Tôi nửa tỉnh, nửa mê, ngơ ngác nhìn xung quanh, vừa rồi vẫn còn cảm nhận được có người đang nắm cổ tay của mình, vậy mà giờ nhìn lại thì chẳng có ai.
Tôi khẽ thở dài, đành tạm thời bỏ qua việc đó, đứng dậy khẽ vươn vai một cái. Chợt tôi phát hiện xung quanh cổ tay phải của mình có một vết bầm, hình dạng của vết bầm giống như những đốt ngón tay thon dài của phụ nữ.
“ Sao lạ quá vậy?” Tôi cố gằng xóa vết bầm đó, nhưng lau mãi vẫn không có dấu hiệu mờ đi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu trên người tôi tự nhiên xuất hiện những vết bầm kỳ lạ.
Tôi bước đi thật chậm ra bên ngoài, ánh mắt tò mò vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của mình.
Do mải mê suy nghĩ đến vết bầm kia nên tôi đã không ý thức được việc mình đang đi đâu, đôi chân cứ di chuyển một cách vô thức trên đoạn hành lang dài thẳng tắp.
Chỉ đến khi tôi lấy lại được sự tỉnh táo thì đã thấy bản thân đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ của bệnh viện, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thật không hiểu tại sao mình lại đi đến được đây.
Đột nhiên cánh cửa phòng vệ sinh hé mở, một y tá bước ra, sự xuất hiện bất ngờ của tôi làm cho cô y tá đó giật mình hoảng hốt.
“ Cô bị bệnh à? Sao lại đứng ở đây?” Khi đã lấy lại được tinh thần, cô ta bực tức nói vài câu xong nhanh chân rời đi, dường như cô ta đang lo sợ thứ gì đó sẽ xuất hiện ở đây.
Tôi dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô y tá đó, trong đầu bỗng hiện lên một câu hỏi. Tại sao cô ta lại phải bỏ đi gấp gáp như vậy?
Dùng tay đẩy cánh cửa phòng vệ sinh qua một bên, tôi thận trọng bước vào, tiếng dày vang vọng trong không gian yên tĩnh. Phòng vệ sinh nữ không quá rộng, bên trái được ngăn cách thành sáu buồng nhỏ riêng biệt, bên phải đặt một tấm kính lớn và có thêm một bồn rửa tay.
Tôi tiến đến gần chiếc gương, thuận tiện mở vòi nước tại bồn rửa tay, làn nước trong vắt chảy xối xả, tôi chụm hai tay lại hứng một ít nước, khẽ cúi người xuống vã ít nước lên mặt để lấy lại tỉnh táo.
Nhay khi vừa cúi người xuống thì bỗng nhiên trong gương phản chiếu ra hình ảnh của một bé trai đang đứng ở ngay phía sau, nhưng tất nhiên là tôi không hề biết đến sự hiện diện của bé trai đó.
Vài giây sau, tôi đặt hai tay lên bồn rửa mặt và ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, bé trai vừa rồi cũng đột nhiên biến mất.
Cảm giác như có ai đó đang đứng nhìn mình từ phía sau nên tôi đã chầm chậm quay đầu lại nhìn, nhưng rồi cũng không thấy ai.
Tôi liền tthở hắt ra, vội đứng thẳng dậy, chợt vai và cổ của tôi dần trở nên nặng trĩu và đau nhức, nét mặt khẽ nhăn lại một cách khó coi, đưa tay đặt lên vùng gáy cổ, quả thật là bây giờ vai, cổ của tôi khá là đau, giống như đang phải vác một vật rất là nặng.
Tôi chậm chạp đẩy cửa đi ra bên ngoài, cơn đau vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, vừa bước đi, vừa dùng tay xoa bóp vùng gáy của mình.
Đi được thêm một đoạn, bất chợt bước chân của tôi dừng lại, khi thấy người đang đứng đối diện lại chính là cô bé mà mình đã gặp trong phòng bệnh số 7.
Cô bé đứng cách tôi chỉ vài bước chân, thân hình nhỏ bé đứng bất động giữa hành lang, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tôi không rời. Bất chợt bé gái đó dơ tay chỉ thẳng về phía tôi, hành động kỳ lạ này khiến tôi phải rùng mình lo sợ, theo bản năng, tôi từ từ quay đầu ra phía sau xem rốt cuộc cô bé đó đang muốn chỉ thứ gì.
Nhưng phía sau lại hoàn toàn không có ai, lần này tôi lại dồn sự chú ý về phía cô bé, từ đầu đến cuối, vẫn giữ yên một tư thế, ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng về nơi tôi đang đứng, dường như nó đáng cố ám chỉ điều gì đó.
Đột nhiên đôi mắt của cô bé trợn tròn, toàn thân bắt đầu co giật rồi ngã lăn ra đất, thấy vậy tôi liền vội vã chạy lại nâng cô bé dậy, miệng của cô bé bắt đầu co dấu hiệu xùi bọt trắng, cặp mắt trợn tròn và cơ thể liên tục co giật mạnh.
Rơi vào tình huống cấp bách, tuy không biết cô bé bị bệnh gì nhưng tôi vẫn quyết định bế cô bé lên để đi tìm người giúp, nhưng chưa tiến thêm được bước nào thì đôi chân của tôi đã ngã khuỵ, cơn đau từ vai ngày một nặng hơn, nó làm tôi không còn sức để có thể bế cô bé kia dậy.
“ Có ai không....cứu người!” Tôi thều thào gọi sự giúp đỡ, may sao ngay lúc đó có vài cô y tá chạy lại giúp tôi đưa cô bé vào phòng cấp cứu.
Nhìn cô bé đã được các y tá đưa đi, tôi đã phần nào yên tâm hơn, vội ngồi bệt xuống đất, bây giờ ngoài việc vai, cổ đau nhức, thì đầu óc tôi cũng quay cuồng và dần mất đi ý thức xung quanh. Tôi cứ như vậy mà ngất đi, nhưng không thể ngờ được rằng thứ mà cô bé kia muốn ám chỉ lại chính là hình ảnh của một bé trai đang ngồi trên vai của tôi, và đó cũng là nguyên nhân khiến vai trở nên nặng và đau như vậy.
——————
Trong giấc mơ, tôi thấy bản thân đang đi trên hành lang của bệnh viện, khung cảnh vắng lặng theo đúng nghĩa của nó, suốt đoạn đường đi, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng bước chân cùng với tiếng nhịp tim đang đập gấp gáp trong lồng ngực của mình.
Bỗng từ phía sau xuất hiện bóng của một đứa trẻ chạy ngang qua kèm với đó là tiếng cười khúc khích, theo linh tính, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng trước mắt chỉ là dãy hành lang kéo dài không có điểm dừng, xung quanh cũng không hề xuất hiện bất kỳ một đứa trẻ nào.
Đột nhiên có một vật gì đó lạnh buốt khẽ nắm lấy bàn tay của tôi, từ từ di chuyển tầm mắt nhìn xuống phía dưới và tôi đã trông thấy một bé trai cỡ 7-8 tuổi đang nắm chặt lấy tay mình không chịu buông. Dựa vào bộ đồ mà nó đang mặc, tôi có thể khẳng định đây chính là đứa trẻ tôi đã từng nhìn thấy ở lối thoát hiểm.
Dẫu biết đứa bé này chắc chắn không phải là “người” nhưng tôi vẫn cố kiềm chế nỗi sợ trong lòng và cất tiếng hỏi:
“ Em....là ai?”
Thằng bé không trả lời, trước sau vẫn giữ thái độ im lặng, thấy vậy tôi càng bất an trong lòng, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi bàn tay nhỏ kia.
Bỗng nhiên đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, khoảnh khắc trông thấy gương mặt của đứa trẻ, tôi đã giật mình hoảng sợ không thể thốt lên lời, gương mặt của thằng bé trắng toát như người đã “chết” nhãn cầu trắng đục, không hề nhìn thấy tròng đen.
Tôi giật mình bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa rồi, ngơ ngác nhìn xung quanh, khi đã dần lấy lại được bình tĩnh, tôi mới phát hiện ra mình đang nằm trên trong một căn phòng bệnh riêng biệt.
Tôi gắng gượng ngồi dậy, nơi đây thật yên tĩnh, ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường ra thì tôi không còn nghe thấy gì.
Cùng lúc cánh cửa phòng bệnh hé mở, chị y tá lúc sáng giúp tôi tìm hồ sơ nhẹ nhàng bước vào:
“ Em tỉnh rồi hả? Cảm giác trong người sao rồi? Có còn khó chịu ở chỗ nào không?”
Khi được chị y tá hỏi thăm, tôi lại nhớ đến vai của mình, đúng là bây giờ không còn cảm thây đau nhức nữa.
“ Em khoẻ hơn rồi, cảm ơn chị! Mà chị cho em hỏi, là ai đã đưa em vào đây vậy?”
s
“ Có một bệnh nhân trông thấy em ngất ở giữa hành lang nên đã gọi y tá đưa em vào đây, bác sĩ Đỗ cũng đã khám qua cho em rồi, không có điều gì đáng lo ngại!”
“ Vậy còn....cô bé ở phòng bệnh số 7 thì sao?” Bất chợt tôi nhớ đến cô bé vừa rồi, tình trạng co giật của cô bé cũng rất đáng lo.
“ Cô bé đó sức khoẻ đã tạm thời ổn định rồi, em không cần lo lắng!” Chị y tá cười dịu dàng trả lời, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
“ Ừm...chị cho em hỏi một chuyện được không?” Tôi bỗng ngập ngừng nói, vẻ mặt đầy ái ngại.
“ Em muốn hỏi chuyện liên quan đến cô bé nằm ở phòng bệnh số 7 phải không?” Dường như chị y tá đã quá quen với điều này nên nhanh chóng suy đoán ra được ý nghĩ trong đầu của tôi
Tôi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Thật lòng tôi muốn biết rõ những chuyện có liên quan đến bé gái đó, không biết có phải do tôi tưởng tưởng quá nhiều hay không nhưng từ lần gặp đầu tiên tôi đã nhận thấy cô bé này có gì đó không được bình thường, mọi hành động và cử chỉ đều rất lạ.
“ Cô bé tên là Tô Tiểu Mễ, 8 tuổi, phải nhập viện để điều trị bệnh phổ và con bé cũng có tiểu sử của bệnh tâm thần, bình thường thì vẫn có thể sinh hoạt giống như những người khác, nhưng mỗi khi phát bệnh là lại lên cơn co giật mất kiểm soát!”
“ Bệnh phổi? Tại sao một đứa bé lại có thể mắc căn bệnh này?” Tôi bất ngờ cắt ngang câu chuyện, một đứa trẻ mắc bệnh phổi thường có rất nhiều lý do, nhưng đa số là do môi trường sống ở bên ngoài tác động vào.
“ Chị nghĩ một phần là do bà nội của Tiểu Mễ!”
“ Tại sao lại liên quan đến bà nội của Tiểu Mễ?” Tôi tò mò hỏi lại, câu chuyện xoay quanh cô bé Tô Tiểu Mễ ngày càng kích thích sự tò mò của tôi.
“ Cái này cũng là do chị nghe người khác kể lại thôi, không biết có phải là sự thật hay không!” Chị y tá bắt đầu có chút lưỡng lự, không khí xung quanh căn phòng bắt đầu trở nên trầm lặng hơn, tiếng đồng hồ vẫn đều đặn kêu tích tắc. Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió lớn, từng đám mây xám xịt đua nhau che lấp đi ánh mặt trời.
Tôi ngồi trên giường bệnh tập chung lắng nghe từng câu, từng chữ mà chị y tá kể, nét mặt của tôi thay đổi rất nhiều trạng thái, cảm xúc khác nhau, từ bất ngờ cho đến vẻ mặt ngỡ ngàng. Thật không thể tin được là Tô Tiểu Mễ lại bị bà nội của mình đối sử như vậy, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.