Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc

Chương 46: Ấu trĩ




Bọn họ ai nấy cũng đều than thở người này người kia đều lắc đầu cho bọn họ thời gian ngắn như vậy làm sao có thể chuẩn bị kịp

Tạ Phi thấy cô bình thản liền đẩy nhẹ vào vai cô một cái “ Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?”

Cô đặt bút ngẩng đầu “ Vậy tôi có thể làm gì đây? Cùng lắm thì thức khuya làm thôi?”

Tạ Phi cậu ta thở dài “ Gì chứ, ngày bình thường cũng có được đi ngủ sớm đâu này lại gánh thêm dụ này. Làm sao chịu nỗi đây”

Doãn Đình lắc đầu cười trừ “ Tôi với cậu cùng làm chung có khi lại rút ngắn được thời gian”

Cậu ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực nhìn cô “ Được đấy nhé! Có cậu tôi cũng được ngủ sớm một chút rồi”

“ Cậu thôi đi mau tập trung làm đừng có mơ mộng ngủ sớm”

[…]

Tan học xong cô liền về nhà. Doãn Đình sợ vào sẽ chạm mặt hắn, nhớ lại chuyện hôm qua khiến cả người cô nóng lên. Doãn Đình nhanh chóng dập tắt những hình ảnh trong đầu mờ cửa bước nhanh vào trong nhà

Vừa bước vào cô liền giật mình, cô nheo mắt nhìn dáng người đứng trước mặt cô nhận ra Lưu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa đắp mặt nạ vừa ăn táo đang dựa vào cửa liếc mắt nhìn cô

“ Sao chị về sớm vậy?”

Cô tháo giày để gọn gàng lên kệ, miệng vẫn trả lời cậu “ Ừm, không còn chuyện gì để làm nên về nhà sớm “

Cậu gật đầu chỉnh lại mặt nạ trên mặt rồi xoay lưng ra sau, chợt lên tiếng “ À nay anh Lưu Văn không về nhà chị đừng đợi cơm anh ấy nhé”

Doãn Đình thầm vui mừng trong bụng, hên quá hôm nay hắn không về nhà nhưng sao Lưu Phong lại nói mình không cần đợi cơm? Ý đồ của em ấy muốn nói gì đây?

Doãn Đình tính nói gì đó nhưng nhìn lại cậu đã đi mất tiêu rồi. Cô thở dài đỡ trán, đi thẳng lên trên phòng mà nằm dài trên chiếc nệm êm ái của mình

[…]

“ Lưu Văn lâu ngày mới thấy cậu đến đây đó nha, tưởng cậu quên tôi luôn rồi” Người quản lý quán Bar-Mark nhìn thấy hắn xuất hiện sắc mặt vui vẻ chạy đến

Lưu Văn không để ý cậu ta đi vòng qua sau cậu ta rồi ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông đang ngồi đó bên cạnh còn hai người phụ nữ xinh đẹp

Lăng Đình Xuyên một tay ôm phụ nữ một tay đưa rượu sang cho hắn “ Lâu rồi mới thấy cậu tới, hôm nay cậu không vui à”

Hắn nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ rồi đặt xuống bàn “ Không hẳn là không vui, chỉ là chán quá tới đây thôi”

Lăng Đình Xuyên bật cười, nháy mắt với người phụ nữ bên cạnh. Cô ta liền hiểu ý liền đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục muốn bước tới ngồi kế hắn nhưng hắn lại đột ngột thẳng thần từ chối

“ Tôi không thích phụ nữ dùng nhiều nước hoa như vậy, Lăng Đình Xuyên cậu thích thì cứ để bên cạnh mình mà xài đi”

Gương mặt cô ta ngượng ngùng, Lăng Đình Xuyên hết cách phẩy tay bảo cô ta ra ngoài trước. Cô ta có chút tức giận mà dậm chân xoay người

“ Này, người ta cũng là con gái cậu có cần nói chuyện thẳng thần như vậy không? Không chừa cho người ta một chút mặt mũi nào? Đúng là tính khí của cậu không bao giờ thay đổi”

Hắn ung dung cầm lấy ly rượu nhấp một miếng, hờ hững đáp:

“ Cậu muốn tôi nói lời ngon ngọt với mấy cô ta sao?”

“ Ấu trĩ, không thèm đôi co với cậu” Lăng Đình Xuyên tức giận muốn đấm cho hắn một cái. Lưu Văn hắn nổi tiếng là lạnh lùng thẳng thắn những thứ cậu ta không thích liền thẳng thần nói thẳng, tính khí của cậu ta chỉ có mỗi Lăng Đình Xuyên mới chịu đựng được!

Bầu không khí im lặng, Lý Hoành Quân xuất hiện thật đúng lúc. Cậu ta vừa tới thì đã nhận ra sắc mặt hai bọn họ người nào người nấy đều khó coi, xem ra cậu ta tới không đúng lúc rồi

“ Sao vậy? Hai người lại cãi nhau sao?”

Lăng Đình Xuyên như được trút giận nhìn Lý Hoành Quân nói “ Cậu nhìn xem, tên này thật ấu trĩ chẳng khen phụ nữ được một chút lại nói người ta dùng nước hoa nồng nặc đúng thật lạ…”

Lý Hoành Quân bật cười nhìn hắn “ Có thật vậy không?”

Hắn thản nhiên gật đầu. Lý Hoành Quân được một phen trố mắt “ Không ngờ đấy nha, may mà cậu nói ở đây cậu mà nói ở trường chắc hình tượng nam thần của cậu đều sụp đỗ trong lòng của mấy nữ sinh quá”

Hắn cau mày trừng mắt “ Vớ vẩn, hai người các cậu hết chuyện để nói rồi sao?”

Lăng Đình Xuyên ho nhẹ, nhún vai cất cao giọng nói “ Hai người các cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi lấy nước cho cậu uống. Lý Hoành Quân cậu uống gì”

“ Lấy cho tôi một ly nước ép được rồi”

“ Cái gì”? Khoé miệng Lăng Đình Xuyên không tự chủ run lên một cái

Lý Hoành Quân cười cười giải thích “ Là vậy dạo gần đây tôi bị đau bao tử không uống được rượu nên cậu lấy giúp tôi ly nước ép nhé”

Lăng Đình Xuyên cụp mi liền xoay người dần dần đi khuất chỗ hai người họ.