Oan Gia Là Tổng Tài

Chương 27:




"Phong Dực. Em hối hận rồi, anh không được kết hôn với Phương Tiểu Vy, không được."

"Giai Lạc."

"Em thực sự hối hận rồi, anh không được kết hôn, không được bỏ em."

Cô úp mặt vào ngực hắn, nước mắt nước mũi cứ thế trào ra dính cả vào áo sơmi của hắn. Hắn vòng tay ôm cô, ánh mắt từ sững sờ đến xúc động rồi hạnh phúc.

"Giai Lạc. Tại sao không tin anh?"

"Em không muốn anh bất hòa với gia đình anh nhưng em giờ muốn ích kỉ, em chỉ muốn anh, không muốn nhường nữa."

"Tình yêu nào cũng có thử thách, chúng ta mới gặp thử thách này em đã vội bỏ cuộc. Em biết anh đau đớn thế nào hay không?"

"Dực. Em xin lỗi, anh không được kết hôn, anh mau xóa tờ báo kia đi, anh giỏi lắm mà, mau đi mà." Cô nức nở, đôi mắt ngấn nước, khóc đến đỏ cả mặt.

"Giai Lạc ngoan đừng khóc, anh xóa anh xóa."

Hắn dỗ dành cô như một đứa trẻ đang làm nũng, hắn gọi cho A Trình bảo anh gỡ bài báo. Vị trợ lý nào đó đêm hôm khuya khoắt còn bị ông sếp nhà mình giật dậy xóa bài báo đính hôn. Ơ chẳng phải vừa sáng nay thuê người tung tin hay sao? Luật sư Trầm tìm đến đó rồi có khi cả hai hòa giải thành công? Thôi được rồi, anh là người làm công ăn lương, là trợ lý đa năng của chủ tịch, vì sự nghiệp lấy vợ của chủ tịch anh đành chịu tí khổ vậy.

Cô khóc rồi ngủ luôn trong vòng tay hắn, tay cô víu vào áo sơmi hắn, gương mặt lộ vẻ bất an không ngon giấc. Hắn sai rồi mới hai hôm không về nhà để cô ngủ không ngon, nửa đêm còn phải chạy đi tìm hắn.

Hắn ôm cô rời khỏi cao ốc công ty, đem cô về nhà đặt lên giường, nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau mặt cho cô. Hắn vào phòng tắm, mở nước xả trên người, đầu óc lại đăm chiêu suy nghĩ. Nếu hôm nay cô không đến tìm hắn, không biết hắn tiếp tục đến đâu. Con người ai cũng vậy, khi một người không chịu xuống nước, người kia không cắt đi cái tôi thì sẽ lạc nhau mãi mãi. Chợt bên hông hắn siết chặt, hắn giật mình, là cô.

"Sao em chưa ngủ? Quần áo ướt cả rồi, vào thay nhanh kẻo cảm bây giờ."

"Dực. Tối nay anh có đi nữa không?"

Cô nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng hóa bi thương, giọng nói nghe có vẻ bình thản nhưng lại chực chờ như tan vỡ. Quần áo cô ướt sũng, dính sát cả vào người, cô ôm hắn không mặc quần áo. Hắn nhìn cô, thấy trong mắt cô là cái nhìn mong đợi, bi thương thì trong lòng dâng lên chua xót. Hóa ra hắn quá sai rồi, quá sai mới bỏ cô ở nhà một mình.

"Anh không đi nữa, không đi nữa."

Cô trút bỏ quần áo ướt sũng, cả hai thân đều không quần áo. Hắn nhìn cô, hơi thở nặng nề đi, mái tóc cô ướt mem, chạy dọc ôm sát đường cong cơ thể. Thân hình tuyệt mĩ này đang đứng trước mặt hắn, vật nam tính lại có phản ứng, ngẩng cao đầu. Cô tiến đến ôm lấy hông hắn, bàn tay cố tình lướt qua nơi to lớn nóng rực giữa chân hắn.

"Giai Lạc..."

"Dực..."

Hắn vòng tay ôm lấy cô, bàn tay lướt dọc từ lưng xuống đến mông rồi bóp mạnh khiến cô nhíu mày. Hắn cúi xuống ngậm lấy môi cô, cuồng dã tách hai làm răng cô, để lưỡi hắn xâm nhập khoang miệng cô rồi hung hăng xâm lược. Bàn tay hắn chạy lên trên nắm lấy một bên ngực của cô điên cuồng xoa nắn. Có trời mới biết hắn tham luyến cơ thể này đến mức nào, hai hôm nay hắn không đụng đến cô, lại có chút nhớ nhung không cam lòng. Cô đưa người dán sát vào cơ thể hắn, bàn tay hư hỏng nắm lấy nam căn của hắn mà luận động. Đầu óc hắn nổ tung, cô nhóc lớn mật này hôm nay lại dám kích thích hắn.

"Bảo bối, em thật mê người."

Cô bạo gan cắn môi hắn, hắn khẽ giật mình, hít một hơi khí lạnh khiến cô buông hắn ra.

"Dực, môi anh bị sao?"

"Không sao."

Hắn tiếp tục công việc dang dở, tay trượt xuống vùng mẫn cảm của cô mà dò xét, ngón tay thâm nhập nơi tư mật đã sớm ẩm ướt.

"Bảo bối, đã ướt thế này rồi sao?"

"Ưm... tại anh."

Cô nũng nịu thuận theo tay hắn đưa đẩy, bầu ngực mềm mại ép sát ngực hắn không ngừng ma sát. Tiếng người con gái thoáng rên rỉ bên tai hắn khiến hắn càng trở nên âm trầm.

"Dực... Ưm.... nóng..."

Cô báu víu lưng hắn như một tấm phao cứu mạng, chân bị hắn nhấc lên làm nhụy hoa đỏ hồng lộ rõ mồn một. Hắn ôm cô lên hông, để hai chân cô vòng quanh hông hắn, cự long to tướng hướng theo nhụy hoa hé mở kia mà thẳng tiến.

"Ưm... Dực... Lớn quá."

Cô hét lên, móng tay cào lưng hắn, nước mắt chảy giọt ngắn giọt dài. Đây không phải lần đầu nhưng do của cô chặt khít khiến cô thấy đau.

"Bảo bối, sao em chặt thế này, điên mất thôi."

Hắn điên cuồng luận động trong cơ thể cô, cự long xuyên thẳng người cô, mỗi lần ra vào lại khiến cô như bay lên chín tầng mây. Đau đớn có, thích thú có khiến tiếng đê mê nức nở của cô hóa thành tiếng rên rỉ yêu kiều.

Hắn ra sức luận động rồi gầm một tiếng phóng hết tinh hoa vào trong cơ thể cô. Ôm thân thể đã sớm xụi lơ trong ngực mình, hắn mở nước cùng cô tắm qua rồi lấy khăn bọc cô lại ôm ra ngoài.

Cô mệt nhoài nằm trên ngực hắn, hai má vẫn đỏ hồng. Hắn cầm máy sấy dịu dàng sấy tóc cho cô. Bàn tay hắn to lớn ôn nhu luồn vào kẽ tóc cô, mát xa da đầu khiến cô thoải mái giãn chân mày.


Sấy tóc xong, hắn ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn rồi ôm cô vào lòng. Cô gái trong ngực vòng tay ôm lấy hông hắn, úp mặt vào lồng ngực hắn mỉm cười thỏa mãn khiến hắn không thể kiềm chế mà hôn lên trán cô.

"Dực. Không có anh em ngủ không được."

"Bảo bối, anh xin lỗi vì không về nhà."

"Ưm... em buồn ngủ, ôm em."

"Cuối tuần này về nhà anh được không?"

Cơ thể cô chợt cứng đờ, ánh mắt hạnh phúc hóa thành đau đớn bi thương.