CHAP 21: AI NÓI NAM NHÂN KHÔNG THÙ DAI.
Như Ngọc lúc này mới để ý đến vết thương của Thiên Hàn, đôi mắt nàng mở to kinh hoảng nhìn khuôn mặt Thiên Hàn đang nhợt nhạt đi. Nhiều năm sống ở hiện đại nàng ít nhất cũng học qua môn sinh mấy năm, không lẽ không biết cảnh tượng trước mặt mình là thế nào. Đó chính là công tâm, bị chấn động mà thổ huyết tổn thương tâm mạch!
Dù là không thích Thiên Hàn căm ghét y tới dâu, dù rằng nàng từng mong hắn chết đi nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này thì nàng lại sợ, lại thấy y tội nghiệp, lại muốn thương hại hắn. Vội chạy đến bên y đỡ lấy, Như Ngọc lo lắng hỏi:
- Ngươi thế nào rồi? Có cần gọi đại phu không? (hỏi thừa quá! Bị thương vậy không tìm đại phu không lẽ chờ chết à! >
- Không…không cần…_Thiên Hàn khó nhọc đáp, nắm chặt lấy tay Như Ngọc kéo lại_ Nghe ta…khụ khụ… hãy nói cho ta biết sự thật, rốt cuộc đâu là sự thật, nàng có phải Ngọc nhi?
- Ta…ta…_Như Ngọc ấp úng không biết phải nói gì, nếu nàng nói sự thật thì hắn có vì bị kích động quá mức mà thăng thiên luôn hay không, còn nếu không nói sự thật thì…người ta nói người sắp chết luôn cần biết sự thật! Nếu đây là ý nguyện cuối cùng của hắn, nàng có lẽ nên nói cho hắn biết.
Quyết định như vậy, Như Ngọc đánh liều mà nhắm mắt lại, đem toàn bộ câu chuyện nàng chết như thế nào ở hiện tại, nhập hồn ra sao, đã nói những gì khi gặp gỡ Như Ngọc, tất cả đều nói ra hết. Nhưng nàng đâu biết rằng từng lời nói, từng biểu hiện của nàng đều là những nhát dao sắc cắm chặt vào y, đau nối tiếp đau để rồi cuối cùng là rơi vào vực thẩm vô đáy…
- Cám ơn …đã cho ta biết mọi sự thật và…xin lỗi nàng vì thời gian qua đã làm nàng khổ quá nhiều…xin lỗi! Xin lỗi!
Giọng Thiên Hàn mỗi lúc một yếu dần đi, những gì Như Ngọc nghe thấy cuối cùng chỉ có hai từ “xin lỗi” còn lại đều là một khoảng trắng im lặng, và cái lạnh lẽo từ từ chiếm ngự khắp nơi. Như Ngọc cảm thấy thân thể người kia mỗi lúc một nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn, nàng không dám tin đây là sự thật cố lay lay gọi người kia, hy vọng người kia mở mắt ra nhìn nàng, không dù là động mi một cái cũng được. Nhưng cho dù nàng lay nhiều thế nào thì người kia cũng không cử động gì. Càng lúc càng sợ hãi hơn, hít lấy một hơi dài nàng lấy hết dũng khí cố cúi đầu kề sát vào ngực Thiên Hàn để khẳng định sự thật, đôi vai bé nhỏ run rẩy liên hồi, trong lòng không ngừng cầu mong rằng là nhầm lẫn.
“Thiên Hàn ngươi tuyệt đối đừng chết, đừng chết nha! Hichic”
~Im lặng ~
Như Ngọc cứ lùi, lùi xa ra đến sát chiếc giường gỗ, nàng như một kẻ mất hồn ngồi phịch xuống giường và khóc…cứ khóc… ngày mai này khi bình minh ló dạng trên dưới vương phủ đều sẽ biết rằng vương phi Nhã Như Ngọc vì oán hận phu quân mình tệ bạc với mình mà ra tay ám toán phu quân mình, và mai này sẽ có thêm một con người vô tội bước lên đoạn đầu đài trở thành một oan hồn lang bạc khắp nơi…thế là hết, kết cục nàng không thể nào có được ngày mai, chút hạnh phúc nhỏ nhoi tại nơi xa lạ này đã không đến được với nàng! Không bao giờ đến được…với nàng! Chấm dứt tại đây rồi!
Tách! Tách! Từng giọt nước mắt nàng rơi xuống…
Ánh nến chập chờn từng tia sáng lan tỏa căn phòng, Gia Khanh từ nãy giờ bị sợi dây vô hình nào đó cột chặt ở một gốc tường đau lòng rưng lệ mà nhìn Như Ngọc khóc, người ta nói “nam nhi vô lệ (là nam nhi tuyệt không rơi lệ)” . Nhưng đã là con người nào phải cỏ cây không biết đau, không biết thương cảm, y cũng là người cũng có trái tim làm sao lại không biết đau lòng, nhất là khi nhìn người con gái mình quan tâm nhất đang khóc y lại càng đau hơn, nhưng y có thể làm gì khác được cho nàng khi mà y chỉ là một hồn ma vô hình!
“Bích Ngọc! Đừng khóc nữa, dũng cảm lên mà đối mặt đừng yếu đuối như vậy, nếu không ngay cả em cũng sẽ bị chính những điều đó đau tâm đến chết đó”
Phía dưới sàn nhà, thân xác Thiên Hàn vẫn còn chưa lạnh hẳn, từ đó một cái linh hồn thoảng như làn khói từ từ bay lên. Thiên Hàn nhìn đến Như Ngọc lần cuối, y nhìn nàng thật kỹ thật chăm chú, phải một lúc sau Thiên Hàn mới có thể thấy rõ được rằng thể xác tuy là của Ngọc nhi nhưng mà linh hồn thì lại là của một ai khác xa lạ, có lẽ người đó nói đúng, Ngọc nhi thật đã chết ! Và hắn chính là người đã gián tiếp giết chết nàng. Thiên Hàn thở dài “oan nghiệt”, lướt trên sàn nhà (ma mà!–) lại gần chỗ Gia Khanh:
- Thiên Hàn! _Gia Khanh thốt lên khi Thiên Hàn bất chợt tới gần y.
- Huynh là…_ Thiên Hàn nhăn mi nhìn Gia Khanh thắc mắc.
Đánh mắt qua Như Ngọc, Gia Khanh cười nhẹ:
- Là đồng hương cũng là bạn của nàng ấy!
Thiên Hàn gật gù tỏ ra hiểu ý:
- Ta hiểu rồi! Số mệnh, tất cả chính là số mệnh!
Thiên Hàn nói xong thì kéo lấy Gia Khanh tách ra khỏi góc tường kéo về phía thân xác đang nằm dưới sàn nhà, hành động này khiến Gia Khanh ngạc nhiên mà há hốc cứng đờ như khúc gỗ mặc cho Thiên Hàn làm gì. Thiên Hàn:
- Ta nợ nàng ấy quá nhiều rồi! Thay ta chăm sóc nàng ấy, bù đắp lại cho nàng ấy! Những gì ta có thể làm được cho 2 người chỉ có bao nhiêu đây thôi!
- Khoan…khoan đã…Thiên Hàn ngươi muốn làm gì, có phải ngươi đã biết trước chuyện này hay không!
Mặc dù bị Thiên Hàn ấn xuống thể xác kia, nhưng Gia Khanh vẫn cố vùng lên, cố gắng hỏi lấy Thiên Hàn, nhưng đổi lại chỉ có nụ cười ẩn ý của y và một câu cụt ngũn khó hiểu.
- Là sư phụ ta Đồng Nhân lão tiên!
Kế đó, là một lực hút cực mạnh kéo Gia Khanh xuống, còn trước mắt linh hồn củaThiên Hàn thì từ từ tan biến đi cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Sau một hồi lâu, Gia Khanh mới cảm nhận lại được sức lực của bản thân tồn tại, Gia Khanh thử cử động tay chân nhưng cảm giác thật không quen, có lẽ y đã quá quen với cảm giác nhẹ bổng khi là một linh hồn, cho nên khi nhập vào thân xác này, trọng lượng của xác thịt làm y hơi lạ lẫm.
- U..m.m._cơn đau bỗng triền đến từ ngực, nên Gia Khanh hơi phát ra tiếng.
Âm thanh tuy nhỏ nhưng trong nơi im lặng đến đáng sợ này lại là một âm thanh vô cùng lớn, đá động đến Như Ngọc. Nàng vội ngẩng đầu trợn mắt nhìn con người vừa chết nhúc nhích ngón tay, rồi đến cánh tay, đến chân, rồi ngồi dậy và rồi mở to mắt nhìn nàng. Như Ngọc hoảng sợ tới mức ngay cả la cũng không thể chỉ có thể ôm chặt lấy hai chân run cầm cập. Dù rằng nàng từng ghé cửa âm quan, từng là ma nhưng cũng phải sợ chứ, người chết đột nhiên đứng dậy không phải ma cũng là cương thi.
- Ngươi…ngươi sao còn chưa chết!_ Như Ngọc lắp bắp nói
Nhìn thấy bộ mặt hoảng sợ của Như Ngọc, Gia Khanh vô cùng buồn cười nhưng lại không dám cười mà ngược lại xẹt nhanh qua đầu y là một tia nham hiểm:
- Nàng là thê tử ta, vi phu chết thê cũng phải đi theo, lý nào nàng còn sống mà ta lại phải chết!
- Ngươi…ngươi…ngươi_Như Ngọc nghe xong càng sợ thêm, đầu óc cũng vì vậy mà rối mù không nhận thấy được rằng có cái gì đó không đúng ở đây.
- Thế nào, ta thế nào?_ Gia Khanh vẫn giữ lấy nụ cười tà ác, từ từ bước tới, y nào biết đâu toàn thân y đang là một màu máu đỏ tươi phủ lấy, nơi khóe miệng cũng là những đường máu chưa khô, tóc tai rối bù thập phần giống ma hơn giống người
Lùi sát phía sau giường, Như Ngọc hoảng loạn:
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Nói xem!_ Gia Khanh xoa càm ra vẻ nghĩ ngợi.
- …rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?_ Như Ngọc lẩm bẩm nói, khuôn mặt nhợt đi không chút máu, toàn thân run lên vì sợ.
Thiên Hàn nhanh như chớp đổi sắc diện, vẻ mặt như đang bắt tội người khác nói:
- Muốn gì? Đương nhiên là đòi lý! Bích Ngọc ngươi hay thật một mình xuyên qua đây vui chơi không thèm rủ ta đi!
- Hả?
Như Ngọc nghe xong miệng muốn rớt hết xuống giường, là nàng nghe lầm hay là hoang tưởng.
- Hắn đang nói gì vậy? Đang nói gì vậy?_ Như Ngọc lẩm bẩm như hỏi lại chính mình
- Ta nói Trần Bích Ngọc nhà ngươi mê chơi bỏ quên bạn thanh mai trúc mã này rồi! haiz!
- Nguyễn Gia Khanh!_ Như Ngọc chợt nhớ đến cái gì đó liền hoán lên
- Đích thị là ta! _ Gia Khanh khẳng định lại.
- …
Như Ngọc không tin nổi nhìn gia khanh chầm chầm hồi lâu mới mở miệng:
- Lừa đảo!
Gia Khanh nghe xong muốn té xỉu, hắn đứng ngay sờ sờ đây mà lại nói “lừa đảo” bộ dạng hắn giống mấy kẻ lang băm lắm sao? Được rồi hắn đã có cách!
Gia Khanh nhe răng cười một cái, giơ chân múa tay vài đường quen thuộc mà hơn cả tháng nay hắn chưa một lần có cơ hội thực hiện lại. Như Ngọc mắt to mắt nhỏ nhìn những động tác quen đến mức không thể quen hơn, nàng mấy lần dụi dụi, rồi lại tự nhéo mặt mình chắc chắn rằng nàng không phải mơ.
Đột nhiên nàng đập giường đứng dậy chỉ vào mặt Gia Khanh, làm y giật mình mém té.
- Oan gia! Nguyễn Gia Khanh, đúng là ngươi rồi? Sao ngươi cũng xuyên nữa hả? Bon chen!
Ngưng trọng mấy phút để bình tâm vì cú đập giường vừa rồi, Gia Khanh mới bắt đầu nhe lại răng nanh của mình mà trợn mắt với Như Ngọc:
- Nói thừa! Bích Ngọc nhà ngươi xuyên được sao ta không xuyên được!
- Sao được! Chẳng phải ta bảo ngươi ở đó sống giùm ta hay sao, còn có bác, có bố mẹ ta…còn có..còn có…hức hức…
Như Ngọc càng nói càng thấp giọng khi nhớ về những người thân thương ở hiện đại, bất giác lệ trào mi
- Sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ lại mọi người mà tìm đường chết như vậy chứ? …hức hức…!
Gia Khanh thấy vậy bèn mon mem đến cạnh Như Ngọc vỗ vai nàng, an ủi,
- Đừng khóc, ngoan đừng khóc, ta biết ta sai có giận có oán thì cứ trút lên ta đừng khóc hại thân, mau già xấu lắm!
- Ngươi chết đi!_ Như Ngọc thụt cho Gia Khanh một cái vào ngực hả dạ.
- Ui da đau chết được! Ngươi ác quá đi._ Gia Khanh ôm bụng kêu lên.
- Đáng! Hứ!_ ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên quay mặt lại hỏi _ Mà này, ngươi thật sự là Gia Khanh?
Gia khanh nghe xong không biết nên khóc hay nên cười vì cái ngốc đến không còn gì ngốc hơn của Như Ngọc, y nhoẻn miệng cười:
- Thật thì sao? Không thật thì sao?
- Thật thì cũng không tốt, không thật cũng không tốt, tóm lại đều không tốt! (khó hỉu quá! ~~)
Gia khanh khoát tay lên vai Như Ngọc một lần nữa, cười gian hơn:
- Nương tử này, nàng thật không biết điều nha!
Vẻ mặt tức giận, Như Ngọc xô y ra, chỉ có điều Gia Khanh như con sam bám chặt không buông:
- Buông ra! Tên đáng ghét dám lợi dụng ta hả? Có tin ta đâm chết lần nữa!
- Nương tử, nàng không ngoan!
- Còn dám nói nữa ta đâm ngươi thật!_ Như Ngọc cầm lấy đoản kiếm khi nãy hâm dọa.
Gia Khanh giả vờ sợ hãi, nhưng lại cười châm chọc:
- Vậy sao?
- Dám thách ta hả? ta..A…
Như Ngọc khó nhọc hít thở, cả toàn thân bị đè nặng xuống sàn nhà khiến nàng vừa đau vừa khó thở, loay hoay mãi cũng không thoát được sức nặng đang đè lên, Như Ngọc bực dọc quát:
- GIA KHANH XUỐNG MAU, ĐỒ NẶNG NHƯ HEO!
- …
Chờ đợi hồi lâu không ai lên tiếng cũng chẳng thấy người phía trên nhúc nhích cảm thấy lạ, Như Ngọc vội vàng tìm cách thoát ra. Đến khi chui ra khỏi sức đè của Gia Khanh Như Ngọc vội kéo Gia Khanh nằm sắp lên kiểm tra thì mới phát hiện…y đã bất tỉnh từ khi nào, vỗ vỗ vào má Gia Khanh:
- Gia Khanh, Gia Khanh tỉnh lại, tỉnh lại!
- …
Không thấy động tĩnh gì, thoáng qua tia sợ hãi, Như Ngọc vội cúi đầu xuống ngực y lắng nghe nhịp tim
“thình thịch, thình thịch”
Thờ phào nhẹ nhõm, nhìn lại gương mặt anh tú nhợt nhạt kia nàng có chút xót lòng, có lẽ vì mất máu quá nhiều nên y mới bất tỉnh, nàng nên nhanh chóng băng bó cho y không thì muộn mất.
…
“Có thật là Gia Khanh không? Chẳng lẽ ngoài nàng ra vẫn còn có rất nhiều người khác xuyên về quá khứ hay sao? Nếu là thật thì sau này Gia Khanh sẽ là …”
…
- Ư…ư…ư…
Hơi thở Gia Khanh bắt đầu đều đặn lại sắc hồng cũng từ từ rõ hơn, trên người Gia Khanh lúc này là một cục vải lụa trắng băng bó không ra hồn, nhưng cũng may là còn có được chút công dụng che chắn cho vết thương và cầm máu, cho thấy tay nghề băng bó của người kia là “lợi hại” thế nào!
- Ngươi thế nào rồi?_ Như Ngọc chống càm trên giường chớp chớp mắt hỏi khi thấy Gia Khanh tỉnh lại.
- Ta …không sao?
Gia Khanh nhìn Như Ngọc dò Xét kiểm tra một hồi, chắc rằng nàng không sao thì mới dời mi sang chỗ khác. Khắp nơi trong phòng đều không còn giống trước đó, ngổn nang mảnh vỡ và máu bê bết, tất cả đều sạch sẽ!
Gia Khanh thở dài một cái.
- Ta hạ mình băng bó cho ngươi, còn dọn dẹp nhà cửa như vậy là quá tốt rồi, còn dám chê khen nữa hả?_ nghe tiếng thở dài của Gia Khanh, Như Ngọc tỏ ra hờn giỗi.
Nhưng khổ nỗi ai kia là kẻ vô tình không biết sống chết, gật đầu cái rụp, khiến Như Ngọc tức sôi máu lên, thụt cho y thêm một phát nữa:
- Chết đi! Còn không biết sống chết nữa ta ném ngươi ra ngoài kia cho muỗi thiêu!
- Được, ta im!_chớp mắt gian tà một cái_ Trước tiên Gia Khanh ta phải đa tạ hảo ý Bích Ngọc nàng đã không quẳng ta ra ngoài kia, còn tốt lòng chiếu cố cho ta cái giường này, vậy ta không khách sáo nhá!
Nói xong Gia Khanh liền nằm ngay xuống cái giường giang rộng hết cả tay chân choáng cả giường, Như Ngọc nhìn thấy chướng mắt khó chịu:
- Đáng ghét! Ai nói cho ngươi cái giường, mau xuống chỗ này là của ta!
Như Ngọc ra sức kéo Gia Khanh xuống, nhưng y đâu phải kẻ tay vừa 1 mực bám víu cái giường:
“quái! Hắn có thực là bị thương nặng không đây? Làm gì có tên nào bị thương như vậy mà khỏe như trâu vậy nè! Hic!”
- Nếu ta nói không?
- Ta đánh chết ngươi!
- Tốt! Ta mà chết cũng sẽ có kẻ chết theo hầu!
- Nói ai đó!
Chớp chớp mắt ngây thơ, Gia Khanh hất mặt về phía Như Ngọc ám chỉ:
- Grư, grư…_ Như Ngọc tức muốn bốc hỏa nhưng không biết làm sao vì Gia Khanh nói quá đúng.
- Ta mặc kệ! Đây là giường của ta, chỗ ngươi là ở dưới sàn kia!
Gia Khanh nhíu mày nhìn cái sàn nhà lạnh lẽo:
- Ta nói Bích Ngọc ngươi thật quá đáng, dù gì ta cũng là bệnh nhân cũng phải ưu tiên chứ, hơn nữa nàng đừng quên ai làm ta bị thương!
Phanh!
Sét đánh ngang tai, Như Ngọc không biết đường nào mà đỡ, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Gia Khanh chiếm trọn cái giường, nhìn cái sàn lạnh buốt kia thở dài, “hic! Khổ!”
Gia khanh nhìn vẻ mặt sắp khóc của Như Ngọc mà thấy tội tội, nép mình qua nữa cái giường, để trống nữa cái giường kia, rồi lại chỉ chỉ vào chỗ trống đó:
- Vậy ngươi ngủ nữa cái giường này đi!
Như Ngọc trợn mắt nhìn theo chỉ tay của Gia Khanh, hận không thể bóp chết y ngay lập tức, thật không biết suốt tháng qua y có phải bị chấn thương ở đầu lần nào không mà có thể có suy nghĩ quá ư là “tốt” như vậy?
- Thế nào? Sợ “nam nữ thọ thọ bất thân” sao? Từ khi nào nàng lại bị mấy câu lạc hậu đó ăn sâu vào não thế, đâu phải lần đầu tiên chúng ta ngủ chung?
Gia khanh nói xong câu này liền khơi lại kí ức trước đây của nàng và hắn, mỗi khi nàng hắn cãi nhau xong mệt mỏi thì đều ngã người ra nằm dài trên nền bên cạnh nhau ngủ ngon ơ kia mà, có cái gì đâu, sao bây giờ nàng lại cảm thấy điều này lại khó chấp nhận được chứ, không lẽ nàng thật sự bị cổ đại ăn sâu vào não hay sao? Lắc lắc đầu! Phi lý, nàng là người hiện đại lý nào lại bị ba cái cũ rích đó làm hoang mang được, ngủ sát nhau thôi chứ có gì đâu, miễn đừng làm gì bậy bạ là ok, với lại đây là trường hợp bất đắc dĩ mà!
“Ừ! Vậy đi!”_ Như Ngọc bào chữa cho mình.
- Nhưng ta có điều kiện!_ Như Ngọc
….
…
Như Ngọc nằm mép vào trong giường, mỗi người một nữa chiếc giường cùng một nữa chiếc chăn. Nếu không phải cái tên Gia Khanh kia đang bị thương nặng, không muốn cho người trong phủ biết chuyện này nên mới nhẫn nhịn cho hắn ngủ chung phòng, ngủ chung giường như vầy! Bằng không nàng sớm dùng một cước đá y văng xuống sàn từ lâu rồi!
Như Ngọc cuộn mình lại trong nữa tấm chăn nằm nép vào bên trong giường, cứ lâu lâu nàng lại kéo tấm chăn về phía mình chẳng mấy chốc tấm chăn đã bị nàng thâu tóm hết, khiến cho ai kia nữa đêm nữa hôm lạnh mà không biết làm sao!
Ngoài trời bắt đầu có những đóm trắng bay bay, là bông tuyết đang lất phất rơi báo hiệu cho một mùa đông sắp đến. Bên trong phòng, Như Ngọc mơ hồ cảm thấy lành lạnh liền tự động tìm đến một nơi nào đó ấm áp mà chui vào, từ từ xích lại gần cổ ấm áp đó, nàng vùi đầu vào trong lòng ngực của ai đó, chốc chốc lại cọ cọ mấy cái vào ai đó, khiến đối phương cảm thấy bản thân khó chịu, cơ thể từ từ nóng lên một cách bất thường, nhưng lại không nỡ dùng tay đẩy nàng ra, nên chỉ đành nằm yên chịu khổ cho nàng bám vào. Gia Khanh nhìn vào Như Ngọc đang chui rúc trong lòng mình, đôi mi đang nhắm nghiền lại, một cái miệng nhỏ xinh xắn căng mọng ngư một quả anh đào, đôi má phúng phính pha chút sắc hồng không khỏi khiến người khác xiu lòng, mái tóc dài bóng mượt tựa như một làn suối, khiến y vuốt mãi mà không biết chán, đôi môi y bất giác vẽ lên một cái đường cong tuyệt mỹ.
“Ax! Gì thế này! Mình đang nghĩ bậy gì đó! Không được, không được! Bình tâm lại, bình tâm lại! Không được nhìn nữa, nhắm mắt ngủ, kệ cô ta đi!”
Đêm hôm ấy, Như Ngọc ngủ một cách yên lành, yên lành nhất từ khi nàng đến đây! Trong cơn mê nàng mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Không gian xung quanh có rất nhiều màu đỏ máu vương vãi khắp nơi, một vòng tay rắn chắc đang ôm chặt lấy nàng, cái ôm rất ấm áp khiến nàng không hề có chút cảm giác sợ hãi. Một tiếng cười quỷ dị vang lên, nàng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ấy chỉ thấy một cái bóng mờ ảo không rõ khuôn mặt:
- Hoàng huynh! Có lẽ lần này là lần cuối cùng đệ gọi người bằng hai tiếng này! Trước nay đệ luôn tôn sung huynh, ngưỡng mộ huynh hết sức phò trợ huynh thật không ngờ có ngày huynh lại đối với đệ như vậy?_ vị nam tử đang ôm nàng nói
- Ngươi nên biết một rừng không thể có hai hổ?_ tên nam nhân kia chĩa thẳng mũi kiếm dính đầy máu về phía 2 người nói.
Nam nhân ôm nàng đột nhiên cười lớn, càng siết chặt nàng hơn vào lòng:
- Có thật không? Hừ? Có thật trong lòng huynh đang nghĩ vậy, hay là vì thứ khác!
- …
- Người rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Người được giang sơn, ta có mỹ nhân thì còn gì tranh cãi nữa!
- Ngươi cho rằng bao nhiêu đó với ta là đủ?
- Người nên biết một điều! Yêu là làm sao cho người mình yêu hạnh phúc! Chứ không phải là chiếm hữu! Người thân là đế vương, cung phi cả ngàn người, người có thể dám chắc suốt đời yêu thương mỗi nàng, có dám chắc nơi cung vi thâm hiểm kia nàng có thể sống hạnh phúc, không ai hãm hại nàng?
- Ta…
- Người không biết hay là giả vờ không muốn biết! Tự cổ chí kim đối với nam nhân mà nói “giang sơn, mỹ nhân” chính là 2 điều lớn nhất, nhưng 2 cái đó vĩnh viễn không thể đi liền với nhau được! Người chọn giang sơn phải chấp nhận hy sinh mỹ nhân, ngược lại nếu đã chọn mỹ nhân thì không bao giờ được mơ tưởng đến giang sơn!
- …
Gió vẫn cứ thổi, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, Như Ngọc cảm thấy mình như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, im ắng bay đi…