- Vy Khánh! Em nấu nướng đến đâu rồi?_ Hắn hỏi lại
- Ặc...ặc..._ Nó trơ bộ mặt đen thui ra, ho sù sụHắn nhìn nó, bật cười:- Hahaha...hĩ, lau cái mặt đi nè!Vừa nói hắn vừa đưa tay lên đôi má phúng phính của nó, toan lau đi vết nhọ nồi...( tác giả: Ta không thấy, không thấy gì hết a~)Tay hắn chạm nhẹ lên đôi má mềm mại, môi bỗng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ...Nó cũng đắm chìm vào trong nụ cười thiên thần đó...như một thứ thuốc thôi miên bất khả kháng!Một phút sau, nó mới bừng tỉnh, đẩy nhẹ hắn ra. Hắn cười, đưa tay ra hiệu lên mặt mình...Nó lấy tay chùi chùi lên mặt, cảm thấy có gì đó...hơi đen thật, ngượng ngùng chạy vào nhà tắm...Một lúc sau_____________________Hắn nhìn nó, cười như điên:- Em không biết nấu ăn thật á?Nói rồi hắn đánh mắt sang đống xương hầm bị nó làm cho cháy khét.Nó lườm lườm hắn:- Biết thì có biết! Nhưng nhiều thì không!- Biết được bao nhiêu?Nó hào hứng kể lể:- Có cơm nè, trứng chiên nè, súp rau củ nè, mì xào nè...ừm...hết rồi thì phải!- Được rồi...được rồi! Nghe em kể tôi đã biết em "chuyên nghiệp" đến mức nào rồi!_ Hắn cười lăn lócHắn lấy một cây dao sắc bén, đưa cho nó:- Bây giờ thì phụ tôi làm đi!Nó e dè nhìn cây dao sáng loáng, mắt trợn trừng:- Ừ...nhưng trước hết...anh làm ơn bỏ...bỏ cái dao...ra...ra khỏi cổ tôi được không?Hắn giật mình...hắn...đang kề dao vào cổ nó thật. Hắn vội vàng rụt tay xuống, cười hì hì như thay lời xin lỗi.Từ ngoài cửa, hai anh chàng Thiên và Khang lững thững bước vào. Thiên một tay ôm hoa quả, một tay xoa đầu nó, cười:- Để bọn anh giúp em nha!Nó đảo mắt một vòng, rồi gật đầu:- Ừ hửm!Thế là mọi người cùng bắt tay vào việc. Hắn thì nấu những món chính, nó ngồi nghe hắn sai bảo. Thiên và Khang thì gọt và thái rau củ.- Vy Khánh! Rau cải!- Vy Khánh! Khoai tây!- Vy Khánh! Cà chua!- Vy Khánh! Xoài non với cả chanh!- Vy Khánh! Thịt bò!- Vy...Nó điên tiết, hét lên:- Anh không có tay hả?- Vậy em nấu giùm tôi!Nó cứng họng, cắn răng nghe hắn sai bảo tiếp...Nó làu bàu:- Thế này mà bảo chăm sóc người bệnh!Hắn quay phắt lại, hỏi:- Vừa nói gì?- Đâu...đâu có! Có nói gì đâu! Chắc anh lãng đó!Hắn không chấp vặt cái tính trẻ con của nó, quay sang nấu tiếp...- Vy Khánh! Ngó trên tủ còn hành nữa không!Nó cố sức ngoi lên, vì cái kệ quá cao mà nó laị qúa thấp nên rất khó khăn để có thể nhìn thấy được.- Không có thấy! Không thấy hành đâu! Chỉ thấy mỗi cái củ của nó thôi à!Hắn bật cười, với tay lên trên tủ:- Cái củ hành, nó ngoảnh vào trong, lá hướng ra ngoài. Làm sao em có thể nhìn thấy củ mà không thấy lá được chứ!Nó bị bắt trúng mánh, đành ngượng nghịu chạy sang chỗ Hạo Thiên đang hí húi cắt tỉa gì đó một cách vụng về...- A, Vy Khánh! Em biết gọt củ cà rốt này thành hoa không? Nó khó quá đi à!_ Nhìn thấy nó, anh lập tức la lên- Ư!_ Nó vui vẻ gật đầu- Vậy cùng làm nha!_ Hạo Thiên đưa cho nó một cái dao gọt rau củVừa làm, nó và Thiên vừa nói chuyện vui vẻ. Bỗng dưng, như nhớ ra gì đó, nó liền cười ma mị rồi hỏi anh:- Anh Thiên này!- Gì vậy nhóc?- Anh biết tại sao tên đó - liếc sang Hàn Phong - lại sợ mèo đến vậy không?Hạo Thiên bụm miệng cười, ghé tai nó, nói nhỏ:- Suỵt! Nói khẽ thôi! Này, em đừng nói cho ai biết nhá! - Ư! _ Nó hào hứng gật đầu lia địaHọa Thiên mồm nói, tay tỉa hoa, nó cũng tai nghe, mắt nhìn anh, tay cũng vẫn phang phay pháy vào củ cà rốt:- Này này. Lúc nhỏ, nó cũng không sợ mèo thế đâu! Tại hồi đó á! Nhà anh nuôi một con mèo đen, nhà nó có một con mèo trắng. Hôm anh mang sang nhà nó chơi, nó nghịch ngu buộc hai cái đuôi của hai con mèo vào với nhau, nên bị mỗi con cắn cho một phát!Nghe đến đây, nó phá ra cười sặc sụa. Hắn và Minh Khang cũng phải ngoái lại nhìn:- Có chuyện gì vậy?Nó tươi tỉnh:- À, anh Thiên đang nói về cái chuyện vì sao anh lại sợ...Ưm...ưm...Chưa nói hết câu, Hạo Thiên đã nhanh tay bịt chặt miệng nó lại, cười đưa đà với bốn con mắt đang dán chặt lấy hai người:- Hì...không có gì đâu! Tao đang nói chuyện với nhóc ấy linh tinh trời biển mà!Hai đôi mắt kia không có vẻ gì là quan tâm đến lời nói của Thiên, mà lại nhìn chằm chằm vào cái tay của anh với người của con nhóc.Thật ra lúc nó nói, nó quay người ngược lại về phía Thiên nên lúc Thiên vội vã bịt miệng lại đã kéo hẳn người nó vào lòng mình. Và hiện tại, nó và Thiên vẫn giữ nguyên tư thế đó làm cho Minh Khang ghen lồng lộn. Hắn thì hơi khó chịu, nhưng không thể hiện ra mặt.- Ê thằng kia! Buông con nhóc ra!_ Minh Khang trừng mắtHạo Thiên bây giờ mới ý tư thế của mình, vội vàng buông nó ra. Nó cũng ái ngại nhìn hai người kia, cúi mặt xuống.Do bất cẩn, lưỡi dao sắc bén đã không cố tình mà găm vào ngón tay trỏ của nó.- A!_ Nó khẽ kêu lênBa người kia quay đầu lại nhanh như robot:- Sao vậy? / Em sao thế? / Có chuyện gì à?Ba tiếng nói đồng loạt phát lên...Nó giấu ngón tay lại đằng sau, miệng cười, đầu lắc:- Không...không có gì đâu mà!Hạo Thiên và Minh Khang thì có vẻ là tin lời nó nói, nhưng hắn thì vẫn hoài nghi. Nó...thái độ này...rất lạ!- Thật không? _ Hắn ngờ vực- Thật mà!Hắn cũng không muốn hỏi nhiều, quay lại nấu tiếp. Trong lòng vẫn còn hàng loạt dấu chấm hỏi...Ngón tay nó càng lúc càng rỉ máu nhiều hơn, do biến chứng của vụ nhập viện lần trước nên máu của nó không thể cầm được. Nó nắm chặt bàn tay, từng giọt máu tươi rơi rớt xuống bồn rửa bát. Cảm giác đau buốt lan tỏa khắp bàn tay lên đến bắp tay. Sắc mặt nó ngày càng biến dạng...- Tôi...tôi lên phòng một lát nha!Chưa kịp để hắn trả lời, nó nhanh chân chạy thoắt lên phòng, máu ở bàn tay cũng rơi từng giọt theo mỗi bước đi của nó...Nó mở vội cửa nhà tắm, chạy vào. Xả nước cho sạch đi đôi tay đẫm máu đó. Nước làm trôi đi máu, làm vết thương hiện ra rất rõ. Nó...thực sự khá lớn và...rất sâu...Máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy, đầu óc nó cũng hoảng loạn hơn. Nắm chặt lấy ngón trỏ, nó ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, khẽ kêu lên vài tiếng.Tách...tách...tách...Từng giọt...từng giọt huyết cầu từ đôi tay nó rơi xuống sàn nhà, làm thấm đỏ một vùng đá hoa cương. Nó không biết làm thế nào, cũng không muốn ba người kia phải lo lắng, nên cứ cắn răng chịu đựng...Hắn khi hoàn thành xong mấy món ăn của mình. Không thấy nó đâu liền đâm ra lo lắng. Hắn bỏ lại Hại Thiên và Minh Khang đang dọn bếp, chạy lên phòng tìm nó...Vừa ra đến cửa nhà bếp...hắn đã nhìn thấy...- Máu sao?Hắn lẩm bẩm, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn. Là hắn đang lo sao? Lo cho ai? Vì cái gì chứ? Hắn không biết, nhưng lòng hắn vẫn cứ lo lắng khôn nguôi.Bước chân lên đến cầu thang liền khựng lại...trên mỗi bậc cầu thang đều có một giọt máu nhỏ rơi xuống. Tâm trí hắn rối bời, chạy hết tốc lực lên phòng nó...Tâm trạng hắn bây giờ không còn là lo lắng nữa, mà là hoảng sợ.Hắn sợ...sợ sẽ phải thấy nó nằm trong bệnh viện...Hắn sợ...sợ sẽ phải thấy nó nằm trên chiếc giường trắng toát lạnh lẽo ấy...Hắn sợ...sợ phải nhìn thấy nó bị những cái dây truyền máu xuyên vào người...Hắn sợ...sợ sẽ phải thấy nó đấu tranh với sự sống và cái chết...Hắn rất sợ cảm giác khi ấy, đôi mắt nó lạnh tanh, khẩu khí lạnh lùng đến đáng sợ.Và bây giờ, hắn đã biết mình sợ gì rồi. Hắn...sợ mất đi nó!-Cạch!Cánh cửa được mở ra vội vã, hắn bước nhanh vào phòng nó. Ngó nghiêng không thấy ai, chỉ thấy tiếng nước xả ầm ầm trong nhà tắm, hắn vội vàng đi vào...- Vy Khánh!_ Hắn đau lòng thốt lênNó như hết sức sống, khuôn mặt tái nhợt, đôi tay đẫm máu run rẩy, dưới tay nó là một khoảng rộng huyết cầu lênh láng trên sàn nhà. Máu trên tay nó vẫn cứ đều đều chảy từng chút một. Đối với một bệnh nhân mới xuất viện như nó, mất máu là một điều cực kì nguy hiểm.Hắn chạy lại, bế xốc nó lên, miệng không ngừng lẩm bẩm:- Em phải không sao! Nhất định không sao!Nó mỉm cười...__________Hết chap 30_________