Oan Gia Là Tổng Tài

Chương 2:




"Trầm Quân! Đến đón chị mày ngay lập tức"

Tiếng gào thét từ bên kia điện thoại làm một thanh niên nào đó phải bất giác di dịch chiếc điện thoại ra xa khỏi tai.

"Chị tôi ơi! Giờ em đang phải làm việc, chị chịu khó đón taxi đi mà."

"Tôi muốn cắt đứt với thằng em trai trời hành này quá đi mất."

"Xin lỗi chị cả thân yêu, tối về sẽ bù cho chị một bữa ăn hoành tráng. Em trai chị giờ đang phải bán công sức, thời gian, nhan sắc kiếm tiền đây."

"Hừ! Đợi đấy, tối về biết tay chị đây."

Nói rồi cúp máy thẳng. Trầm Quân liếc nhìn điện thoại, nở một nụ cười khó xử lắc đầu. Bà chị này, vốn tính đã hào sảng, độc lập, ở Mỹ bao nhiêu năm tính cách lại càng trở nên khác người. Người chị này lớn lên như mẹ của cậu, một thân chị nuôi cậu lớn, hai chị em nương tựa nhau.

Bố mẹ hai người mất trong một vụ tai nạn giao thông khi ấy chị gái 13 tuổi còn Trầm Quân 11 tuổi. Vốn thông minh, chị gái xin được học bổng sang Mỹ du học, thành công tại đất Mỹ còn Trầm Quân cũng vào được Phong thị tập đoàn.

Trầm Quân khẽ hắng giọng nhìn người đàn ông đối diện đang nửa cười nửa không nhìn bộ dạng khó xử của mình.

"Xin lỗi chủ tịch"

"Không sao! Chị gái cậu à?"

"Vâng"

"Nghe nói là luật sư Jessie nổi tiếng tại Mỹ"

"Vâng, chị ấy về đây theo lời mời của Phong thị"

Phong Dực khẽ cười. Danh tiếng vị luật sư này hắn phần nào nghe qua, nhưng thông tin thì khá ít ỏi, những vụ kiện có mặt luật sư này thường rất kín và ít thông tin. Tuy nhiên người này lại khá có tiếng trong giới luật sư, là học trò của giáo sư Rowling nổi tiếng, lại là người Trung Quốc, vậy nên chiêu mộ về Phong thị sẽ là một việc khá tốt.

"Bản báo cáo này tôi đã tóm lược lại, chủ tịch xem qua"

"Được, khá chi tiết, rõ ràng. Cậu trẻ tuổi như vậy lại làm việc rất quyết đoán, năng lực. Cuối năm sẽ có khen thưởng"

"Cảm ơn chủ tịch khá khen"

Trầm Quân xoay người rời khỏi phòng chủ tịch. Phong Dực lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, mắt hướng ra ngoài tòa cao ốc.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên kéo hắn về thực tại.

"Vào đi"

"Chủ tịch! Tôi đã có thông tin về cô gái đó rồi"

Người bước vào là A Trình, là trợ lý gần gũi nhất của chủ tịch Phong thị, nổi tiếng làm việc giỏi giang, nhanh nhẹn lại tỉ mỉ. Phong Dực nhíu mày đón lấy tập tài liệu từ tay trợ lý A Trình.

"Trầm Giai Lạc?"

"Chỉ tra ra được cô ấy tên Trầm Giai Lạc, vừa từ Mỹ trở về. Thông tin lấy từ cục xuất nhập cảnh"

Phong Dực ngả lưng ra sau ghế, nhìn số liệu ít ỏi thu được bất giác lại nhíu mày. Làm gì có người nào hắn không tra ra được. Cô gái này quả thực không đơn giản.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Trầm Giai Lạc xách một túi đồ lớn, chọn một quán cafe thưa khách. Nơi này là nơi cô lớn lên, vòng một vòng lớn tại nơi đất khách cuối cùng cũng trở về. Năm ấy, cô chọn đi Mỹ cũng chỉ vì điều kiện phát triển tốt, sẽ tìm được nhiều tiền để em trai không phải vất vả. Cô biết Trầm Quân ở đây đã giấu cô vừa học vừa đi làm thêm nhưng vì hoàn cảnh, cô cũng không thể trách nó nhiều được. Chỉ thấy hạnh phúc bởi vì có một cậu em trai tuyệt vời như thế, một cậu em trai thương chị vô hạn.

Đang mông lung suy nghĩ, phía đối diện chợt nghe tiếng gõ bàn.

"Này Trầm Giai Lạc, nghĩ gì thế hả?"

Là Liễu Tuệ Thanh. Nghĩ đến cô nàng này lại càng thấy bực dọc. Tuệ Thanh là bạn thân cùng lớn lên với Giai Lạc, cả hai là chị em tốt đến không thể tốt hơn. Cùng học cùng cấp 1, cấp 2 rồi cùng đỗ vào một trường cấp 3. Trong suốt thời gian Giai Lạc đi du học, chính Tuệ Thanh là người đã chăm sóc Trầm Quân như một người chị gái. Nếu hỏi ai là người quan trọng nhất cuộc đời Trầm Quân, chắc chắn cậu ấy sẽ nói một là Trầm Giai Lạc hai là Liễu Tuệ Thanh. Tuệ Thanh không giống Giai Lạc, tuy xinh đẹp nhưng lại có phần hơi phá cách hơn. Không như tính hào sảng của Giai Lạc, Tuệ Thanh mang hướng cô tiểu thư kiêu kì, phá cách. Cô nàng này từ khi có bạn trai lại thành ra bỏ rơi Trầm Giai Lạc, đến tiệc đón gió cho Giai Lạc cũng không thể đến vì lý do bạn trai đang ốm.

"Cái con nhỏ này. Biết là mình về đã 3 hôm nhưng không hẹn được cậu rồi không hả?"

"Xin lỗi tình yêu, mình bận thật mà"

"Ai là tình yêu của cậu? Hừ! Đáng giận. Con nhỏ cậu có người yêu là quên cả chị em bạn bè."

"Lạc Lạc yêu dấu! Đừng giận tớ mà, tớ cũng còn phải đi làm kiếm tiền để còn bao nuôi cậu nữa chứ. Đâu phải lúc nào cũng ở bên Lâm Khải đâu"

"Các người ai cũng lấy lý do công việc ra để đối phó tôi hết"

Giai Lạc gào lên với cô bạn thân. Ai bảo bây giờ cô đang là người thất nghiệp kia chứ. Đường hoàng là một đại luật sư, giờ về nước lại thành ra đang thất nghiệp, bạn bè, em trai thì đi làm còn mình thì nhởn nhơ chẳng biết đi cùng ai. Liễu Tuệ Thanh véo nhẹ má Giai Lạc, miệng dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ con.

"Lạc Lạc yêu dấu của mình à! Bớt giận bớt giận nào. Cậu xem cái mặt xinh đẹp này giận lên không dễ nhìn chút nào"

"Cậu đấy. Mới năm ngoái còn sang thăm mình, thoắt lại năm nay không thèm sang thăm nữa"

"Vì mình tiên tri cậu sẽ về nước mà"

"Tiên tri? Tiểu Thanh Thanh, cậu học đâu ra trò úp mở đó vậy hả?"

"Là Lâm Khải. Anh ấy vốn muốn mời cậu về công ty anh ấy nhưng bạn thân anh ấy là tổng tài Phong thị lại nhanh chân hơn chứ sao"

"Hừ! Cậu lúc nào cũng nhắc tên họ Lâm đó. Rồi định khi nào cho tớ làm phù dâu hửm?"

"Nói chuyện cậu trước đi, sao đây? Trầm đại tiểu thư xinh đẹp tài giỏi không mối tình vắt vai"

Trầm Giai Lạc nào đó đang ung dung uống cafe thì suýt sặc. Rút vội tờ giấy lau miệng, cô trừng mắt nhìn người bạn thân đang chống cằm nhìn mình đầy ẩn ý.

"Chị đây không thèm yêu đương vớ vẩn"

"Nói xem. Biết đâu lại được ăn kẹo cưới từ Trầm tiểu thư trước nha"

"Cưới cái đầu cậu. Liễu Tuệ Thanh, cậu trêu tớ"

Quán cafe yên ả nơi phố xá sầm uất chợt vang lên tiếng cười đùa của hai cô gái xinh đẹp nào đó. Cả hai thu hút không ít ánh nhìn từ người qua lại. Chỉ biết ở một chiếc xe ô tô nào đó, một ánh mắt âm trầm mang ý cười lướt qua rồi nhanh chóng nổ máy, nhập vào dòng xe cộ tấp nập.