Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 109




Tháng sáu, Hoài An, đêm mưa to.

Tiếng sấm nặng nề, giống như thiên binh thiên tướng lôi vang trống trận, phía tây một đạo cầu vồng trắng tựa như tia chớp xé qua, không gian bỗng sáng như ban ngày, ánh sáng lóe lên từng đợt, giống như muốn đem bầu trời đêm xé rách thành hai nửa, dọa cho tất cả mọi người lo sợ tia chớp tiếp theo sẽ rơi ngay trên đầu.

Một trận mưa này cứ hai ba tháng lại tới, sông Hoàng Hà chẳng mấy cũng bị biến thành biển cả rộng lớn mất.

Vương qua tử* cười cười tiến lên: “Công tử, ngài xem cảnh trời cao gào thét này đi, phía đông xả lũ, phía tây sét đánh. Lại nói, loại việc đào mộ đào quan tổn hại tinh thần sức lực như này, không bằng tối nay chúng ta về trước, suy nghĩ chọn một ngày hoàng đạo được không?”

(*) 瘸子 (qua tử): người què; người đi khập khiễng; người thọt.

Nam nhân một thân áo choàng đen, đội mũ trùm rộng, che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một bàn tay tái nhợt gầy dài đang cầm ô trúc, kiên trì đứng ở trong mưa, giống như một tảng đá vĩnh viễn không thay đổi.

“Năm trăm lượng.”

Vương qua tử sửng sốt một lúc lâu, mới kịp phản ứng, hắn là đem giá tiền đã bàn bạc tăng gấp đôi, lần này cũng mặc kệ trời có mưa hay không, mưa đá cũng con mẹ nó phải làm tiếp a!

Qua tử khập khiễng đi tới trước mộ phần, nơi đó đã bị đào ra một cái hố to, mấy tiểu nhị không mặc áo, đều tự vung Lạc Dương xẻng*, bận tối mày tối mặt.

(*) 洛阳铲 (Lạc Dương xẻng): Xẻng Lạc Dương hay còn gọi là xẻng thăm dò là một công cụ khảo cổ có dạng xẻng hình bán trụ. Một phần có tay cầm, có thể mở rộng bằng cách gắn cột sáp trắng. Khi sử dụng, mặt đất được chọc thẳng đứng xuống dưới, có thể dùng xẻng hình bán trụ để đưa đất dưới lòng đất ra, đào dần dần một cái giếng sâu có đường kính khoảng vài centimet, dùng để phát hiện chất lượng đất. của lớp đất dưới lòng đất để hiểu liệu có những ngôi mộ cổ xưa dưới lòng đất hay không (nguồn: zh.wikipedia.org).

Hình minh họa: https://filebroker-cdn.lazada.vn/kf/S9d4162edafd24c7786402c487be3f643L.jpg_525x525q80.jpg



“Vị khách quý này nói, muốn cho các ngươi năm trăm lượng bạc! Con mẹ nó! Các ngươi cả ngày đào mộ trộm mộ, lần này tha hồ phát tài! Mỗi người giống như con chuột xám, thấy động liền chui vào trong! Còn bị quan phủ đuổi như chó! Đã bao giờ được nhiều bạc như vậy sao?! Dùng sức làm a! Chưa ăn no hay gì?!”

Đám đào mộ tặc nghe lời này, nhất thời nhiệt tình mười phần, ngươi một xẻng ta một xẻng, bụi đất tung bay, rất nhanh đã có người đụng phải đinh sắt trên quan tài, phát ra thanh âm vang vọng.

Quan tài được nâng lên, bùn đất phía trên được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, lộ ra một cỗ quan tài đen tuyền, trong đêm mưa này, có một bầu không khí quỷ dị khó hiểu.

Nam nhân đi lên phía trước, ngón tay gầy gò vuốt qua nắp quan tài, nhắm mắt mặc niệm vài câu, lúc mở mắt, đã hoàn toàn biến thành một người khác.

“Mở quan tài.”

Đám đào mộ tặc theo lời tiến lên, đây không phải mộ táng quý tộc, không có biện pháp chống trộm, bọn họ không cần cẩn thận, đều tự cầm công cụ, vài cái đã cạy đinh sắt lỏng ra, nắp quan tài bị đẩy ra, Vương qua tử liếc mắt nhìn vào bên trong, cánh tay nhất thời nổi da gà.

“Mẹ kiếp, lão tử hành tẩu giang hồ hai mươi năm, đấu không có một ngàn cũng có tám trăm, vẫn là lần đầu gặp tà môn như vậy!”

Nam tử vịn mép quan tài, lộ ra một nụ cười cổ quái, như là trút được gánh nặng, lại như đã đoán trước được.

Theo sau một tiếng sấm long trời lở đất, tia chớp bổ vào nắp quan tài, sợ tới mức bọn trộm mộ chạy trốn tứ phương, ngã vào trong bùn, chiếu sáng tình hình trong quan tài kia, rỗng tuếch.

Đây là một chiếc quan tài trống không.