Hoa Đan Di hơi bất ngờ khi Vu Phương chủ động nhắc đến chuyện này. Cô cứ nghĩ Vu Phương là người không muốn đón rắc rối về mình, trừ phi Hoa Đan Di làm càn trước. Có điều Vu Phương lại nói về chuyện của cô và Tiêu Tranh nhẹ nhàng như vậy, thực sự khiến cho Hoa Đan Di không khỏi nghi ngờ rốt cục vị học tỷ này có ý gì.
Hoa Đan Di quay sang nhìn Vu Phương, đôi mắt chứa đầy sự mông lung, khó hiểu. Vu Phương dường như cũng nhận ra sự kiêng dè Hoa Đan Di dành cho mình, cô chỉ cười hỏi tiếp:
“Em thực sự không muốn hỏi gì hay không để tâm về mối quan hệ của chị và Triêu Tranh sao?”
Giọng nói của Vu Phương vẫn tự tin như vậy. Còn Hoa Đan Di, trong đầu không khỏi suy nghĩ vẩn vơ:
“Lẽ nào chị ấy định tìm mình đánh ghen văn minh sao?”
Hoa Đan Di không khỏi nghi ngờ nhíu mày. Vu Phương quả thực có chút buồn cười khi với sự ngây ngô này của cô nhóc. Giờ thì cô cũng đã hiểu tại sao Tiêu Tranh lại dính vào bẫy tình của cô gái nhỏ này rồi. Một người vừa có năng lực, lại có chút ngốc nghếch, đáng yêu như vậy thì ai có thể chạy thoát được cơ chứ?
Vu Phương chăm chú nhìn Hoa Đan Di, giống như đang chờ đợi xem phản ứng tiếp theo của cô như thế nào. Hoa Đan Di đương nhiên hiểu được Vu Phương đang muốn thăm dò mình, nhưng Hoa Đan Di lại không thích điều này. Vốn cô là người suy nghĩ đơn giản, nếu Vu Phương thực sự muốn biết chuyện gì cứ hỏi thẳng không phải sẽ tốt hơn sao. Trong lòng Hoa Đan Di đột nhiên cảm thấy không vui, tuy nhiên vẫn mỉm cười hỏi lại:
“Xin lỗi học tỷ, Vu Phương. Nhưng em nghĩ mình chọn tin tưởng đại thần, chờ anh ấy đi công tác về, em sẽ tự mình nghe anh ấy giải thích. Nhưng mà em không hiểu tại sao chị lại muốn nói những lời này với em? Chẳng phải nó rất tế nhị hay sao?”
Vu Phương không nghĩ Hoa Đan Di lại thẳng tính như vậy, trong thâm tâm đối với cô càng thêm hứng thú. Hóa ra Tiêu Tranh lại thích một con nhím xù lông như vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện tình cảm của bản thân có đe dọa, Hoa Đan Di liền giơ nanh, vươn móng vuốt ra bảo vệ rồi. Vũ Phương nhìn thôi cũng thấy có chút buồn cười. Cô không nhịn được mà trêu chọc:
“Em thực sự thấy chuyện này tế nhị à? Chị lại nghĩ nếu như đã yêu một người thì nên cẩn thận với tất cả những người phụ nữ có tin đồn xung quanh người đó chứ? Em tin tưởng Tiêu Tranh như vậy sao?”
Hoa Đan Di nghe vậy thì không nói gì. Đúng là cô có để ý, nhưng ngay từ đầu Hoa Đan Di đã khẳng định tin tưởng vào nhân phẩm của Tiêu Tranh 100% rồi, cô sẽ không để cho Vu Phương có cơ hội làm mình lung lay đâu. Hoa Đan Di nắm chặt túi xách, sau đó từ tốn đáp:
“Chuyện của em và Tiêu Tranh, em nghĩ chỉ cần bọn em biết là đủ. Xin lỗi học tỷ, nếu như chị muốn hỏi em về vấn đề cá nhân, em xin phép được vào bên trong trước. Còn nếu như chị muốn dằn mặt, em nghĩ chúng ta nên chọn một ngày khác phù hợp hơn.”
Hoa Đan Di nói xong liền xoay người bước vào bên trong nhà hàng. Chỉ còn Vu Phương ở đó, cô nhìn bóng lưng Hoa Đan Di rời đi, không khỏi bật cười. Hóa ra nãy giờ cô nhóc này vẫn nghĩ rằng cô tới đây là để ‘cạnh tranh’ sao? Đúng là một cô gái nhỏ rất thú vị. Vu Phương nghĩ đến đây liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Tranh:
“Này, tớ lỡ chọc giận cô bạn gái nhỏ của cậu rồi.”
Vu Phương nhắn xong liền mỉm cười cất điện thoại vào trong túi xách. Đột nhiên cô nhớ tới chuyện của mấy tháng trước. Khi đó Tiêu Tranh hớt ha hớt hải lái xe từ thành phố B tới thành phố F để gặp cô. Vu Phương vốn tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm, không ngờ Tiêu Tranh chỉ nói vẻn vẹn có mấy lời như vậy:
“Vu Phương, chuyện hồi nhỏ gia đình chúng ta gán ghép cho hai đứa, mình nghĩ đã đến lúc nói rõ ràng với họ rồi.”
Lúc đó Vu Phương khá ngạc nhiên. Căn bản khi còn đi học, Tiêu Tranh được rất nhiều bạn nữ chú ý, vì vậy anh thường xuyên đem chuyện Vu Phương là vị hôn thê của mình ra làm cái bia đỡ đạn. Vu Phương cũng vì thế mà nghiễm nhiên được đồn đại trở thành ‘bạn gái’ \- ‘vợ tương lai’ của anh. Có điều hai nhà Vu \- Tiêu thực sự chưa từng có hôn ước nào với nhau cả.
Chẳng qua là Vu Phương và Tiêu Tranh từ bé đã chơi với nhau, hai người cũng rất hợp tính nên bố mẹ thường xuyên trêu chọc, gán ghép mà thôi. Có điều Tiêu Tranh đột nhiên muốn làm rõ mối quan hệ với Vu Phương như vậy khiến cô không khỏi nghi ngờ. Vu Phương mỉm cười hỏi:
“Tại sao vậy? Lẽ nào cậu đã tìm được ‘cái bia đỡ’ khác chắc chắn hơn rồi à?”
Tiêu Tranh kì thực cũng cảm thấy hơi có lỗi. Dù sao bao năm nay Vu Phương cũng đã vì anh mà mang cái danh hư ảo này lâu lắm rồi. Có điều Tiêu Tranh không muốn tương lai Vu Phương bị lỡ dở, càng không muốn có lỗi với người trong lòng. Anh thành thực đáp:
“Vu Phương, mình đã có người trong lòng rồi. Sau này cô ấy chắc chắn sẽ là vợ của mình, mình không muốn cô ấy phải suy nghĩ.”
Vu Phương không nghĩ một kẻ chỉ biết lao đầu vào làm việc, nghiêm túc lạnh lùng như Tiêu Tranh mà cũng có lúc vì người mình yêu suy tư đến như vậy. Tất nhiên ban đầu Vu Phương cũng muốn trêu chọc anh một chút, tuy nhiên thấy Tiêu Tranh gấp gáp như vậy, Vu Phương cũng buông tha.
Thật lòng mà nói, Vu Phương có cảm tình với Tiêu Tranh, nhưng từ lâu cô đã nhận ra anh không hề thích mình. Thay vì níu kéo một cuộc hôn nhân cả hai đều không hạnh phúc, Vu Phương lại muốn để cho Tiêu Tranh tự do thoải mái hơn. Với lại, Vu Phương cảm thấy đây là Tiêu Tranh đang nợ ân tình của mình, cô cũng không hề thiệt thòi gì cả.
“Được rồi, có điều cậu làm lỡ dở của mình nhiều thời gian như vậy. Đám cưới sẽ không có hầu bao to đâu đấy.” \- Vu Phương mỉm cười, thong thả nói.
Tiêu Tranh đương nhiên không cần hầu bao gì cả, chỉ cần Vu Phương cùng anh êm đẹp mà giải quyết chuyện này là đủ rồi. Kể từ đó, thi thoảng Tiêu Tranh lại kể về Hoa Đan Di cho Vu Phương nghe, thậm chí còn xin lời khuyên để tán tỉnh cô bạn gái nhỏ này. Vu Phương cũng chính vì thế mà đối với Hoa Đan Di cũng rất tò mò, không hiểu cô gái đặc biệt thế nào lại khiến cho Tiêu Tranh si mê quên lối về như vậy.
Hôm nay gặp được Hoa Đan Di rồi, Vu Phương quả nhiên là mở mang tầm mắt. Lần này trở về trường, cô cũng chính là muốn giúp Tiêu Tranh và Hoa Đan Di tìm ra người đăng tin đồn kia lên. Chuyện của Vu Phương và Tiêu Tranh xảy ra cũng đã lâu, nếu không phải là sinh viên có anh chị em hay người thân cũ học cùng khóa với bọn họ thì cũng khó lòng mà biết được.
Vu Phương suy nghĩ một hồi, sau đó cũng theo Hoa Đan Di bước vào bên trong, chuyện này cô sẽ từ từ tính toán vậy.