Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi - Quyển 2 Chương 51





CHAP 51: XÁC CHẾT


Rừng núi Kỳ Sơn sau một tháng yên bình lại trở về bộ dáng tăm tối, không khí so với một tháng trước càng ảm đạm hơn mấy phần. Một chút ánh sáng loe lói cũng không có ngay cả một hồn ma trơi lơ lửng cũng chẳng thấy tất cả chỉ có sự im lặng và bóng tối.


Thiên Hàn sau khi kiểm tra mấy cái xác khô thì không khỏi nghi vấn.


- Chuyện này xảy ra khi nào?


- Hồi vương gia, chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua thôi. Trưa hôm qua khi thuộc hạ tuần tra qua đây thì không hề phát hiện bất thường gì, nhưng đến chiều thuộc hạ vô tình đi ngang qua thì lại phát hiện ra mấy cái xác khô này. Thuộc hạ đã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả và phát hiện một điểm lạ chính là: trên người bọn họ không hề có bất kỳ vết thương nào nhưng máu của họ lại bị rút hết đến mức chỉ còn có lớp da khô khóc bám vào khung xương như thế này!_ Thạch Bằng lên tiếng giải thích


- Nghe giống mấy chuyện kinh dị quá nhỉ?_ Thiên Hàn buộc miệng nói hớ.


- Nào đâu chỉ có vậy?_ một âm thanh trầm bổng vang lên,


Thiên Hàn giật mình quay lại thì nhìn thấy Lạc Minh từ xa cưỡi ngựa đi tới cùng với mấy thuộc hạ của mình.


- Lạc hoàng tử sao cũng có mặt ở đây?


- Ta nghe thuộc hạ nói nên mới đến đây. Không sai, tất cả đều giống nhau!


- Giống nhau? Lạc hoàng tử nói vậy là ý gì?_ Thiên Hàn tỏ vẻ hoài nghi.


- Bọn họ… đều bị hút hết cả dương khí.


Lạc Minh nói một câu ngắn gọn nhưng đã giải thích hết mọi thắc mắc. Thiên Hàn thì lại giật mình, y cứ tưởng mấy chuyện này chỉ có trong phim kinh dị hay phim ma mà thôi nào ngờ nó lại có thể xuất hiện ở ngoài thực này.


Kim Bảo Nhã Hưng quán, người ta vẫn nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi có nhiều người qua lại như Kim Bảo Nhã Hưng tưởng chừng có nhiều tai vách nhất nhưng thật sự lại là nơi kín đáo ít ai nghĩ tới là nơi có thể bàn đại sự quốc gia nhất. Ngồi ở cạnh cửa sổ lầu 2, Thiên Hàn nâng niu ly trà trong tay mắt dõi nhìn về phía xa phố xá nghĩ ngợi.


- Nói tóm lại là, Kim Tuyền quốc bị người ta trộm bảo vật trấn quốc, bảo vật đó tên là ngọc lưu linh của vương gia Vũ Thần Anh của Nhã Phù quốc đã tuyệt vong 500 năm trước. Sau khi bảo vật bị đánh cắp, tại Kim Tuyền quốc liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng tương tự như những cái xác mà hôm nay Thiên Hàn nhìn thấy. Tuy nhiên, lại không điều tra ra được mấu chốt gì, sau đó, người nghe tin kẻ trộm trấn bảo của quý quốc đang lẩn trốn ở Minh Phiên quốc nên đã đến đây. Và tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vừa tròn một tháng, đúng không?


Thiên Hàn tóm gọn lại những gì Lạc Minh kể cho y nghe.


- Đúng vậy!



“Tròn một tháng? Liệu có liên quan gì đến chuyện Vũ Y Thần không?”


- Vậy thời gia qua Lạc hoàng tử đã điều tra được những gì có thể cho Thiên Hàn biết được hay không?


Lạc Minh chợt thở dài, nói:


- Vẫn chưa điều tra được ghì nhiều nhưng Lạc Minh nghĩ: chính viên ngọc lưu linh đã hút dương khí của những nạn nhân đó!


Thiên Hàn trợn mắt ngạc nhiên:


- Sao người lại nghĩ như vậy?


- Ta không biết, chỉ mường cảm như vậy thôi! Ta mong đó không phải là sự thật nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm…


Ngọc lưu linh chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp, nếu đúng như Lạc Minh nghĩ thì ngọc lưu linh có thể đã bị tà ma lợi dụng, tà ma vốn đã mạnh nay lại thêm sức mạnh của ngọc lưu linh thì sẽ mạnh thêm không có gì có thể cản nổi nữa.





Cốc! cốc!


- Như Ngọc nàng ngủ chưa?


- Ngủ rồi!


- Ngủ rồi mà vẫn có người trả lời à? Ngộ nha!


- Bốp! Cút đi!_ Như Ngọc ném cái gối vào cửa cái hét_ Ta muốn đi ngủ!


- …haiz!


Két két!


Thiên Hàn vận dụng tài năng của mình mở khóa trái bước vào phòng. Một chiếc gối hướng thẳng y bay đến, y nhanh chân né được và chụp lấy cái gối rồi cúi xuống nhặt cái gối kia sau đó đi về phía giường đặt chúng xuống đầu giường nói:



- Ta thấy hơi chán không biết làm gì nên mới qua đây nói chuyện nhảm với nàng chút thôi, có cần trung ra cái bộ mặt giết người đó không?


- Dẹp ngươi đi!


Như Ngọc tung chân đá vào chổ hiểm của Thiên Hàn, y nhanh chân né nhưng lại bị Như Ngọc nhanh tấn công tiếp. Do y không muốn kháng cự lại nên bị nàng làm té ngã xuống giường. Như Ngọc đắc ý leo lên người Thiên Hàn ngồi cười nham hiểm:


- Có gì để mà nói hả, đêm hôm không ngủ chạy qua đây phá giấc ngủ của bản cô nương có tin ta bóp chết ngươi!_ Nói là làm Ngư Ngọc liền dùng hai tay bóp lấy cổ Thiên Hàn.


Thấy thế Thiên Hàn liền nhếch môi cười, hai tay gối lên đầu nói:


- Nàng dám không? Nói cho nàng biết: trước khi giết một ai đó nên lường trước hậu quả chớ đừng vì một lúc hồ đồ mà rước họa vào thân thì không tốt!


- Ngươi…_ tức thật, sao cái gì hắn cũng có thể nắm ở cái cán được vậy?


Tức tối một hồi Như Ngọc cũng phải leo xuống khỏi người Thiên Hàn mà ngồi khoanh chân xụ mặt .


- Có gì thì nói lẹ đi rồi cút! Ta buồn ngủ lắm rồi!


- Còn giận ta à?_ Thiên Hàn xoay qua khuề khều khều Như Ngọc.


- Mắc mớ gì giận ngươi!


- Có phải nàng còn để tâm chuyện công chúa Bảo An?


- Chuyện nàng ta liên quan gì Như Ngọc ta mà ta phải để tâm? Họa chăng người cần nhớ là ngươi thì đúng hơn.


Thiên Hàn chợt cười lớn:


- Nàng ghen sao? Khụ khụ!


Thiên Hàn đang nói thì bị Như Ngọc đấm thẳng vào ngực!


- Dựa vào ngươi mà muốn làm ta ghen sao? Còn lâu! Xuống khỏi giường của ta ngay!_ Như Ngọc vừa nói vừa lôi y


- Không xuống, cái giường này thật ấm ta không muốn đi đâu nữa!


- Cái gì hả? Cái giường này là của ta, muốn ấm thì cút về phòng ngươi mà lót nệm! Chớ có ở đây cướp giường!_ Như Ngọc nói kém theo hành động đạp không thương tiếc.


Thiên Hàn tất nhiên là không chịu thua, chụp lấy Như Ngọc kéo vào lòng sau đó giở chiêu chọt lét ra!


- Nhột…nhột quá! Mau buông ra, Nhột mà!


- Bây giờ có muốn đạp nữa không hả?


- Không…không đạp nữa đâu…không đạp nữa! Hic hic.


Cuối cùng thì Như Ngọc cũng chịu thua mà chấp nhận nhường lại nữa cái giường cho Thiên Hàn, kế, nàng lấy ra một cái chăn đặt ở giữa giường làm ranh giới:


- Ai vượt qua ranh giới này là vi phạm phải chịu phạt 100 roi và bị ném ra ngoài đường.


Nói xong nàng mở ngăn tủ lấy ra thêm một cái chăn và ném cho Thiên Hànrồi giật lại cái chăn mới:


- Cái nào cũng được cần chi giật?_ Thiên Hàn nhíu mày khó chịu


- Cái cũ ngươi đắp cái mới đương nhiên ta phải giành lại, còn nói nữa thì cút ra ngoài!


Thiên Hàn xem như đã hiểu rõ ý gật nhẹ đầu. Vẫn như mọi lần cây nến cháy tàn rồi tự tắt, không gian lại chìm vào đêm tối như một quy luật tự nhiên hết sáng sẽ đến tối. Hơi thở đều đặn gây nên những âm thanh khe khẽ, Thiên Hàn chầm chậm trở người nhìn Như Ngọc ngon giấc bất giác cười chính mình trẻ con hết sức, chỉ vì muốn nhìn thấy gương mặt Như Ngọc khi ngủ mà phải chạy đến đây chườn mặt ra cho nàng mắng. Ừ thì, trước ánh sáng y là quân tử, trong bóng tối quân tử cũng có thể là tiểu nhân mà.


“Lạ nhỉ? Sợi dây chuyền này lại có thể phát ra ánh sáng? Không lẽ ngọc thạch cũng có thể tự phát sáng trong đêm sao?”


Thiên Hàn mâm mê mảnh ngọc bội mà Như Ngộc đang đeo trên cổ, như một ma lực nào đó thu hút lấy y khiến y nhìn hoài không biết chán ngược lại còn thân quen vô cùng!


Chợt Như Ngọc động nhẹ làm Thiên Hàn giật mình vội nằm xuống giả vờ nhắm mắt ngủ. Chiếc chăn y đang đắp bị ai đó giật lấy lòng thắc mắc vô cùng vì sao nàng đã có chăn còn đi giật của y làm gì hay là nàng bị mớ, một lúc sau nhìn lại mới thấy hóa ra chiếc chăn kia đã bị nàng đạp xuống giường tự khi nào. Haiz, xem ra đêm nay y phải chịu lạnh một hôm rồi. Đinh ninh là như vậy, một lát sau nữa bỗng có một cổ nóng ôm chầm lấy y, là Như Ngọc nàng ngủ say nên mớ ôm lấy y như đang ôm con gấu bông không chịu buông. Va chạm xác thịt với y đâu phải là lần đầu tiên nhưng trong trường hợp này đầu óc của y dù muốn bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh nỗi, tất cả đều ám muội đến nghẹn cả thở. Nhưng dù có thế nào y cũng phải cố nén cảm xúc xuống không để những ý nghĩ xấu xa chiếm ngụ trong cư xử của mình được, y càng không thể làm ra những hành động đê tiện đó được. Vì y trân trọng nàng!