Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi - Quyển 1 Chương 41





CHAP 41: CÙNG SÁNH ĐÔI


Đêm khuya, những màn sương mỏng manh từ từ buông xuống, ánh trăng khuyết bị che ngang bởi những đám mây. Lúc này, trong khách điếm mọi người đã ngủ say, duy có một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Thiên Hàn lúc này chỉ biết cười khổ, hai tay buông xuống một cách vô lực, nơi cổ áo trước ngực bị một đôi bàn tay nhỏ túm lấy. Đôi mắt Thiên Hàn hết sức mệt mỏi nhìn người đối diện vẫn không có ý định buông tha y.


- Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái tên Vũ Thuần gì gì đó là sao? Kỳ Phương sao lại là thái tử của Kim Vân quốc, còn Nhã Phiếm Phiếm, Vũ Thần Anh, Vũ Thần Huy là ai?_ Như Ngọc miệng không ngớt, tay không ngừng giật giật cổ áo Thiên Hàn, tưởng chừng sắp bị nàng giật cho rách tươm.


Thiên Hàn cười khổ rồi lại cười khổ, suốt buổi chiều hôm nay Như Ngọc đã hỏi y câu này không dưới 20 lần! Lần nào y cũng giải thích tỉ mỉ cẵn kẽ mà nàng vẫn không tin.


- Ta nói rồi, tên vũ Thuần kia là một tên điên, hắn là một phản tặc muốn dấy binh tạo phản, Ngày hôm đó huynh và Kỳ Phương đã hợp sức tiêu diệt hắn rồi. Dĩ nhiên là hắn chết rồi, người chết thì phải đem chôn chứ chẳng lẽ đem đi trưng bày à? Còn vì sao Kỳ Phương lại là hoàng tử thì cái này nàng đừng có hỏi ta, nàng thân với hắn hơn ta mà, nàng còn không biết thì làm sao ta biết được. Còn mấy cái tên Nhã Phiếm Phiếm, Vũ Thần Anh, Vũ Thần Huy gì đó thì ta cũng đâu có biết đâu, chỉ có tên Vũ Thuần đó biết thôi. Cái gì mà 500 năm trước, chẳng qua chỉ là chuyện hắn bịa đặt ra. Nàng nghĩ xem, nếu quả thật hắn nhìn thấy được cái gì thì chăng phải hắn có tài tinh thông kim cổ sao? Nếu vậy hắn phải sớm đoán được tai kiếp này của mình rồi chứ? Theo ta nghĩ, có lẽ hắn chỉ bịa chuyện để làm chúng ta rối trí dễ dàng ra tay hơn thôi, nàng xem có đúng không?


Nghe Thiên Hàn nói vậy Như Ngọc cũng thấy có vẻ đung đúng nên hơi xìu xuống, dù sao suốt buổi chiều tra hỏi nàng cũng cảm thấy mệt rồi. Với lại hỏi mấy lần Thiên Hàn cũng chỉ trả lời như vậy, có hỏi thêm cũng thế thôi cho nên tạm dừng ở đây đi là vừa.


Thừa hiểu Như Ngọc nàng đang nghĩ gì, Thiên Hàn nhân cơ hội đánh thêm mấy lời tâm lý vào đầu Như Ngọc để nàng thêm tin tưởng đó là sự thật.


- Nàng nghĩ xem, 500 năm đâu phải là ngắn cho dù có mấy người đó thật thì cũng đầu thai mấy kiếp rồi, ân oán trả hết rồi còn gì tới bây giờ mà tới đòi. Hơn nữa, nàng đừng quên chúng ta đều là người hiện đại xuyên qua nếu như tên Vũ Thuần đó nói đúng đi thì sao, người gây oán nợ kiếp trước là hai chủ nhân thực của hai thể xác mà chúng ta đang xài tạm này, đâu liên quan gì đến chúng ta đâu chứ? Còn về Kỳ Phương, nếu nàng nhớ hắn thì để ta viết một hưu thư cho, sau đó sai người đưa nàng đến Kim Vân quốc để nàng gặp hắn, rồi kế đó hai người muốn làm gì sau đó cũng được!


Thiên Hàn vừa nói được vài câu thì bị Như Ngọc liếc xéo, những từ còn lại đang định phun ra đành phải nuốt trở vào im ngay lập tức.Y chẳng qua muốn đùa tý thôi, ai nỡ lòng nào hai tay dâng nàng cho tên đó mà phải nhìn hắn đến đổ mồ hôi luôn!


- Huynh… ui da!


Thiên Hàn ôm bụng mếu máo nhìn Như ngọc hai tay chống nạnh, gian manh nhìn châm biếm y.


- Tính lợi dụng ta hả? Còn không xem đại tỷ ta đây là ai à?


Nói xong, Như Ngọc bước tới cái giường nắm lấy cái chăn mới thay xé toạt ra làm đôi, ném nữa mảnh về phía Thiên Hàn và chỉ xuống nên nhà nói:


- Ngươi! Nơi tối nay ngươi sẽ ngủ là ở dưới đó!


Nhìn Như Ngọc 1 phút ngẫm nghĩ, sau đó Thiên Hàn lê thân đến bên giường thương lượng:




- Như Ngọc à, không nên vô tình như vậy chứ! Từ khi tới Kỳ Sơn này toàn là ta nằm dưới đất, cho dù là trâu bò cũng không thể chịu được huống chi là ta! Dù sao ngày mai cũng lên đường về kinh đô rồi, thôi thì nàng nể tình ta từng mạo hiểm xông vào rừng mà cứu nàng, nàng hãy rộng lượng mà nhường lại cái giường này cho ta một lần đi nha!


- Ngươi có phải nam nhân không?


- Hi!


Thiên Hàn đảo mắt, sau đó híp mắt nói thêm:


- Nếu nàng hỏi ta có phải là XYkhông thì ta sẽ nhanh chóng trả lời là phải, còn nếu muội hỏi huynh có phải là nam nhân chân chính không thì ta đây xin thưa rằng “còn tùy trường hợp”. Sẵn đây ta nói luôn nếu nàng muốn biết ta có phải là quân tử hay không thì ta xin tuyên bố: Nguyễn Gia Khanh ta…tuyệt đối là…phi…quân …tử…


Nghe câu trả lời, Như Ngọc như bị sốc mà trợn tròn cả mắt “ Có phải hắn có vấn đề rồi không? Hay lúc nãy nàng đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn cho nên hắn bị chạm thần kinh?”


Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Như Ngọc Thiên Hàn cười đắc chí, cái hắn cần chính là biểu trạng này, ngạc nhiên đến hết biết gì nhân cơ hội nàng sơ suất mà luật ngược ván cờ. Y ba chân bốn cẳng phóng lên giường nằm ngay ngắn ở phía trong giường, hai tay ghì lấy thành gường thật chặc rồi giơ bộ mặt đắc ý ra trêu Như Ngọc. Lúc bấy giờ Như Ngọc mới biết mình bị lừa thì đã quá muộn, vì vậy mà sống chết kéo Thiên Hàn xuống.


- Xuống! Giường này là của ta!


- Không! Là ta bỏ tiền thuê, ta có quyền nằm ở đây!


- Hứ! Ngươi ngủ ở đây, thì ta ngủ ở đâu hả?


- Hì! Nàng có hai sự lựa chọn, một là xuống đất nằm, mà ta nói trước dưới đó lạnh lắm! Hai là nàng có thể nằm ở nữa cái giường còn lại!


- KHÔNG THỂ ĐƯỢC!


- Không với chả được gì! Ta mệt rùi ngủ trước đây!


“Cái gì? Hắn nói cái gì? Hừ! Mới phút trước hắn còn ngọt ngào thương lượng phút sau hắn đã đổi giọng, quả là trơ tráo mà!”



- Dậy! Không được ngủ, đây là giường của ta mau xuống! Xuống! Xuống! Xuống!


Mặc cho Như Ngọc đạp đá thế nào Thiên Hàn vẫn cứ như một tảng đá không biết đau, nằm lỳ ra đó. Sau một hồi đánh mệt, nhận thấy đối phương không có ý định nhường cho mình cho nên Như Ngọc cũng đành bó tay mà chấp nhận.


“ Haiz! Dù sao cũng đâu phải lần đầu ngủ chung cái giường với hắn đâu, nam nữ ngủ chung giường thì cũng đâu có sao, miễn sao đừng có làm gì động tay động chân là được. Cùng lắm thì tìm cái gối che ngang giữa làm ranh giới là được rồi, nước sông không phạm nước giếng là ok! Ừa! Vậy đi, nghĩ chi nhiều mắc công tốn noron. Dù sao tên Gia Khanh này đầu óc vẫn còn nhỏ, chắc hỏng có chứa ba cái tăm tối kia đâu mà sợ! Nhường hắn một chút, chịu thiệt nữa cái giường cũng không có sứt mẻ gì!”





Ngọn nến phòng chập chờn trong chốc lát rồi cũng nhanh tàn. Tia sáng cuối cùng phát ra từ ngọn nến tàn tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm vây phủ. Như Ngọc cũng dần chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều. Thiên Hàn nằm bên cạnh đoán chắc nàng đã thật sự ngủ say thì mới trở mình xoay lại đối diện với khuôn mặt nàng. Nhìn Như Ngọc ngủ ngoan như một đứa trẻ, y cảm thấy buồn cười vô cùng, cứ chốc chốc nàng lại tự dụi mặt mình một cách vô thức vào gối, lại còn nhưng loạn tóc mai phủ xuống che ẩn che hiện đi nữa khuôn mặt ngủ ngáy hệt trẻ con, đúng là buồn cười chết đi được! Y nhẹ nhàng kéo tấm chăn chắn ngang giữa hai người phủ lên người Như Ngọc, sau đó vén làn tóc mai đang phủ xuống kia qua một bên mép tai cho nàng. Nàng không đẹp như tiên nữ hạ phàm, không biết nói lời dịu dàng như những tiểu thư khuê các, không biết yểu điệu như thục nữ, nhưng nàng có được một thứ mà không phải người nào cũng có đó là một trái tim lương thiện, một sự hồn nhiên vô ưu. Mỗi khi nàng cười tuy không thể sánh với các mỹ nhân khuynh thành nhưng lại tựa như một đóa hoa sen đang nở trước ánh sớm, mang đến cho những người xung quanh ấm áp của ban mai! Y yêu nàng vì điều đó!


Thiên Hàn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, tay khẽ nâng đầu lên một chút luồn cánh tay còn lại xuống đưới rồi đặt đầu nàng lên đó. Y ôm nàng vào lòng truyền hơi ấm áp trong những ngày cuối cùng của đêm đông lạnh giá, mùi hương hoa cỏ tươi mát thoang thoảng đưa y vào giấc ngủ êm…


- Nếu có kiếp sau nữa huynh vẫn hy vọng được gặp lại muội, được nhìn muội hạnh phúc!


Lại đêm hôm ấy, Như Ngọc mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ đó nàng nhìn thấy bản thân mình chứ không phải vị cô ngươi xinh đẹp mà nàng vẫn hay mơ thấy. Nàng đứng giữa khu vườn hoa đào đầy nắng, trên tay nàng nắm một mảnh ngọc bội hình rồng điêu khắc tinh xảo, bên tai truyền đến âm thanh tha thiết gọi:


- Phiếm Phiếm!


Nàng ngẫng mặt lên nhìn,trong mờ ảo thấy một dáng người quen thuộc, là người trong bức tranh mà nàng nhìn thấy ở khu rừng âm u hôm đó, người mà Vũ Thuần gọi là Vũ Thần Anh thì phải! Nhưng sao nàng lại nhìn thấy người trong bức tranh đó chẳng phải Thiên Hàn bảo chỉ là lời nói xạo thôi sao, nhưng công nhận người này so với bức tranh kia đẹp hơn rất nhiều!


Khi người kia ôm nàng vào lòng, cảm giác ấm áp khiến nàng an tâm vô cùng không muốn đẩy ra, mà ngược lại nàng còn có ước muốn được ôm như thế này mãi mãi.


- Ta đã làm được Phiếm Phiếm! Ta đã tìm được nàng ở kiếp sau!


Như Ngọc khó hiểu, nàng không hiểu người này đang nói gì, hắn làm được nhưng là làm được cái gì? Kiếp sau cái gì?


- Ta nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc, tin ta đi! Hứa với ta chỉ yêu mỗi ta, chỉ nhìn mỗi ta thôi!



- Ta…ta hứa!


Không hiểu tại sao nàng lại nói ra những lời này, nàng không hề tự chủ mà nói ra cứ như đây là điều hiển nhiên, như một cách vô thức, cứ như ai đó đang nói thay nàng vậy. Là bên trong nàng, con người trong nàng đang nói.


Đột nhiên mảnh ngọc bội trong tay nàng bị buông rơi xuống đất vỡ toan, những mảnh vỡ kia đột nhiên sáng lên, sau đó chúng lại tụ hợp thành một chỗ rồi đột ngột ghép lại thành một viên ngọc tròn trĩa. Nhưng kỳ lạ là viên ngọc bị khuyết một chỗ. Khó hiểu nhưng mặc kệ, nàng không muốn nghĩ nhiều về điều đó. Bàn tay Thần Anh nắm lấy tay nàng cùng vươn lên nắm lấy viên ngọc đó, rồi lại cùng nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc….





Lưỡng Sơn lúc này đã trở lại với ánh sáng, suốt 500 năm ngập tràn trong đêm tối đã làm không ít cây cối nơi đây chết đi, giờ phút này chỉ còn trơ lại mỗi đồi núi trọc và những mần non bắt đầu khởi sắc. Một cô nương bạch y che mặt bằng màn vải lụa màu tuyết trắng, cứ đứng mãi nơi đỉnh núi nhìn về phía Kỳ Sơn, nàng đã đứng ở đây suốt mấy ngày qua, cốt là để làm gì chỉ có mỗi mình nàng biết mà thôi:


- Ngọc muội, tỷ chỉ giúp được cho muội bấy nhiêu thôi, đừng để quá khứ quấy nhiễu tương lai của muội, tỷ không biết kiếp trước muội là ai nhưng tỷ biết có lẽ chúng ta có cùng chung một kiếp hồng nhan bạc phận!








3 ngày sau đó,


Tuy rằng đại hội võ lâm đã kết thúc và người được chọn làm minh chủ võ lâm đã được tìm ra, nhưng theo thông lệ 3 ngày sau khi đại hội võ lâm kết thúc thì kết quả mới được công nhận và ngày đó sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi các giang hồ nghĩa sĩ và toàn bộ dân chúng trong thành này, để chính thức bổ nhiệm người thắng cuộc làm võ lâm minh chủ. Chính vì lẽ đó mà hầu hết các gia đình trong thành đều không cần phải nấu cơm, hầu hết các quán ăn, nhà trọ đều nghỉ bán và tất cả đều cùng rủ nhau đến dự bữa tiệc.


Buổi tiệc vốn dĩ diễn ra tốt đẹp nếu như không có sự xuất hiện của hai kẻ không biết điều. Vừa xuất hiện, hai người đó đã cãi nhau ầm ĩ, nhức óc đau tai đến mức rạp cũng bị sập! Thấy chưa đủ hai người đó còn động thủ với nhau, mà họ đánh nhau thì đánh mắc mớ gì bắt những người vô tội nơi đây gánh hậu quả do hai người đó gây ra chớ! Rạp che sập chịu nắng không sao, tai nhức nhói không nói gì, hà cớ gì bữa ăn họ trông đợi nhất cũng vì cuộc ẩu đả của hai người đó mà bay thẳng xuống đất! Hic! Không nấu cơm, không có quán ăn chẳng lẽ ngày hôm nay bọn họ phải nhịn đói thật sao?


Nhưng mà nhìn qua, nhìn lại hai kẻ phá đám đó đâu mất tiêu rồi? Thủ phạm lớn nhất mất tiêu vậy bọn họ biết đòi ai đây!!!


Nói về Thiên Hàn và Như Ngọc nhà ta sau khi biết mình gây họa lớn đã 5 chân 10 cẳng cao bay xa chạy…


~Hoàn quyển 1~