Do chuyện nhà Tiêu Tranh vẫn chưa giải quyết xong nên hợp đồng giảng dạy giữa anh và đại học Bắc Á đành phải huỷ bỏ. Mặc dù Hoa Đan Di vẫn lưu luyến giảng viên Tiêu lắm, nhưng cũng không muốn anh phải ôm thêm nhiều việc vào người như vậy. Hơn nữa sang kì 2 là Hoa Đan Di đi thực tập rồi, Tiêu Tranh không biết từ lúc nào đã đề cập với trưởng khoa chuyển cô đến tập đoàn Tiêu thị để hoàn thành nhiệm vụ này.
Hoa Đan Di sau khi biết chuyện đã trách móc Tiêu Tranh một trận, nói anh chuyên quyền, không chịu hỏi qua ý kiến cô. Ngược lại Hề Lâm Dao lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, cô nàng còn cảm thán rằng:
“Đâu phải ai cũng được người yêu lo lắng cho từ đầu tới cuối giống như cậu đâu? Hoa Đan Di, đừng có làm bộ làm tịch nữa.”
Hoa Đan Di mặc dù rất muốn thanh minh nhưng mà Hề Lâm Dao đã sớm bị đại thần mua chuộc rồi. Nhiều lúc Hoa Đan Di còn không xác định được cô là người yêu của Tiêu Tranh hay Hề Lâm Dao mới là bạn gái của anh nữa. Ai bảo bọn họ suốt ngày tâng bốc cho nhau cơ chứ? Tiêu Tranh vì sợ Hoa Đan Di buồn, nên cũng sắp xếp cho Hề Lâm Dao đi thực tập cùng cô. Hoa Đan Di nghĩ đến đây, trái tim liền cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nói sao thì đại thần nhà cô so với những nam nhân khác cũng đâu có tầm thường. Hơn nữa, Tiêu Tranh làm gì cũng đều đặt Hoa Đan Di lên hàng đầu, tuy tính cách bá đạo là vậy nhưng những gì anh sắp xếp cho Hoa Đan Di, cô đều cảm thấy rất hợp lý. Chưa bao giờ Hoa Đan Di hối hận khi cùng đại thần trở thành một đôi cả.
Hề Lâm Dao nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Hoa Đan Di thì có chút buồn cười, cô nàng trêu chọc:
“Nhìn cậu kìa, hạnh phúc đến nổ mũi tới nơi rồi mà còn bày đặt nữa. Thật là làm người ta sởn hết cả da gà.”
Hai người cứ như vậy trêu chọc nhau một hồi, bỗng nhiên điện thoại của Hoa Đan Di đổ chuông. Cô cúi xuống lục tìm một hồi, sau khi cầm lên mới phát hiện ra là đại thần gọi đến. Hề Lâm Dao bên cạnh đã sớm ghen tị đến đỏ mắt rồi, sao lại có một cặp đôi thích phát cẩu lương cho người khác như vậy cơ chứ?
Hoa Đan Di hết nhìn điện thoại, lại nhìn qua Hề Lâm Dao, cô nàng dường như hiểu ý liền đứng dậy đi mua nước, trong lòng không khỏi cảm thán:
“Người ta nói có người yêu quên bạn tốt đúng là không sai mà.”
Hoa Đan Di chờ Hề Lâm Dao đi rồi mới bắt máy, nụ cười ngọt ngào xuất hiện bên môi. Hoa Đan Di nhẹ giọng hỏi:
“Đại thần, anh gọi cho em có chuyện gì vậy?”
Tiêu Tranh ở bên kia hình như có chút gấp gáp, anh vừa nghe thấy tiếng của Hoa Đan Di đã vội vàng đáp:
“Đan Di, em đã đọc tin trên diễn đàn chưa? Nếu đọc rồi thì em đừng giận, chờ anh trở về sẽ giải thích rõ ràng với em. Còn nếu chưa thì cũng không cần để cần để tâm đâu. Đan Di, lần này nhất định phải tin tưởng anh đấy.”
Hoa Đan Di nghe Tiêu Tranh nói một hồi mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái gì mà chuyện trên diễn đàn rồi tin tưởng cơ? Hoa Đan Di càng nghe lại càng thấy khó hiểu. Cô không khỏi lẩm bẩm trách đại thần nhà mình có bệnh, nói chuyện không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu nổi chứ?
Hoa Đan Di nhíu mày hỏi lại:
“Chuyện trên diễn đàn là gì cơ? Tiêu Tranh, anh nói rõ ràng ra cho em nghe xem nào?”
Hình như đại thần đang rất bận thật, Hoa Đan Di cảm nhận được rất rõ tiếng bước chân gấp gáp của anh cùng tiếng người bàn bạc công việc. Tiêu Tranh bận rộn như vậy mà vẫn gọi điện nhắc nhở Hoa Đan Di, vậy thì chắc chắn chuyện này không hề nhỏ tí nào. Cô cảm thấy thà đại thần không gọi thì cô còn ngơ ngác không biết, nhưng nếu anh đã nhắc trước rồi, cô nhất định phải lên xem mới được.
Hoa Đan Di chưa cần Tiêu Tranh trả lời liền cất lời:
“Thôi được rồi, nếu anh đang bận thì cứ lo làm việc đi, em sẽ tự xử lý vậy.”
Cô nói xong liền cúp máy, sau đó vội vàng truy cập vào trong diễn đàn trường xem tin tức. Nổi bật nhất chính là một bài viết có tiêu đề: “Vị hôn thê của giáo sư trẻ nhất đại học Bắc Á đã xuất hiện. Vậy cô bạn gái nhỏ kia phải làm thế nào?”
Hoa Đan Di vừa nhìn thấy tiêu đề bài viết thôi đã sốc đến há hốc miệng ra rồi. Nội dung của đoạn văn này chính là kể câu chuyện tình của Tiêu Tranh và cô bạn gái thanh mai trúc mã, hai người đã có với nhau hôn ước từ nhỏ. Thậm chí người viết bài còn có cả ảnh ngày bé của Tiêu Tranh và cô gái này. Rất nhiều người bình luận mắng Hoa Đan Di là tiểu tam, xen vào mối quan hệ của Tiêu Tranh và vị hôn thê kia.
Hoa Đan Di ngơ ngác nhìn bài viết ấy, tay bất giác cuộn thành nắm đấm:
“Thì ra ban nãy đại thần nói đến chuyện này sao? Muốn mình tin tưởng anh ấy trong chuyện này à?”
Hoa Đan Di không ngừng rơi vào những mảng suy nghĩ trầm luôn. Tất nhiên là cô tin vào nhân phẩm của Tiêu Tranh sẽ không phải là dạng người bắt cá hai tay. Có điều nếu bài viết này không có căn cứ, vậy thì làm sao dám đăng ảnh và thông tin lên rõ ràng như vậy được? Ít nhất là Tiêu Tranh vẫn phải có một mối quan hệ gì đó với người trong ảnh.
Tin đồn được đăng lên từ đêm qua, mặc dù là tài khoản nặc danh nhưng Hoa Đan Di lại cảm thấy rất gần gũi thôi. Cô đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhiên Hoa Đan Di có cảm giác lo sợ, cứ như tất cả mọi người đang bàn luận về câu chuyện này của cô và Tiêu Tranh vậy.
"Tỉnh táo lại đi, không phải như vậy đâu..." - Hoa Đan Di lẩm bẩm, cố gắng tự trấn an bản thân mình. - "Sao tự nhiên đầu lại đau như thế nhỉ?'
Trong tâm trí của cô lúc này toàn là những bình luận tiêu cực, mắng chửi kia. Chưa bao bao giờ Hoa Đan Di hoảng loạn đến vậy, cô ôm chặt đầu, đôi mắt mỗi lúc lại thêm mơ màng. Cuối cùng, chẳng biết thế nào, Hoa Đan Di liền ngã xuống rồi ngất lịm đi.