Lại Vân Yên cười ngặt ngẽo đến cả ruột gan thắt lại, bởi nàng kềm chế quá chặt chẽ, bên khoé mắt đã chảy cả nước mắt.
Nàng vừa che miệng cười vừa giơ tay lau nước mắt, Chúc Tuệ Phương ngồi nên cạnh thấy thế, lo lắng gọi nàng một tiếng, “Yên tỷ tỷ.”
Lại Vân Yên cúi đầu gật đầu, lúc này Đông Vũ đang đợi ở ngoài cửa đi vào hầu hạ, hành lễ với Chúc Tuệ Phương, lo lắng nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, rồi nói với Chúc Tuệ Phương, “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân sợ là đã thấm mệt, nô tỳ xin trước đỡ Đại thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ tạm một lát.”
“Như vậy cũng tốt.” Chúc Tuệ Phương nghe vậy nhỏ giọng an ủi một câu, “Yên tỷ tỷ chớ có quá tức giận, tâm của Đại ca vẫn đặt ở bên tỷ.”
Lại Vân Yên liên tục gật đầu, thật không dám nâng mặt, sợ người ta thấy mình mặt đầy ý cười.
Ngụy đại nhân sợ sống lại dẫm lên vết xe đỗ, bị Thôi gia đeo bám trói chặt, cho nên nữ nhân Thôi gia nào dâng tới cửa cũng không dám ôm.
Sắp cười chết nàng.
Ngụy phu nhân thật quá đáng sợ, Ngụy Cẩn Hoằng đang bị trăm cặp mắt theo dõi, còn người làm mẹ như bà ta vì Thôi gia mà vẫn làm loại chuyện này, bà ta sợ con trai chết chưa đủ thảm à.
Sự kiện này khiến cho Lại Vân Yên càng thích bà ta hơn, có người mẹ như bà ta kéo chân sau Ngụy Cẩn Hoằng, nàng còn phải lo không có gì tiêu khiển ư?
Ngụy đại nhân muốn cứu mọi người, nàng muốn nhìn xem, một đường này, kết quả cuối cùng có như ý hắn không.
**
Lại Vân Yên tự xưng không có năng lực như Ngụy đại nhân, nàng gan lớn nhưng phải dựa trên sự cẩn thận, một việc nếu không nắm phần thắng lớn, nàng thà không động thủ.
Mà con người chỉ cần có nhẫn nại, trầm ổn, kết quả cuối cùng sẽ không quá tệ.
Ngụy Cẩn Hoằng thay đổi nhiều sự kiện như vậy, nhưng thứ hắn thay đổi chỉ là sự kiện nhất thời, dù hắn có bản lĩnh bằng trời, cũng không thể biến một người thành một người khác.
Đời trước những người kéo chân sau hắn, đời này người kéo chân sau hắn cũng là những người đó.
Hắn có thể thay đổi, chỉ vận mệnh nhất thời của bọn họ thôi, trừ phi hắn đem những người này lúc nào cũng giắt lên lưng quần, nếu không, người hoang đường vẫn làm ra chuyện hoang đường.
Ở Ngụy phủ ngây người hai ngày, Lại Vân Yên liền mượn cớ ốm xin Ngụy Cẩn Hoằng trở về huyện Thông, trước khi đi, Ngụy mẫu lôi kéo tay Lại Vân Yên tâm sự một hồi, câu câu chữ chữ đều mang theo vẻ quan tâm.
Lại Vân Yên cười nhạt đáp lời, người ngoài trông thấy chỉ tưởng rằng mẹ chồng nàng dâu hai người vừa hòa thuận lại thân thiết.
Sau đó Ngụy Cảnh Trọng dẫn hai đứa con trai ra ngoài thấy cảnh này, nhìn thê tử gật gật đầu vuốt râu, Lại Vân Yên chỉ nhẹ liếc một chút, liền cúi đầu cười than không thôi.
Đời này người Ngụy Cẩn Hoằng muốn bảo vệ nhất là phụ thân hắn.
Cả đời Ngụy Cảnh Trọng, trừ cái tính thanh cao khinh thường người mà đắc tội không ít nhân vật, nhưng trừ cái này ra, ông ta đối Ngụy gia hay là với vợ con đều tốt, hoàn thành bổn phận của người đứng đầu gia tộc, về sau cũng vì ông ta sợ Ngụy Cẩn Hoằng bị người ta bắt lấy nhược điểm không bỏ, nguyên nhân ông ta chết cũng có năm phần là tự nguyện chịu chết.
Cho nên Ngụy Cẩn Hoằng bảo vệ những người này không có gì đáng trách, nhưng hắn không nên kéo nàng theo xuống địa ngục.
Trên xe ngựa trở về, gặp một trà lâu, âm thanh trên lầu du dương, đoạn nhạc chưa thành khúc chậm lười biếng rì rì, chỉ nghe được tiếng đàn dây, Lại Vân Yên liền không tiếng động mỉm cười.
Nàng ngẩng nhìn tấm mành đã rũ, men theo phương hướng đó, chậm rãi thưởng thức tiếng đàn dây.
Nàng còn nhớ năm đó, hắn vào kinh thành không lâu, ngân lượng trên người đã hết, ngày ấy hắn cầm ngọc bội bên hông, mua hai cân thịt nấu chín và nửa cân rượu, ngồi xếp bằng dưới tàng cây cùng lão giả đối dịch, miếng thịt kia bị con chó già của ông lão ăn hết, mấy cân rượu toàn vào bụng ông lão, hắn ở một bên thèm đến nỗi đôi mắt sáng lên, lại cúi đầu ngượng ngùng cười nhìn ván cờ, không dám đòi rượu thịt từ một già một chó kia.
Lần gặp mặt đó là nàng đi cùng huynh trưởng, đi ngang qua thấy này cảnh tượng này cảm thấy buồn cười, bèn đưa cho thư đồng của hắn một ít rượu thịt, ngày sau, nàng chuyển đến kinh giao sinh sống, hắn đi bộ tới thôn trang, ở bên ngoài gảy đàn tỏ lòng biết ơn, sau đó cõng đàn chậm rì rì đi lên kinh đô.
Nàng tặng hắn một ít cung tên và lương khô đi đường.
Sau này có qua có lại, hai người quen thân, đánh đàn, nói chuyện phiếm và phẩm trà, Lại Vân Yên chưa bao giờ sảng khoái như vậy, vì nghe hắn kể nhiều câu chuyện về thế giới bên ngoài, nàng mới có ý định chu du thiên hạ.
Bọn họ tính cách đúng là hợp nhau, dù bản thân có nhe răng cười to, cũng nhận được ý cười tán thành từ hắn, khi hắn muốn thanh tẩy một vài gia tộc mục ruỗng, nàng bèn toàn lực đứng phía sau chuẩn bị, hắn tôn trọng nàng, nàng ở phía sau bảo vệ an nguy cho hắn.
Có lẽ là tình nghĩa quá nặng, hắn cuối cùng lấy tánh mạng tương báo.
Mà đời này, chỉ cần hắn sống lâu trăm tuổi, an khang cả đời, Lại Vân Yên tình nguyện đứng xa xa nhìn hắn.
Vó ngựa leng keng, tiếng đàn xa dần, Lại Vân Yên thu hồi đôi mắt, quay đầu hoài niệm tâm sự với Ngụy Cẩn Hoằng, “Hắn thích đàn lắm, loại đàn tam thập lục này hắn chơi cũng không tệ.”
Mí mắt Ngụy Cẩn Hoằng hơi nhảy, vẫn như cũ không có ngước mắt.
Lại Vân Yên dứt lời, bản thân bèn bật cười.
Nàng nhớ hắn đến mức, đem chuyện của hắn nói cho chính kẻ đã giết hắn, Ngụy Cẩn Hoằng.
“Sau lại ngài giết hắn,” Lại Vân Yên chậm rãi cười nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, "Ngài giết nam nhân nguyện ý vì ta mà vong mạng, Ngụy đại nhân, ngày đó ta đã biết được thù hận giữa chúng ta đời đời kiếp kiếp không thể tiêu tan."
Cho nên, nàng giúp đỡ đối thủ, hại chết phụ thân hắn, hắn ở trong lòng nàng hoàn toàn thành người qua đường, nếu trước kia nàng còn niệm tình hắn là người xưa thì từ đó về nàng xem hắn là kẻ xa lạ, không can hệ gì tới nàng.
Đây cũng là nguyên nhân đời này nàng hợp tác với hắn dù đạt được lợi ích, cũng không thể đồng ý với mong muốn của hắn.
Hắn đối xử tệ với nàng, cũng không muốn ai đối xử tốt với nàng.
Tại sao nàng lại gặp phải kẻ tàn nhẫn đạo đức giả như hắn chứ?
Nói xong lời này, Lại Vân Yên lấy khăn che mắt, nở nụ cười.
Rốt cuộc, nàng vẫn nói những thương cảm trong lòng về cố nhân cho Ngụy Cẩn Hoằng nghe, tại sao nàng lại nói những điều mà tên này mãi mãi không hiểu cơ chứ.
**
Ngụy Cẩn Hoằng cúi đầu, cảm nhận được bi thương của nàng, hắn gắt gao mím môi.
Hắn biết bọn họ tình thâm ý trọng, nhưng không lường được, chỉ một tiếng đàn lại khiến nàng buồn bã nhường ấy.
“Hắn theo Lục hoàng tử lên kinh.” Tiếng vó ngựa quá lớn, Ngụy Cẩn Hoằng không cao không thấp mà đã mở miệng, khóe miệng cười lạnh, “Ngươi đổi ý rồi à?”
"Nếu ta đổi ý, Đại nhân tính sao?"
"Ngươi còn không biết?” Ngụy Cẩn Hoằng ngẩng đầu, nhìn thẳng mặt nàng.
Nàng bỏ khăn che mặt xuống, đôi mắt sáng ngời, không hề có chút buồn bã, trong mắt nàng đầy lạnh lùng sát ý.
Hắn thừa hiểu nàng có thề tàn nhẫn ra sao.
Có điều nàng cũng ứng biết, hắn đối phó nàng chưa bao giờ tỏ ra thương tiếc.
“Như ngài mong muốn.” Nàng nói xong, đã lấy khăn lau khoé miệng, bên miệng cười nhạt đã thấy không rõ thật giả.
“Thế sự sẽ có thay đổi lớn.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn tay nàng đặt trên đùi, nhàn nhạt địa đạo. Đam Mỹ Hay
Giữa hai người họ, ân oán quá nhiều, nhiều đến nỗi hắn không nhớ nỗi bộ dáng của bọn họ khi còn nhỏ.
Hắn chỉ có thể nhớ rõ nàng, mỗi lần hắn đến Lại gia, nàng luôn là an an tĩnh tĩnh theo phía sau hắn, chờ đến lúc hắn phải đi, nàng sẽ hỏi, “Hoằng ca ca, chừng nào huynh lại đến nữa?”
Hắn đều trả lời lần sau lại đến.
Để nàng chờ rất nhiều năm, chờ đến khi nàng thành thê tử của hắn, sau lại chờ được một ngày nàng nói rằng sau này vĩnh viễn đừng gặp mặt, mấy năm sau, lại chờ được ngày nàng đối với nam nhân khác tâm tâm niệm niệm.
“Mặc kệ thay đổi thế nào,” Những lời hắn nói, Lại Vân Yên nghe không quá rõ ràng, cũng cảm thấy thật là vớ vẩn, nàng nghĩ nghĩ liền nói, "Đời này, đối với Giang đại nhân, tay của ngài vẫn là nắm chặt một chút, lại xem Giang đại nhân không vừa mắt, cũng suy nghĩ đời trước một chút, đời trước hắn đi rồi, ta đối phó với Ngụy gia và ngài thế nào.”
Ngụy Cẩn Hoằng muốn nhất ý cô hành, nàng cũng không có gì phải sợ.
Đời trước, tri kỷ cho nàng một mạng, đời này cho dù bắt nàng trả hắn một mạng, cũng không có gì xấu.
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy đôi tay của mình, bên miệng nổi lên cười nhạt.
Hiện tại nữ nhân này là người phụ nữ đời trước khiến hắn hao hết tâm sức.
Không ngờ trở lại một đời, nàng vẫn như xưa, vẫn khiến hắn có lúc cảm thấy bất lực.
Vì sao nàng không còn nghe lời hắn giống như xưa, trong trong mắt trong lòng tất cả đều là hắn?
**
Ngụy Cẩn Hoằng xin nghỉ phép, ở lỳ trong phủ, Lại Vân Yên tự nhiên là cách hắn càng xa càng tốt, hai phu thê trên danh nghĩa mỗi người sống một cuộc đời riêng, hai ngày ba bữa không gặp mặt là chuyện bình thường.
Ngụy ngủ bên này thật sự an tĩnh, còn Ngụy phủ bên kia là một cảnh tượng khác, hô mưa gọi gió.
Sáng sớm Lại Vân Yên mới vừa tắm gội thay xiêm y, nghe gã sai vặt ngoài tiền viện có tin tức muốn bẩm báo, không lâu sau Thu Hồng vội vàng lại đây thông báo cho nàng, “Tiểu thư, Phu nhân trong kinh cho mời.”
"Có nói vì chuyện gì không?”
"Nói Nhị thiếu phu nhân tức giận vì bị mất một hộp trâm cài vàng, buổi chiều liền trở về nhà mẹ đẻ, Nhị công tử đi theo đón về, nhưng không đón được người, bây giờ cả hai người đều chưa về nhà, phu nhân nói, thỉnh ngài về phủ thuận đường đón Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lại Vân Yên nghe vậy nhẹ “A” một tiếng, miệng khẽ nhếch, dở khóc dở cười lắc lắc đầu.
Đôi mẹ chồng nàng dâu này yên ổn chưa được mấy ngày đã bắt đầu lục đục.
Một hộp trâm cài vàng, có thất lạc hay không, ai thị ai phi, nàng ở đây sao có thể biết rõ.
Chỉ là trận náo nhiệt này, nàng đi xem hay không đi đây?
Lại Vân Yên suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra cái đáp án, nên cũng không đi.
Bên kia Ngụy Cẩn Hoằng sau khi nhận tin không nói gì.
Ngày thứ hai Lại Vân Yên không có vẻ gì sẽ đi lên kinh, hắn sau khi nghe tin báo lần nữa, liền sang mở miệng với nàng, “Phụ thân ngươi nói để Chấn Nghiêm huynh về Binh Bộ làm chủ sự.”