Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi - Quyển 1 Chương 24





CHAP 24 ĐỐT HOÀNG CUNG


CẢNH 1


Chuyện của 3 ngày trước khi rời kinh thành.





Trần quản gia vừa bước vào cửa thư phòng liền nghe thấy âm thanh cãi nhau và tiếng đồ đạc ném.


- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra ngay!_ tiếng Như Ngọc thét lên lanh lảnh


- Không! Nàng còn bướng nữa thì đừng trách ta không biết cái gì thương hoa tiếc ngọc!_ Thiên Hàn không kém cạnh hét lại


Chỉ mới nghe tiếng cãi nhau của 2 người kia, Trần quản gia mặt cũng đủ đỏ vì ái ngại cho nên không có nhìn lên, nên không biết cảnh tượng phía trước chỉ đoán mò ra bậy bạ, xém chút quên cả lý do mình hối hả chạy vào đây. Sau mấy phút lấy hết can đảm, Trần quản gia mặc kệ sẽ thấy những gì không nên thấy, ngẩng vội mặt lên nói:


- Hồi vương gia…Bốp!


Một cái gối bông từ đâu bay đến, hướng thẳng mặt Trần quản gia mà đáp, khiến người sưng một cục to tướng, chưa hết cái gối kia lại vừa vặn bung chỉ, toàn bộ bông cùng lông gà trắng buốt bay ra phủ khắp người quản gia. Theo lực hút cơ thể những thứ đó bám dính thật chặt vào người Trần quản gia, biến Trần quản gia thành 1 người tuyết à không một con gà trắng chính hiệu, miệng Trần quản gia cũng còn vương lại vài cọng lông gà…o^o


- Hắt xì a! hắt xì a!aaaaaa_Trần quản gia không ngừng hắt xì vì mấy cọng lông, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng đủ để 2 người kia nghe thấy.


Thiên Hàn đang đứng trên ghế cầm gối, Như Ngọc cũng bộ dáng y chang y cầm gối đứng trên giường, nghe thấy có âm thanh lạ lập tức giật mình quay sang, nhìn thấy cảnh tượng của Trần quản gia liền méo mặt, không biết nên giận hay nên cười, giận vì có kẻ phá đám trò vui của bọn họ hay là nên cười vì bộ dáng chật vật kia:


- Uy! U! À! Quản gia có chuyện gì mà xông vào tận phòng bổn vương không báo trước như vậy? Có phải vương phủ này không còn phép tắc nữa không? (phép tắc gì được, nhìn 2 vị chủ nhân kia có ra hồn gì đâu mà nói đến gia nhân)_ Thiên Hàn cố gắng nén xuống tỏ ra uy nghiêm


- Hồi! Vương..gia..khụ…phù..phù…không phải…phù phù…nô tài tự ý xông….vào..khụ khụ…mà có…khụ khụ…báo…


Trần quản gia tiếng được tiếng không nói, nhưng lời nói cứ đứt quãng dài lòng thong khiến cho 2 kẻ đang đấu nhau kịch liệt kia không đủ kiên nhẫn để nghe, cho nên cũng chẳng thèm chú ý gì đến quản gia nữa, tiếp tục trận chiến ném gối của mình.


Trần quản gia nói cả hơi dài mà không có ai thèm nghe, lại thêm bị mấy cọng lông gà bám riết, nên tăng thêm phần bực tức, quên mất phận bề tôi mà hét lên:


- VƯƠNG GIA, VƯƠNG PHI THỈNH NGỪNG TAY, ĐỪNG PHÁ NỮA!


BỊCH!


- Á! THÔI RỒI!


Vị thái giám phía sau lưng quản gia vừa vặn bước vào, mặt mày đang hí hửng không ngờ lại bị tiếng hét bất ngờ của quản gia phăng thẳng vô lỗ tai, làm cho giật mình nhẩy dựng lên. Cái chiếu chỉ trên tay y thì rơi nhanh xuống sàn 1 cái “bịch! bịch!” lăn lốc ra sàn nhà. Không biết là vì xui hay rủi mà đạo chiếu chỉ kia lại lăn ngay vào đống mực đen bị đổ dưới sàn, vải gặp nước nhanh chóng thấm vào, thế là đạo thánh chỉ màu vàng sáng chói đã không còn, thay vào đó là một cuộn vải đen thui!


Toàn bộ người nơi đây nhìn theo cuộn thánh chỉ mắt liền rưng rưng nước như sắp khóc, thánh chỉ còn chưa được đọc, vậy mà đã bị làm cho hư hại, liệu như vậy có phạm vào tội khi quân chém đầu 3 họ.


Vị thái giám kia nhìn cảnh tượng thì run rẩy mà bò trên mặt đất tới gần thánh chỉ, vừa khóc như mưa tuông, y vươn tay định chạm vào thánh chỉ thì một con gió mạnh tràn vào thổi tung con diều giấy_nguyên nhân gây nên trận chiến của Như Ngọc và Thiên Hàn _ bay lên không trung. Như ngọc nhìn thấy con diều bị thổi bay đi theo quán tính lao theo chụp lại.


BỊCH!


- May quá chưa bị bay mất!_ Như Ngọc ôm con diều giấy vui mừng khôn xiết mà không để ý tất cả mọi người nơi đây đang nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.


- TAM VƯƠNG PHI! NGƯỜI DẪM LÊN THÁNH CHỈ RỒI!!!!!!!!!!!!





Vài canh giờ sau, sau khi thỉnh an xong thái hậu nương nương, Như Ngọc cùng Thiên Hàn đến chịu tội với Thiết Hải về chuyện thánh chỉ. Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cùng với vật chứng và nhân chứng hẳn hoi, Thiết Hải ngồi trên ghế thượng ở ngự thư phòng nhìn 2 thân ảnh đang cúi đầu hối lỗi ở phía dưới mà khó xử trong lòng.


Theo đúng lý hắn phải vui phải mừng vì hoàng đệ cùng thê tử của hoàng đệ đã làm lành nhưng sao, hắn có cảm giác so với lúc trước chỉ có tệ hơn không có tốt hơn!Không hiểu lý do gì, y hôm nay cảm thấy hoàng đệ hắn cùng vị thê tử của hoàng đệ hắn có chút ghê ghê sao a! Có phải hắn già rồi lú lẫn (mới có 23 mà già gì?), hay hắn hôm qua ăn trúng gì cho nên hôm nay mới cảm thấy ớn lạnh như vậy?


- Người ta nói “không biết không có tội”, huống hồ chi chỉ là vô tình nên mới dẫm phải thánh chỉ thì càng không thể bắt tội được! Thôi thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi!




Thiết Hải dù muốn hay không cũng phải tha tội bổng cho Như Ngọc, chứ nếu không hắn sẽ không được yên. Vì sao? Nhìn xem, thái hậu vừa ghé chỗ hắn hâm dọa không được trừng phạt họ, còn nữa cứ nhìn hoàng đệ hắn đi, chỉ cần hắn phán “có tội” thì e rằng hắn hôm nay sẽ không thể ra khỏi đây, còn nữa đêm xuống tiên đế cũng sẽ đội mồ dậy mà tìm hắn, haiz! Đời là bể khổ, làm quân vương vốn là khổ?


- Tạ ân hoàng thượng_ Như Ngọc, Thiên Hàn cùng đồng thanh.


Cục diện thế là được giải quyết xong. Như Ngọc sau đó vui vẻ rời khỏi thư phòng để Thiên Hàn cùng Thiết Hảo bàn đại sự, nàng đi đến ngự hoa viên thì bắt gặp Vương quý phi đang ngồi ở đình viện ngắm hoa, nhớ tới chuyện tháng trước nhờ nàng ta mà nàng không bị bay đầu, liền mon mem lại gần nàng ấy để cảm ơn.


Lại gần mới để ý thì ra nàng ấy đang mang thai, cái bụng cũng đã trồi lên hơi rõ.


- Vương quý phi thánh an!


- Ồ! Ra là tam vương phi đây mà, mau bình an, mời ngồi!_ Vương quý phi tỏ ra mừng rỡ


- Tạ quý phi!


Như Ngọc dịu dàng ngồi xuống, nhìn lên bàn thì phát hiện Vương quý phi đang may dở một chiếc áo nhỏ liền thấy thích thú:


- Vương quý phi đang may áo cho hài tử của mình à! Đẹp thật!


Vương quý phi nghe Như Ngọc nói liền cười dịu dàng, xoa xoa bụng của mình:


- Đúng vậy, nhưng bổn cung may vá rất tệ, làm trò cười cho tam vương phi rồi!


- Vương quý phi đừng nói vậy, rất đẹp mà, Như Ngọc nhìn thấy rất thích.


- Cảm ơn!


Như ngọc nhìn Vương quý phi cảm thấy nàng ta so với một tháng trước vô cùng khác xa, người trước mặt nàng rất dịu dàng nói năng rất hiền thục không giống như hôm trước cao ngạo khó gần. Vì vậy, Như Ngọc liền sinh cảm tình tốt với Vương quý phi, hai người nói chuyện huyên thuyên về những đứa trẻ rất vui, nhưng chẳng được bao lâu thì có người khác đến, nhưng không phải đến góp vui mà là đến tìm chết.


- Vương quý phi thánh an!


- Nhã quý nhân đừng đa lễ, ngồi đi.


Người vừa đến là một nữ nhân y phục hoa lệ, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, phục sức lấp lánh, dáng người cực kỳ đẹp, đôi mắt long lanh đa tình chỉ chớp một cái cũng đủ người ta xiu lòng, phải nói người này so với Vương quý phi đẹp hơn gấp bội. Nhưng mà Như Ngọc nhìn qua nữa mắt cũng không cho nàng vào, toàn bộ đều là khó ưa cùng chán ghét, đến mức nàng không thèm hành lễ!


- Tam vương phi hẳn cũng biết Nhã quý nhân, nàng ấy chính là tỷ tỷ của người vừa được sắc phong làm quý nhân hôm qua đó!


- Ân! Như Ngọc thật không biết!_Như Ngọc chán nản ngồi chóng càm nhìn ly trà trả lời lấy lệ


- Là muội muội xuất giá rồi nên chuyện gia đình không biết đến thôi!_ Nhã Thiên Mỹ vừa nói vừa liếc Như Ngọc ẩn ý.


Như Ngọc chỉ cười cười không nói, thật ra trong bụng nàng đang có một bồ dao đang muốn phóng ra chỉ chờ cơ hội mà thôi! Nàng tất nhiên là không quên chuyện 3 ngày trước tại Nhã tướng phủ ả ta đã nhục nhã nàng ra sao, lúc ấy nàng sức yếu thế cô không thể phản kháng còn bây giờ hừ…để xem ai hơn ai!


- Nếu vậy, hai tỷ muội chắc có nhiều chuyện tâm tình muốn nói lắm, bổn cung có lẽ nên để cho hai người có không gian riêng!


Vương quý phi nói lời cáo lui rồi rời đi, để lại Như Ngọc và Thiên Mỹ ngồi nhìn kênh nhau.


- Không nghĩ tiện nhân ngươi vẫn còn sống lay lắt được đến giờ!_ Thiên Mỹ tỏ ra kênh kiệu nói, vẻ mặt vô cùng đanh đá.


- Ha ha! Còn ta thì nghĩ tiện nhân người sắp đến ngày tàn rồi đấy, còn cuộc sống hạnh phúc của ta thì chỉ mới bắt đầu thôi!_ Như Ngọc không thua gì mà nói lời cay cú phản công lại.


Nheo mắt lại, Thiên Mỹ bĩu môi:


- Hừ! Nhảm nhí!


Như ngọc chỉ theo bóng dáng Vương quý phi, vẻ mặt đắc ý:



- Thấy không? Nàng ấy đang mang long thai, còn ngươi, chờ vài ngày nữa sẽ thành cánh hoa tàn, nơi hoàng cung này có biết bao mưu độc đang chờ ngươi! Nhìn ta đi, Thiên Hàn chỉ có mỗi ta, yêu sủng mỗi ta, đem ta ra so với ngươi, sau này ai sẽ là người đau khổ nhiều hơn!


- Nực cười! Ta thân là quý nhân địa vị hơn hẳn một tiện nhân như ngươi, tương lai còn có thể là mẫu nghi thiên hạ, long thai cũng sẽ có nhanh thôi, còn ngươi xem ra hôm đó chưa đủ để ngươi tỉnh táo mà còn làm ngươi thêm ngu ngốc!


Mặc dù nói vậy, nhưng dưới gầm bàn, bàn tay của Thiên Mỹ đã nắm chặt thành quyền. Có lẽ nàng đã phần nào bị Như Ngọc nói trúng tim đen.


Như ngọc không những không tức giận mà còn cười vui thích hơn:


- Ha ha! Tỉnh mộng ư? Ai mới là người mộng, nhìn lại mình kỹ đi, suy nghĩ kỹ về tương lai của ngươi đi! Thiên Hàn đối với ta thế nào chắc ngươi đoán cũng chẳng đoán được đâu, phải nói là nhờ hôm đó mà phu thê ta đã làm lành, thậm chí hắn còn hết sức yêu thương ta!


- Ha! Đúng là buồn cười, ngươi không chỉ mộng mà còn điên, Thiên Hàn mà ngó tới ngươi ta lập tức cắt đầu cho ngươi làm ghế ngồi!


- Vậy thì xem ra Nhã quý nhân phải cắt đầu mình làm ghế thật rồi!


Thiên Hàn từ đâu xuất hiện, vẻ mặt cười ngạo ngễ nhìn Thiên Mỹ sau đó bước lại gần ôm lấy Như Ngọc từ sau, hôn vào mái tóc nàng, điều này khiến Như Ngọc gật mình, nàng toan đẩy Thiên Hàn ra, nhưng Thiên Hàn đã nhanh hơn ghì Như Ngọc lại nói thầm “chúng ta phải đóng kịch, đừng để lộ chứ!”, Như Ngọc nghe xong thì dừng động tác lại phối hợp với y, vẻ mặt cười càng tươi hơn, nụ cười của nàng cùng với nụ cười của Thiên Hàn cực kỳ sáng biến 2 người trở thành một đôi phu thê đang mặn mà sủng ái nhau!


Còn Thiên Mỹ thì không tin vào mắt mình, trơ mắt ra nhìn đến ngây người, sắc mặt từ từ chuyển sang màu khó coi. Sau đó dụi dụ mắt lại lần nữa nhìn cho rõ, nhưng hình ảnh trước mặt vẫn không hề biến mất.


- Hàn ca ca!


- Thỉnh quý nhân tự trọng, người bây giờ là hoàng tẩu của ta!


- Ta…


Như Ngọc nhìn Thiên Mỹ cười đắc ý, vẻ mặt khiêu khích, khiến Thiên Mỹ càng thêm tức giận sôi máu, nàng không hiểu vì sao Thiên Hàn lại như vậy, rõ ràng mấy ngày trước nàng còn cùng tam vương gia hợp sức để nhục mạ Như Ngọc kia mà. Vậy mà bây giờ y và tiện nhân kia lại thân thiết hệt như một đôi phu thê yêu nhau thắm thiết, chẳng lẽ đúng như tiện nhân đó nói, hai người bọn họ đã làm lành? KHÔNG THỂ NÀO!


- Hàn ca ca, huynh có phải bị ả ta bỏ bùa mê rồi không? Chẳng phải huynh căm ghét ả tiện nhân này..


- CÂM MIỆNG!


Thiên Mỹ bị Thiên Hàn quát hoảng hồn


- Quý nhân thận trọng lời nói, Như Ngọc là tam vương phi, là người hoàng tộc, nhục mạ hoàng tộc là tội tru di, cho dù người có là quý nhân cũng không tránh khỏi!


- Nhưng ta không hiểu?


- Rõ như vậy mà còn không hiểu!_ Như Ngọc nói đoạn quay sang ôm Thiên Hàn_ Thiên Hàn là phu quân Như Ngọc, chúng tôi yêu thương nhau là chuyện thường tình có gì thắc mắc, có chăng là tỷ tỷ nên lo cho số phận sau này của mình đi, đến cuối cùng tỷ cũng chỉ là con cờ của phụ thân thôi!


- IM ĐI…Đó không phải là sự thật!


- Nhưng đó là sự thật, Nhã quý nhân sau này đừng ôm mộng tưởng làm gì nữa, người đã là quý nhân, là vợ vua, là hoàng tẩu của ta, sau này chỉ có biết duy nhất một điều đó là “ một lòng một dạ hầu hạ quân vương, đến chết cũng không được thay lòng”!_ Thiên Hàn


Thiên Hàn một câu, Như Ngọc một câu cùng nhau chọc vào chỗ đau của Thiên Mỹ mà, khiến nàng ta vừa bị sốc lại vừa bi nên không tránh khỏi thần trí bị loạn lên.


- ….Không phải vậy! Không phải! KHÔNG!


Hét lên, sau đó Thiên Mỹ bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc nức nỡ, có lẽ vì Như Ngọc nói quá đúng, nàng ta cứ tưởng phụ thân sẽ yêu thương nàng, gả nàng cho tam vương gia hoặc cho một vương tôn công tử nào đó để sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng nào ngờ trong mắt phụ thân nàng, nàng so với Như Ngọc là giống nhau, đều là món hàng vụ lợi, nhưng Như Ngọc xem ra so với nàng may mắn hơn nhiều, được phu quân yêu thương,và không phải chịu cảnh chung chồng suốt ngày tranh giành ám hại nhau. Còn nàng, kể từ giờ phút này đã không còn hạnh phúc, phải chôn đi tuổi xuân xanh nơi hoàng cung giả tạo này, cô đơn cùng lo sợ nơp nớp bất cứ lúc nào cái mạng nhỏ của nàng cũng có thể bị người khác đoat đi!


Cung cấm là gì? Là nơi chôn vùi tuổi xuân của các thiếu nữ, là nơi tranh giành quyền lực và tình của các nữ nhân ghen tuông, càng xinh đẹp càng là mục tiêu của tử thần, càng yếu thế càng dễ chết, hậu cung không phải là nơi tốt đẹp, một khi đã vào sẽ không có ngày trở ra, đó luôn là cơn ác mộng của nữ nhân. Phải biết “thà cầu hạnh phúc bình dị, hơn là quyền lực ảo ảnh!” có ai đó trong cấm cung này đã nói với nàng như vây, lẽ nào đây chính là nghiệt báo! Phận bạc luôn là hồng nhan!


- Không biết nên nói là quả báo hay là nghiệt nữa!


Như Ngọc thở dài nói, nàng đúng là ghét Thiên Mỹ lắm, nhưng dù sao nhìn thấy một mỹ nhân như nàng ấy phải vào cung vi này sống, thật cũng thương tiếc.


- Sao? Thương hại nàng ta sao? Đã quên nàng ta đã đối xử nàng ra sao rồi à?



- Không quên chỉ thấy uổng một đời hoa, phụ thân Như Ngọc quả là kẻ không có trái tim! Người ta nói hổ phụ không ăn thịt hổ tử, nhưng xem ra hắn ta thực thua loài cầm thú, đem cả con cái của mình ra làm ván bài lót đường cho mình! Haiz!


- Haiz!


Cả hai cùng thở dài, một lúc sau Như Ngọc đột nhiên lên tiêng:


- Ách! Mau buông ta ra! _ nói vừa xong Như Ngọc liền thục cho Thiên Hàn một cái, nhưng y nhanh hơn né được.


- Quá đáng, ta giúp cô mà cô đánh ta!


- Grừ! Còn dám nói! Rõ ràng là lợi dụng ta, đê tiện!


- Nói vậy nghe được sao? Ta giúp cô, cô không cảm ơn còn ở đó cao giọng mắng mỏ ta!


- Nói gì? Ai nhờ ngươi, là tự ngươi nhào vô ai biểu, ta không cần biết, ngươi phải xin lỗi và bồi thường danh dự cho ta!


Như Ngọc vừa nói vừa đập bàn, Thiên Hàn cũng không kém cạnh đập bàn đứng dậy cãi lại, kẻ lời qua người tiếng lại, cuối cùng chuyện nhỏ biến thành to, từ đấu võ mồn chuyển sang đấu võ lực, bọn họ 2 người đem tất cả đồ trong tiểu đình ra làm vũ khí mà chọi nhau, vừa chửi vừa chọi. Mà không hay biết rằng trong số vũ khí đó có cả nến còn đang cháy.


- Khoan! Như Ngọc nàng có ngửi thấy gì không?_ đang đấu giữa chừng, Thiên Hàn ngửi thấy mùi lạ lập tức dừng đấu.


- Hở?…mùi gì? Có! Hình như là mùi cháy khét!


Cả hai cùng quay đầu lại nhìn, thì tá quả ra một đám cháy lớn đang cận kề 2 người. Hoảng quá Thiên Hàn vội ôm Như Ngọc nhẩy xa ra, không nghĩ nhẩy một phát bay ra cả mười mét, Như Ngọc nhìn Thiên Hàn trợn to mắt hỏi:


- Ngươi biết kinh công?


- Không! Ban nãy hoảng quá sợ nàng bị lửa làm bị thương, nên nhảy đại ai ngờ nhảy cao như vậy!


- Ô! Vậy tốt quá! Thân thể này sài được!


Như ngọc vừa nói vừa xoa xoa ngực Thiên Hàn, làm y nhột mà mắng nàng:


- Nè nè! Bây giờ là ban ngày ban mặt, sao nàng có thể tùy tiện sờ soạn người khác, không biết xấu hổ sao? Mặt dày!


- Nói gì? Nói lại nghe coi!_ Lườm lại


- Trời ơi! Vương gia, vương phi! Cháy tới nơi rồi mà hai người còn ở đó cãi nhau nữa sao!


Uyển nhi không biết từ đâu xuất hiện, mặt mày méo mó nói, từ nãy giờ nàng đều nhìn thấy hết, là hai người này cãi nhau rồi đốt cung a! Chuyện này mà tới tai hoàng thượng có nước mà chầu diêm vương sớm! Vậy mà còn không biết hối hận, còn ở đó cãi nhau âm ĩ tiếp!


Ách!Thiên Hàn và Như Ngọc lúc bây giờ mới buông nhau ra, nhìn lại đám cháy đang có đông người cứu chữa mà chẹp miệng “tiêu rồi”.


Lại là ngự thư phòng,


Thiết Hải đi qua đi lại, mặt đen như nhọ nồi, lâu lâu nhìn liếc qua hai hung thủ đốt cung của hắn, không biết tháng này có phải vận đen của hắn. Ăn đám cưới tốn cả đống tiền, đã vậy còn bị tân lang tân nương quay như quay dế, sau đó bây giờ , sáng thì vợ đạp thánh chỉ, chiều thì chồng đốt hoàng cung, không biết mai mốt 2 người này có nhi tử liệu con bọn họ có cướp ngôi không trời! Eo ơi! Sao số hắn khổ vậy? Chém không được, giáng chức cũng không xong, phạt lại càng không bây giờ phải xử sao? Chậc, có ai vào giúp hắn giải quyết không?


Phất tay áo, Thiết Hải ngồi xuống ghế cố gắng uống ngụm trà dằn cơn tức giận xuống sau đó phán một câu:


- Tam vương gia nghe chỉ! Tội danh đốt hoàng cung là tội lớn đáng bị xửa trảm, nhưng vì nể tình Thiên Hàn lập công không ít cho vương triều, cho nên trẫm quyết định tha tội chết, nhưng thay vào đó sẽ cắt 3 tháng bổng lộc để làm gương, đồng thời phải xuất tiền ra bồi thường cho việc tu sửa ngự hoa viên, còn nữa chuyến đi Kỳ Sơn sắp tới tự lo!





Haiz! Vậy là Thiên Hàn hắn tự dưng mất 1 khoản tiền cực lớn vì một nguyên nhân không đâu, trong khi hắn vô tội!