Sau khi Lại Vân Yên tỉnh lại mới biết bản thân bất tỉnh gần ba ngày, tầm nhìn hơi mờ mịt, đại phu nói qua trận này, tĩnh dưỡng xem mấy ngày nữa có tiến triển hay không
Là mù loà hay khôi phục chậm đều phải xem thời gian.
Chuyến này, sau khi huynh trưởng ra lệnh ém nhẹm chuyện này xuống, Lại Vân Yên vẫn gọi người của mình vào, sắp xếp tung tin chuyện nàng bị Lại Du đánh bị thương đến nỗi đôi mắt tạm thời mù loà truyền ra bên ngoài.
Người của nàng vừa đi thì Lại Chấn Nghiêm đến.
Lại Vân Yên duỗi tay lần tìm tay áo hắn một hồi lâu nhưng không chạm tới, đến khi hắn tự mình giơ tay áo lại gần, nàng mới nắm lấy được.
"Muội cố ý bị đánh?” Lại Chấn Nghiêm trầm giọng ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Không phải cố ý, đến khi gậy quật xuống thì đã tránh không kịp.” Lại Vân Yên nói xong trầm mặc thật lâu, mới bất đắc dĩ nhẹ giọng tiếp lời: “Phụ thân sẽ không hạ thủ lưu tình với hai huynh muội ta, chúng ta chỉ có thể ra tay trước.”
Đời trước huynh trưởng luôn kiêng dè phụ thân, không ngừng nhân nhượng ông ta, thế cho nên qua nhiều năm mới nắm được toàn bộ quyền lực của nhà họ Lại trong tay, trong quá trình đó cũng bởi vì tổn thương thấu tâm can mà về sau hận cha mình, cả đời chẳng được an bình.
Nay huynh trưởng vẫn còn sót lại chút ân tình đối với phụ thân, nàng vẫn nên phá vỡ càng sớm càng tốt, nếu đã định sẳn sẽ chịu tổn thương, không bằng bọn họ đối đầu sớm, có lẽ sẽ chịu ít tổn thương hơn.
“Muội muội.” Lại Chấn Nghiêm đột nhiên gọi nàng.
"Vâng.”
"Muội thay đổi rất nhiều.”
Lại Vân Yên nghe xong cái mũi mãnh liệt đau nhức, nàng cố nhịn cơn tê dại trong lòng, thương cảm cười cười, bàn tay chặt chẽ bắt lấy góc áo hắn, vò đến nỗi tay áo nhăn nheo mới nói: “Ca ca, ta từng nằm mơ một giấc mơ.”
"Mơ thấy gì?” Thanh âm Lại Chấn Nghiêm trầm thấp hỏi.
“Mơ thấy ca quỳ trước bài vị mẫu thân khóc, bên cạnh không có lấy một người an ủi.”
Lại Chấn Nghiêm không nói gì.
"Lúc ấy muội nghĩ, bất luận bằng cách nào muội cũng phải đứng cạnh ca ca.” Lại Vân Yên nói xong, nhắm đôi mắt xám xịt lại: “Ca ca ơi, không phải Vân Yên trở nên quá đáng, mà là thế sự thúc giục con người ta mau trưởng thành, người khác muốn sống sót cho tốt thì chúng ta cũng vậy thôi.”
Trên đời này chung quy là cá lớn nuốt cá bé, con người ta nếu không quyết đoán thì phải chịu đựng sự nhẫn tâm của người khác.
Không muốn chết, cũng chỉ còn lựa chọn đứng thẳng lưng mà sống.
“Muội muội.” Thấy khuôn mặt nho nhỏ của nàng đầy mệt mỏi, trong lòng Lại Chấn Nghiêm nhói đau, hắn trở tay bắt được bàn tay nàng định buông tay áo hắn ra, nói: "Ta không trách muội.”
“Ta biết.” Lại Vân Yên gật đầu, bất đắc dĩ cười một chút.
"Tương lai muội sẽ ổn thôi.”
"Dạ.”
“Muội muội.”
Lại Chấn Nghiêm lại gọi một tiếng nữa, lần này nàng không trả lời nữa.
Hắn duỗi tay xem xét hơi thở của em gái, mới phát hiện nàng lại ngủ rồi.
Đại phu nói, nếu là nàng ngủ quá hai canh giờ, phải lay nàng tỉnh lại, cho dù tỉnh lại nói mấy câu cũng tốt.
Một lát nữa hắn lại đến thăm vậy.
**
Lại Du bởi vì hoài nghi chuyện vợ lẽ thông dâm là do con gái Lại Vân Yên hãm hại mà ra đòn hiểm, đánh đến nỗi dâu trưởng Ngụy gia, thê tử của Học sĩ Hàn Lâm Viện đương triều Ngụy Cẩn Hoằng tàn tật, tin đồn này nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành.
Ngày hôm sau, sổ con lên án Lại Du chất đầy ngự án của Hoàng Đế.
Lại Du bị triệu kiến tiến vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy tấu chương xếp chồng lên nhau trước mặt Hoàng Đế, nghe nghe Hoàng Đế hỏi đầu đuôi tai nheo xong mới bình tĩnh chắp tay trả lời: “Hoàng Thượng, bởi vậy có thể thấy được, con bé tâm kế xác thực độc địa như lời đồn, ngay cả việc triều đình nó cũng nhúng tay vào.”
Ông ta biết Hoàng Thượng ghét nhất hậu trạch can thiệp triều chính.
Nghe vậy, Hồng Bình đế kỳ quái liếc mắt nhìn Lại Du, lật lật tấu chương từ những thân thích của mình, nói: "Ý ngươi là Vương thúc và Vương đệ của trẫm cũng bị con bé mượn sức, thân thích của trẫm tiếp tay cho con bé sao?”
“Hoàng Thượng!” Lại Du kêu to, lồm cồm quỳ gối nhích về trước: “Thần không phải có ý này, ý của thần là hành vi khác thường tức có dị, thần bất quá chỉ muốn dạy dỗ……”
"Ngươi dạy dỗ cái gì? Ngươi có quyền dạy dỗ con dâu Ngụy gia? Cứ cho con bé vẫn là con cái Lại gia chưa gả ra ngoài, ngươi vì một ả thiếp đội nón xanh cho mình mà độc sát nữ nhi, Lại Du, trẫm sống nhiều năm cũng chưa nghe chuyện đáng chê cười bực này, ngươi đây là đặt lễ pháp triều đình ta ở đâu?” Hồng Bình đế khinh thường cười lạnh.
Đều tưởng hắn già rồi hồ đồ, có thể mặt cho đám lão thần này bày bố ư!
“Hoàng Thượng, xin ngài nể tình thần……” Lại Du muốn nhắc tới ân tình giữa mình và Hồng Bình đế.
"Nể tình ngươi có công hộ quốc, trẫm mới dung túng ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại hành vi rối loạn cương thường!” Quả thật lúc trước Lại Du cưới con gái Nhậm gia, dùng trăm vạn ngân lượng phò trợ ông ta đoạt vị, nhưng nhiều năm qua, Lại Du chiếm lợi còn thiếu sao? Hắn ta vẫn y tật cũ, giống như những lời của mấy người trong Hàn Lâm Viện từng nói, *lòng người không đủ rắn nuốt voi.
*人心不足蛇吞象: lòng người không đủ rắn nuốt voi, ví von những người có lòng tham không đáy sẽ bị chính lòng tham ấy làm hại
“Chẳng lẽ cứ để cho *Tinh nương cứ như vậy chết oan sao?”
*Tinh nương là tên của Tống di nương.
"Ả kia rốt cuộc cũng chỉ là một ả đàn bà, mà ngươi vì ả ta mà giết con gái ư?” Hồng Bình đế dùng con mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Lại Du, không biết gã thần tử này vì sao hồ đồ đến mức này.
“Hoàng Thượng.” Lại Du biết chính mình không thể đối đầu với Hoàng thượng nữa, ngữ điệu mềm nhẹ hơn, dập đầu liên tục mấy cái, đau khổ trả lời: “Thần biết sai rồi, xin ngài tha cho thần lần này”
Hồng Bình đế nhìn Lại Du quỳ dưới đất với mái đầu lấm tấm bạc, lâu sau mới nói:, “Không có lần sau, Lại Du, nhớ kỹ, không có lần sau.”
Nếu không phải còn đó phần ân tình ngày xưa, dựa vào việc tên thần tử này của ông ta mấy năm nay làm ra chuyện trời đất không dung tha kia, hiện tại kéo ra ngoài giết cũng không oan.
**
Ngay đêm hôm đó Ngụy Cẩn Hoằng tới Lại phủ.
“Ngài tới đón ta à?” Lại Vân Yên sau khi mời hắn ngồi xuống, cười cười hỏi.
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng quan sát ánh mắt của nàng đang nhìn hắn, ánh mắt nàng lúc này mang theo ý cười, linh động hoạt bát như xưa, không có một chút dấu vết nào cho thấy nàng bị mù loà cả.
“Ngụy đại nhân, ngài lại đây……” Lại Vân Yên duỗi tay về phía hắn.
Nàng khi nói chuyện, một cơ thể ấm áp lướt qua đây, nàng mò mẫm đi về phía trước, bắt lấy cánh tay hắn, đem bàn tay hắn đặt lên mắt mình, cười nói: "Ngài chọc chọc thử xem.”
Ngụy Cẩn Hoằng chạm chạm vào mắt nàng, thấy nàng mỉm cười không nói, tròng mắt chuyển động về phía hắn, ánh mắt hắn tối sầm lại.
“Đại phu nói như thế nào?”
“Chậm thì hai ba tháng, lâu là cả đời.” Lại Vân Yên cười nói.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng nụ cười không hề sơ hở của nàng hỏi: "Ngươi có thể chịu đựng được sao?”
Hắn không tin, Lại Du gọi nàng về nhà mà nàng không hề phòng bị.
Lại Vân Yên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nàng không muốn giải thích, nhưng trong lòng nàng biết rõ huynh trưởng đang đứng ở một góc tối trong phòng, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện này, nàng trầm mặc một hồi, vẫn nói tiếp: "Cách nghĩ của ta khác ngài, dù có đến bước đường nào đi nữa đó cũng là người nhà của ta, đặc biệt là phụ thân của ta. Nghĩ đến huyết thống thiên tính, cho dù ông ấy không thích ta, cũng không nỡ xuống tay đánh đập, rốt cuộc hổ dữ không ăn thịt con.”
Cho nên dù biết rõ Lại Du sẽ ra tay nhưng nàng vẫn ôm tâm lý may mắn.
Cũng như năm đó biết rõ Ngụy Cẩn Hoằng không còn yêu thương mình nữa nhưng chưa tới đường cùng, nàng vẫn muốn cùng hắn tôn trọng nhau như khách.
Nàng cũng có những khuyết điểm mà nữ nhân mắc phải, cho dù sống lại lần nữa, cũng vẫn tồn tại tàn dư trong linh hồn của nàng.
"Lát nữa theo ta về nhà.” Nhìn nàng mặt mày bình tĩnh, Ngụy Cẩn Hoằng xem tròng mắt nàng di chuyển tiêu cự chưa bao giờ dừng lại trên người mình, hắn biết chuyện đôi mắt nàng không hề giả.
"Được.” Lại Vân Yên không từ chối.
Đôi mắt mù của nàng không biết đến ngày nào mới khoẻ lại, Ngụy phủ hiện nay chẳng khác đầm rồng hang hổ, nhưng nàng chỉ có thể trở về, ở lâu tại Lại phủ không phải kế lâu dài.
Trong hai đời, chỉ có thôn trang buôn bán ở ngoại ô mới coi như nhà của nàng, cho dù ở đó cài vô số thám tử nhưng cũng chỉ nơi đó mới cho nàng cảm giác an toàn.
Đời này, không biết phải chờ bao lâu nữa mới có thể sống như những ngày tháng cũ.
May mắn bây giờ của nàng là đời trước đã ngắm nhìn đủ loại phong cảnh, nội tâm không đơn bạc, cho nên bị mù cũng không quá đáng sợ, hồi ức nàng có cũng đủ để bản thân chống đỡ một khoản thời gian dài.
**
“Tiểu thư.” Hạnh Vũ đỡ Lại Vân Yên lên xe ngựa, Lê Hoa cẩn thận vén váy áo của nàng lên, lại vội vàng bò lên trên xe theo Hạnh Vũ tỷ tỷ quỳ xuống phía trước tiểu thư, sửa sang lại váy áo cho nàng.
Hạnh Vũ đem gối dựa đặt sau lưng nàng, nhẹ giọng nói:, “Nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu, ngài hãy nói với nô tỳ nhé.”
"Được.” Lại Vân Yên cười lên tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, xe ngựa trầm xuống, lại có người đi lên.
"Đại công tử cũng đi xe này à?” Lại Vân Yên hỏi.
"Ừm.”
Ngụy Cẩn Hoằng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn đôi môi đỏ trên gương mặt tuyết trắng của nàng, còn có ý cười nhẹ tênh trên khoé miệng.
Chỉ có lúc này, nàng mới giống tiểu thư Lại gia của nửa đời trước, dù núi đá có sụp đổ, nàng vẫn bình tĩnh như thường.
“Ngươi hiện tại sợ nhất chính là cái gì?” Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Ngụy Cẩn Hoằng liếc mắt nhìn hai nha hoàn đang cụp mắt bất động trong một góc hỏi.
“Sợ nhất cái gì ư?” Lại Vân Yên lặp lại một lần, một lát sau mới cười trả lời: “Sợ nhất ăn không ngon ngủ không yên, đại công tử, ngài biết ta thích an nhàn mà.”
Nếu có nhiều hơn một người muốn hạ độc giết nàng, không có đôi mắt này, nàng cũng không biết bản thân phải lo lắng đến mức nào nữa.
“Phải không?” Ngụy Cẩn Hoằng không chút để ý mà trả lời.
“Đúng vậy.”
"Tốt.”
Lại Vân Yên cười tựa đầu vào vách xe, không nói gì nữa.
Tiến vào phủ, Lại Vân Yên được Hạnh Vũ đỡ vào, đi theo Ngụy Cẩn Hoằng chậm rãi thong thả trở về sân dưới ánh đèn đêm lập loè trên các dãy hành lang, tới sân viện, nha hoàn liền tới bẩm báo nước tắm đã chuẩn bị xong.
Bên kia vẫn chưa có tiếng bước chân rời đi của Ngụy Cẩn Hoằng, Lại Vân Yên xoay người lần theo phương hướng của hắn xa xa phúc lễ: “Đa tạ Đại công tử.”
“Đa lễ.” Ngụy Cẩn Hoằng dứt lời hai tiếng này, tiếng bước chân liền xa.
Lại Vân Yên cười lắng tai nghe tiếng bước chân đi xa, mới cất bước trở về phòng mình.
“Hạnh Vũ.” Lại Vân Yên nghiêng đầu gọi nha hoàn một tiếng.
Hạnh Vũ lặng yên không một tiếng động từ sau lưng vòng sang bên trái đáp: “Tiểu thư, có chuyện gì?”
“Trong phòng còn có ai?” Lại Vân Yên cười hỏi.
“Còn có Phúc bà bà và các nàng khác.”
Hai bà tử vừa trong phòng tắm ra, nghe vậy vội vàng thỉnh an Lại Vân Yên.
"Ừ, Hạnh Vũ và Lê Hoa ở lại, các ngươi đều lui ra.” Lại Vân Yên nhìn về phía các bà ra lệnh.
"Vâng ạ.”
Lại Vân Yên vào thùng tắm, lại bảo Hạnh Vũ Lê Hoa lui xuống, lúc này tháo xuống tươi cười trên mặt.
Nàng sờ sờ gương mặt có chút cứng đơ, tay đỡ đầu gác lên thành thùng tắm, lặng yên không một tiếng động thở hắt ra.
Hai đứa nha hoàn của mình quá vụng, nha hoàn mới điều động đến chưa thể tin tưởng, ngoài những người nàng tin tưởng nhận tiền của nàng làm việc, những người khác có thể tín nhiệm cũng không nhiều.
Thời điềm này đúng là nhiều nguy cơ.
Xem ra, chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, chỉ mong Ngụy đại nhân không lợi dụng lúc người khác cháy nhà.
Có điều, nàng phải chuẩn bị lỡ đâu Ngụy đại nhân lợi dụng cháy nhà hôi của, Ngụy đại nhân cho tới bây giờ không phải là người nhân từ nương tay.
**
"Muội muội ta hai ngày nay làm gì?” Trong trà lâu, Lại Chấn Nghiêm cầm hai quả cầu sắt trong tay xoay vài vòng, uống ngụm trà, mới nhàn nhạt hỏi.
Ngụy Cẩn Hoằng xếp bằng ngồi trước bàn pha trà, chờ lá trà nở bung trong nước nóng, mới mở miệng đáp: “Ngày hôm trước luyện cầm, ngại bản thân đàn không dễ nghe, trưa hôm qua tìm nhạc sư nghe khúc.”
Lại Chấn Nghiêm nghe vậy nở nụ cười, ngừng chuyển động quả cầu sắt trong tay, hắn cười ha ha hai tiếng mới nói: “Yên Yên từ nhỏ đã như thế như thế, bản thân té ngã chảy máu, cũng sẽ bảo rằng ca ca ơi huynh để ta nghe vài khúc sẽ ổn thôi, con bé thích nghe khúc, nhưng tự mình đàn thì đàn không tốt.”
Nàng ấy cũng chơi được vài khúc nhạc, nhưng đàn mười ngón tay thì có thể sáu ngón bị xước xát cho nên không thường đàn, cũng không đàn cho người khác nghe, có điều sau này nghe nói Giang Trấn Viễn lại thường xuyên được nàng đàn cho nghe.
Nghĩ đến tận đây, mặt mày Ngụy Cẩn Hoằng xám xịt lạnh tanh, nhưng khoé miệng lại nhanh chóng cong cong, nhẹ nhàng nói với Lại Chấn Nghiêm: “Nàng thích vui vẻ một chốc lát thôi.”
Lại Chấn Nghiêm gật đầu, mặt mày lãnh khốc lúc này nhu hoà không ít: “Đại phu dặn con bé phải tĩnh dưỡng, ta xem nó cũng không trở ngại, qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”
Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu nói: "Mấy ngày nay ta đang tìm Ngự y về phủ chẩn trị cho nàng.”
"Vậy tốt quá.” Lại Chấn Nghiêm khen.
Ngụy Cẩn Hoằng biết hắn đã viết thư đi Giang Nam, hẳn là tìm Nhậm Kim Bảo tìm Phương đại phu chuyên trị tật mắt ở phương nam.
Lại Chấn Nghiêm trước đây không tin tưởng mình, hiện nay chỉ sợ lại càng không tin.
Vân Yên người này chính là như vậy, luôn bất tri bất giác nắm mũi người khác dắt đi, vô hình trung ảnh hưởng người khác mà không để ai phát hiện.
Lại để mặc nàng lần nữa, qua đoạn thời gian này, chờ đến nàng cảm thấy đúng thời cơ, Lại Chấn Nghiêm sẽ như nàng mong muốn mang nàng rời khỏi hắn đúng không?
Nàng nói hắn tính toán thành tinh, nàng làm sao không phải.
Nàng từng bước thực hiện bố trí rất tinh tế, từ hành động đến lời nói, nàng thuyết phục Lại Chấn Nghiêm tin rằng Ngụy gia không phải là nơi tốt cho nàng, theo thời gian, chờ Lại Chấn Nghiêm tiếp quản được Lại gia, tên nam nhân sốt ruột muội này ắt sẽ tìm mọi cách đón em gái về.
“Nhạc phụ bên kia, ta sẽ tới cửa bái kiến.” Ngụy Cẩn Hoằng biết bản thân không thể ngồi yên không hành động.
“Này……” Lại Chấn Nghiêm dừng một chút, khó xử mà nhìn hắn.
"Hôm nay ta đã gửi bái thiếp.” Ngụy Cẩn Hoằng rũ mắt, nhìn chén trà trên bàn chậm rãi nói.
Hắn nói khi hắn thấy nàng cười nhưng đôi mắt vô hồn trong lòng hắn đau thấu, nhưng đâu có ai tin.
“Việc này, ngươi tự nhìn mà làm.” Lại Chấn Nghiêm cười khổ, thấy Ngụy Cẩn Hoằng cúi đầu chưa nói gì, hắn liền cẩn thận mà đánh giá vị muội phu này một chút.
Trước kia hắn cho rằng muội muội và tên này môn đăng hộ đối, nhưng tên này rốt cuộc quá ích kỷ, nội tâm thâm sâu, lại không đứng về phía em gái mình, đối với muội muội bất lợi, người như vậy không phải rể hiền.
Tên này cuối cùng cũng không thật sự thương yệu em gái mình, Lại Chấn Nghiêm buồn bã thở dài trong lòng.
Nếu đổi lại là hắn, Minh Phù nếu như bị phụ thân gọi trở về nhà mẹ đẻ, mặc kệ nàng và cha nàng cảm tình như thế nào, nữ tử trở về nhà mẹ đẻ, cho dù buổi đêm hắn cũng tới đón nàng về, còn nàng muốn nghĩ lại nhà mẹ đẻ một đêm, hắn cũng sẽ đi qua cho nàng mặt mũi. Huống chi, con bé bị đánh, điều hắn phải nghĩ đến đầu tiên là đi đối chất với kẻ đánh vợ mình, chứ không phải đến trước giường vợ mình chất vấn tại sao nàng lại làm như vậy.
Tình cảm giữa em gái hắn và muội phu cũng không tình chàng ý thiếp tốt đẹp như hắn đã quan sát được, từ khi nào biến thành cái dạng này, Lại Chấn Nghiêm không thể hiểu hết.
Chuyện đã qua mấy ngày, hắn mới nhớ tới cửa nói chuyện với phụ thân, người ngoài nhìn vào có thể nói đây là cách cư xử của một quân tử, nhưng hắn xem ra, người này bất quá chỉ là giỏi khéo léo đưa đẩy thôi.
Vậy mà hắn còn cho rằng, Ngụy Cẩn Hoằng xây phủ riêng là muốn bảo vệ em gái mình.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn lá trà trong chén yên tĩnh gợn sóng lắng xuống đáy, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lại Chấn Nghiêm, đón nhận ánh mắt dò xét của anh vợ.
Hắn khẽ mỉm cười với người kia, Lại Chấn Nghiêm mỉm cười đáp lại, duỗi tay nâng ly, nhẹ nhấp một ngụm trà ngọt lành.
**
“Công Bộ thị lang Nghiêm Hà?” Lại Vân Yên từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn về hướng Ngụy Cẩn Hoằng đang nói: "Là ông ta sao?”
Ông ta thay thế chức vụ của phụ thân nàng?
"Ừ.”
"Không phải ông ta 40 đã từ quan sao?” Lại Vân Yên đối với chuyện này nhớ rõ, bởi vì Lại Du chưởng quản Công Bộ, các quan viên Công Bộ được điều động nàng đều nắm rõ mười mươi, huống chi Nghiêm Hà còn là thị lang, nàng đương nhiên không thể quên được.
“Ngươi còn nhớ rõ vì sao ông ta từ quan không?”
Nghiêm Hà từ quan sau một lần cha mẹ, thê nhi trên đường về nhà đụng phải sơn tặc, tất cả đều bị thảm sát.
Lại Vân Yên gật đầu nói, “Nhớ rõ, ta cũng điều tra qua, quả thật là do sơn tặc làm.”
“Ta thỉnh cầu Quốc sư bói cho ông ta một quẻ, chỉ ra tai hoạ đẫm máu kia.”
Trước mắt Lại Vân Yên đen sì lì một mảnh, nàng vẫn không thấy rõ mặt mũi Ngụy Cẩn Hoằng, cho nên khi nghe Ngụy Cẩn Hoằng khẩu khí ôn hoà kể lại chuyện này, trong lòng phá lệ kinh hãi.
Loại mệnh cách này mà Ngụy Cẩn Hoằng cũng dám sửa! Hắn không sợ trời phạt sao?
“Thiện Ngộ đại sư giúp ngài?” Lại Vân Yên nhắm hai mắt lại, lại trợn mắt trực tiếp hỏi: “Như thế, ông ta không tính ra mệnh cách của ngài?”
“Tính ra một nửa, một quẻ khác chỉ ra ta và ông ta có nhân duyên hai đời.” Ngụy Cẩn Hoằng như cũ nhẹ nhàng trả lời: “Nói đến cũng thật là kỳ diệu, đời trước cũng nói như thế, đời này hắn cũng nói y vậy, ta cũng không ngờ ta và ông ta thực sự có nhân duyên hai đời.”
"Ồ.” Ngôn tẫn như thế, sợ hắn còn biết nhiều việc hơn nàng, Lại Vân Yên cũng lắm miệng nữa.
“Tống thị bị đưa đến một am ni cô ở huyện Quan Sơn.” Ngụy Cẩn Hoằng lại mở miệng nói.
Lại Vân Yên nghe xong, sau một lúc lâu không nói gì.
Lại Du thật là không để ý đến cảm nhận của con cái gì cả.
"Huynh trưởng ta biết chuyện này không?” Khi nàng mở miệng, cổ họng hơi khàn.
“Hắn đã biết.”
Lại Vân Yên sau khi nghe xong cười hai tiếng, thanh âm nghẹn ngào chua xót: "Đúng là quỷ mê thần hồn.”
Vị Phụ thân này của nàng cưới vợ là cưới lợi ích, còn cưới thiếp thì cưới chân ái, người sau là tâm can bảo bối, người trước hết giá trị lợi dụng liền đá bay, còn âm mưu đuổi tận giết tuyệt, nội tâm của loại người này, thật đúng là hồ đồ xấu xa.
“Đời này, ngài tính khi nào cưới Lại gia nhị cô nương?” Lại Vân Yên mở miệng thẳng thắn hỏi.
Lại Họa Nguyệt cũng coi như là chân ái của Ngụy Cẩn Hoằng. Nói thật, Lại Vân Yên chưa bao giờ ghen ghét nàng ta, bởi vì một Lại Họa Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời và nàng là hai người hoàn toàn không đi chung trên con đường. Nàng cũng chẳng hâm mộ đứa em gái này, cho dù nó được Ngụy Cẩn Hoằng chuyên sủng, nó cũng sinh cho Ngụy Cẩn Hoằng một đứa con trai mà hắn yêu thương nhiều năm, Lại Vân Yên cũng không ghen ghét vận may của nàng ta, cho đến bây giờ nàng vẫn cho rằng này hai người này mới thực sự xứng đôi.
Trừ đứa con trai chẳng ra gì của họ, lớn lên hai mươi tuổi đầu, sống non nửa đời, còn bất hảo không hiểu chuyện như đứa trẻ bảy tuổi.
Không biết đời trước sau khi Ngụy Cẩn Hoằng chết, tiểu tử này thiếu đi cơm ngon áo đẹp sẽ có kết cục gì, cũng không biết vị Ngụy phu nhân nghe lời chồng răm rắp kia sẽ thế nào.
Nghe nàng nói vậy, Ngụy Cẩn Hoằng lạnh mặt.
"Nếu ngài ngại nàng ta sinh ra đứa trẻ ngu đần, cứ tìm thêm vài nữ nhân thông minh, sinh con xong để nàng ta nuôi dưới gối chẳng phải êm đẹp hay sao.” Lại Vân Yên nhàn nhạt tiếp lời: “Nếu chê ta chiếm vị trí vợ cả của nàng ta, ngài cho ta một lá thư bỏ vợ là được. Đương nhiên nếu ngài một hai muốn giữ ta lại, ta cũng có thể không đi, ngài cưới nàng ta vào phủ, ta giữ vững vị trí vợ cả, còn những cái khác ngài cho nàng ta bao nhiêu tùy ngài, còn nữa, nhớ rõ đừng để nàng ta khiến ta chướng mắt, ngài biết tính tình ta không tốt lắm mà.”
Nếu Ngụy Cẩn Hoằng còn muốn giữ nàng lại, uy hiếp nàng làm việc cho hắn, vậy nàng muốn ngồi vững trên cái ghế vợ cả, ra khỏi cửa giao tế với nội phụ, cũng có cái thanh danh vang dội.
Về phần Lại Hoạ Nguyệt, đời trước nàng ta không đụng chạm gì nàng, nàng cũng không ra tay với nàng ta. Đặc biệt sau khi biết con trai họ là một kẻ ngốc, nàng mừng rỡ cảm thấy Lại Hoạ Nguyệt cũng có chút đáng yêu. Khi mọi người nhắc đến con trai của Ngụy Cẩn Hoằng, cho dù ngoài mặt không nói ra, bốn chữ "Quả báo thông dâm” to tướng nhất định sẽ hiện lên trong đầu.
Đôi khi trên đời này cũng có báo ứng như lời người ta nói. Dù cho Ngụy Cẩm Hoằng có biết trước mọi chuyện trong quá khứ, e là đứa con trai này sẽ không được sinh ra, nhưng Lại Vân Yên vẫn đồng ý để hắn cưới Lại Hoạ Nguyệt vào cửa, đời trước nàng không động thủ hãm hại nàng ta thì đời này cũng sẽ không, với tiêu chí là Lại Hoạ Nguyệt biết điều.
Tuyên triều không có chuyện Bình thê, hai chị em vẫn có thể lấy một chồng. Nếu Ngụy Cẩm Hồng vì nàng vắng mặt mà lấy em gái nàng để trong nhà có vợ hai cũng là ý kiến ​​hay.
Về việc muốn nàng sinh con cho hắn, Ngụy Cẩm Hoằng tốt nhất nên từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ này.
Nghĩ mà xem, có một nàng chân ái bên cạnh, lại có vết xe đổ của phụ thân nàng ở đó, Ngụy đại nhân là người thông minh, khẳng định cũng sẽ không để chân ái của hắn đè đầu cưỡi cổ nàng, bằng không, đời này nàng ta sẽ chết trong tay nàng.
Lại Vân Yên nói xong, Ngụy Cẩn Hoằng vẫn luôn im lặng, nàng đợi sau một lúc lâu, cũng không đợi được hắn đáp lại, hắn cũng không rời đi, nàng lại nằm xuống lần nữa, trợn tròn mắt nhìn phía trước tối đen một mảnh.
Châm cứu mấy ngày naye, đôi mắt trước kia còn thấy lờ mờ, còn bây giờ cái gì cũng không thấy.
Nếu như không phải Đại phu là do huynh trưởng phái sang đây, nàng đều hoài nghi là Ngụy Cẩn Hoằng tìm người tới cho nàng mù hoàn toàn.
"Mấy ngày nữa, Tống thị sẽ bị phát hiện, Nghiêm đại nhân đến lúc đó sẽ tạm thay thế chức vụ của phụ thân ngươi.” Ngụy Cẩn Hoằng dứt lời, vội vàng rời đi.
Hắn vội vã đi khỏi nơi ở của nàng mới dừng bước hít một hơi thật sâu.
Tuy đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể đối mặt với nàng.
Nàng quá sắc bén, Lại Họa Nguyệt chỉ giống nàng ba phần, nhưng tính tình thắng đủ nàng mười phần, nàng ta cũng sẽ không nói chuyện với hắn kiểu như này, không hề từng câu từng chữ cứa vào lòng hắn phát đau.