liền nhận ra, dù sao đầu năm nay, hai cô nương trẻ tuổi không mang theo gia đinh hạ nhân, cùng nhau đi du ngoạn xa nhà tương đối hiếm thấy.

Tạ Dực đoán được các nàng thân không có vật gì, nếu muốn định cư ở Hàng Châu, nhất định sẽ cầm đồ trang sức, Liễu chưởng quỹ đã sớm nhận được thư của Tạ Dực, nếu các nàng tới cửa, giá cả phải tăng cao nhất có thể, lại không nghĩ tới Thẩm Như thông minh như thế, liếc mắt một cái liền nhìn thấu toàn bộ.

Liễu chưởng quỹ không muốn đắc tội nàng, lại càng không muốn làm lỡ chuyện Tạ Dực dặn dò, liền cười ha hả, từ trong tay áo rút ra một tờ ngân phiếu đầu rồng năm trăm lượng.

Thẩm Như nhíu mày: “Ta nghĩ các hạ nghe không hiểu ý của ta, tiền của ngài ta sẽ không nhận.”

“Không không không, đây không phải tiền của tại hạ.”

Liễu chưởng quỹ đem ngân phiếu nhét vào lòng bàn tay Thẩm Như, cười giải thích: “Đây là tiền của cô nương, cô nương đã quên? Thuyền trưởng trên kênh đào kia không phải lừa ngài năm trăm lượng sao? Vài tên tiểu nhị của ta nhìn thấy, giúp ngài đòi lại, bọn họ đều là người thô lỗ hạ đẳng, không tiện bái phỏng cô nương, liền đem ngân phiếu gửi ở Như Ý Cư, tại hạ hiện tại vật quy nguyên chủ, chuyện này không liên quan đến đông gia, xin cô nương vạn lần đừng từ chối.”

Vừa nghe nói như vậy, Thẩm Như cũng không còn gì để phản đối, chỉ có thể nói một câu “Đa tạ.”

Liễu chưởng quầy cáo từ, sau khi trở về, viết cho Tạ Dực một phong thư, nói cho hắn biết ngọn nguồn sự tình, cũng uyển chuyển biểu đạt rằng không phải hắn không tận tâm chiếu cố, là Thẩm Như quá mức thông minh.

Tạ Dực xem xong, cầm bút viết thư hồi âm, trên thư chỉ có một câu: “Tùy nàng ấy, không cần miễn cưỡng.” Đồng thời cũng viết một phong thư, gửi đi Bắc kinh, nói cho Thẩm Gia biết người đã đến Hàng Châu.

Năm trăm lượng cũng đủ mua một căn nhà tốt ở Hàng Châu, Thẩm Như cùng Hỉ Nhi tìm phòng nha*, liên tục xem phòng mấy ngày, rốt cục ở Thiện Dân phường chọn được một căn nhà, phòng ở không lớn, là một tiểu viện, một gian chính phòng, hai gian sương phòng, cũng đủ cho hai chủ tớ ở.

(*) Phòng nha = Kiểu môi giới nhà ngày nay.

Thẩm Như và Hỉ Nhi an cư ở đây.

Hai người dọn dẹp trong ngoài nhà mới, Hỉ Nhi đã quen làm việc nặng, nhưng Thẩm Như dù sao cũng chỉ là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, thấy nàng mệt đến đầu đầy mồ hôi, Hỉ Nhi băn khoăn, khuyên nhủ: “Tiểu thư, người nghỉ ngơi đi, những thứ này cứ để ta làm”

Thẩm Như vội lau bàn lau ghế, cười nói: “Từ nay về sau, giữa chúng ta không có chủ tớ, chỉ gọi là tỷ muội.”

Hỉ Nhi vội nói: “Như vậy sao được?”

“Sao lại không được? Muội muội ngoan, đừng thấy ta như vậy, khi còn bé, ta cũng đã quen sống khổ rồi.”

Thẩm Như đứng thẳng dậy, trong viện có một gốc cây táo lớn, xanh um tươi tốt, sinh khí bừng bừng, nàng đứng ở dưới tàng cây, xuyên qua khe hở cành lá, nhìn trời xanh, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, chiếu xuống sân bóng dáng nhỏ bé, nàng nhắm hai mắt lại, cánh mũi lấm tấm mồ hôi, thân thể tuy rằng mệt mỏi, nhưng lần đầu tiên có cảm giác thư thái nhẹ nhõm.