Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 98





98.


Vốn dĩ còn có chút mệt, nhưng đến bây giờ lại không hề thấy buồn ngủ nữa. Ngụy Vô Tiện tắm rửa xong thì ngồi xuống dưới, càng nhìn Lam Vong Cơ lại càng thấy tinh thần được nâng cao. Vừa rồi phá xong án của Tào gia, cũng thu xếp cho A Kỳ đến khách điếm gần đó, dù sao nếu đưa một người về Liên Hoa Ổ thì Giang Yếm Ly cũng sẽ phát hiện ra. Bọn họ thật sự không muốn làm Giang Yếm Ly lo lắng quá mức, cho nên thuận theo ý nguyện của A Kỳ, thả người đi.


Lúc này hai mắt Ngụy Vô Tiện đang mở thao láo, nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi xuống mép giường bèn cười hì hì vươn tay ra đòi ôm. Lam Vong Cơ phối hợp theo, ôm lấy hắn rồi hôn nhẹ lên bờ môi vừa ghé lại gần kia, nói:


"Không buồn ngủ?"


"Lúc buồn ngủ không được ngủ nên giờ tỉnh luôn rồi. Hơn nữa, ngày trước lúc còn ở Liên Hoa Ổ ta ngủ muộn hơn nhiều."


Hắn cũng là đến Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi bị người kia ép buộc ăn ngủ đúng giờ thôi, chứ thật ra hắn làm việc và nghỉ ngơi tùy tiện lắm. Lam Vong Cơ không đồng ý, nói:


"Không tốt cho sức khỏe."


Ngụy Vô Tiện tập mãi thành quen, coi mấy lời này như gió thoảng bên tai, vươn tay ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ:


"A Kỳ nói rằng ngày mai cậu ta sẽ lên đường."


Lam Vong Cơ lên giường, vòng tay ôm cả tiểu đạo lữ vừa tắm xong sắc mặt đỏ ửng, chóp mũi hồng hồng lẫn cả chăn vào trong ngực, đáp:


"Ừ."


Ngụy Vô Tiện thở dài:


"Đáng tiếc nhỉ."


Câu đáng tiếc của hắn cũng không biết là nói đến những chuyện đã xảy ra, hay là đáng tiếc cho Tào thiếu gia nữa. Lam Vong Cơ đáp:


"Có thể buông được là tốt."


Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, tán thành:


"Đúng, có thể buông xuống được là tốt rồi."


Có thể vượt qua được chính là một chuyện tốt, còn hơn là vì một người đã mất mà đau khổ cả đời, không thể đặt bất kỳ ai vào mắt được nữa.


***


A Kỳ lăn lộn một hồi như vậy, Điểm Hương lâu và Tào gia đều nghĩ cậu đã chết, cái giấy bán thân kia chắc cũng chẳng còn ai đuổi theo truy cứu, muốn đi đến nơi nào thì cứ tự do mà đi. Thứ duy nhất trói buộc trái tim cậu, làm cậu không thể buông tay, sau khi được Tào thiếu gia hồi đáp thì cũng đã tan thành mây khói.


Phải sống tiếp, nhớ kỹ tất cả những kỷ niệm của mình và đối phương trong đầu, thế là đủ rồi...


Người đang còn sống trên đời luôn muốn làm chút gì đó cho người đã khuất. A Kỳ nói, cậu muốn mang theo bàn cờ kia, đi đến những nơi mà khi còn sống Tào thiếu gia nói muốn đến thăm. Sau đó tới Giang Nam, tìm một nơi nào đó hoa hạnh nở rộ thơm ngát phủ kín một góc trời, rót một chén rượu, lẳng lặng hạ một ván cờ.


Không cần người nhường ta năm quân hay ba quân, chính là hai bên ngang tài ngang sức đánh một ván.


Không phải là thiếu gia và người hầu, chỉ là hai người yêu nhau mà thôi.


Ngụy Vô Tiện hỏi cậu, sau này cậu có dự định gì không. A Kỳ sửng sốt một chút, nói cũng không biết, có lẽ là làm một dịch sư*, dạy người khác đánh cờ hạ cờ. Dù sao đó cũng là thứ mà thiếu gia đã dạy cậu, cũng là chuyện mà cậu thích làm nhất. Lúc nói những điều này, trong mắt cậu còn ánh lên vài tia khát khao nhỏ vụn cùng chút ý cười, nét tang thương trên khuôn mặt tái nhợt cũng theo đó mà buông xuống. Khi ấy, Ngụy Vô Tiện bọn họ mới phát hiện ra, người này lớn lên cũng thật đẹp mắt, lúc cười rộ còn cực kỳ xinh đẹp. Không phải kiểu hơi thở tràn ngập kiều mị phong tình giống tiểu quan ở Điểm Hương lâu, mà là một loại khí chất vô cùng thanh tân trong trẻo hòa cùng chút e thẹn. Người này, trải qua nhiều chuyện mới nhận ra rằng, bản thân mình nên làm như vậy từ sớm rồi. Cậu đúng là nên đi, nên bước khỏi quá khứ mà mạnh mẽ sống tiếp.




*Dịch sư: Người dạy đánh cờ vây.


Dưới ánh trăng thanh lãnh, Ngụy Vô Tiện đã hôn Lam Vong Cơ thật lâu, hệt như muốn quấn quýt lấy hơi ấm này cả đời. Tuy chỉ là những nụ hôn ngắt quãng, nhưng lại đặc biệt vương vấn, mười ngón tay đan chặt lấy nhau chẳng thể tách rời. Hắn cũng không hiểu được một tia buồn khổ trong lòng mình là do đâu mà có, chỉ biết là hắn rất muốn ôm chặt lấy người kia, không bao giờ để y phải thật sự rơi vào tình cảnh vừa rồi họ nói đến.


Mấy vị thiếu niên của Liên Hoa Ổ sau khi xong việc đều có chút đăm chiêu, ôm một bụng tâm tư mà trở về phòng. Chẳng hiểu vì sao Lục sư đệ sau khi hiểu được tiền căn hậu quả lại giống như phát ngốc, tận đến khi về đến Liên Hoa Ổ rồi mới "Oa" một tiếng khóc lớn, khóc đến cực kỳ mất hình tượng, khiến cho quần áo của Tam sư đệ dính đầy một thân cả nước mắt lẫn nước mũi. Giang Yếm Ly ôm Tiểu Đông Tây đứng ở dưới đèn lồng lớn treo ngoài cửa nhìn quanh, thấy bọn họ trở về thì trái tim đang treo cao mới hạ xuống, cười hỏi bọn họ vừa đi đâu về. Ngụy Vô Tiện tùy tiện nói dối vài câu, không muốn làm cho nàng lo lắng.


Tiểu Đông Tây vốn đang an phận đợi trong vòng tay của Giang Yếm Ly, thậm chí còn có chút ủ rũ, vừa thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện thì lập tức phấn chấn hẳn, meo meo meo meo kêu vài tiếng, ánh mắt trông mong chờ người đến ôm. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại chỉ cười ha ha mà gãi gãi đầu con mèo mun, nói:


"Nhớ Ngụy đa đa của ngươi rồi phải không?"


Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:


"Ôm nó về phòng đi."


Nói xong bèn vươn tay muốn ôm lấy mèo mun nhỏ, nhưng không biết Ngụy Vô Tiện uống nhầm thuốc gì, ngược lại "ôi" một tiếng, đè tay y xuống, nói:


"Không vội, đêm mai sẽ ôm nó về."


***


Lúc này xung quanh không có ai, chỉ có hai người bên cạnh nhau. Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi:


"Tại sao không ôm nó về phòng?"


Ánh mắt trông mong của Tiểu Đông Tây làm y có chút mềm lòng, chẳng qua là Ngụy Vô Tiện nhất định không chịu ôm nó về, mà làm phiền Giang Yếm Ly trông nó thêm một đêm nữa. Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì vòng tay ôm hờ lấy thắt lưng, không biết vô tình hay cố ý vuốt ve vòng eo săn chắc của Lam Vong Cơ, trong giọng nói mang đầy ý vị sâu xa:


"Vì sao ta không ôm nó về hả, ngươi không biết sao?"


Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy bàn tay đang làm loạn trên thắt lưng mình càng lúc càng nóng, cũng càng lúc càng không thành thật, lưỡng lự nói:


"Ta cũng không biết..."


Y nói được một nửa thì khựng lại, sau khi hiểu ra thì mấy ngón tay cũng cuộn lại, siết chặt lấy vạt áo. Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, chẳng hiểu sao cũng cảm thấy căng thẳng theo. Lúc lâu sau hắn mới vội ho một tiếng, vươn tay tháo dây buộc màn xuống, nói:


"Như thế này... được rồi chứ?"


Màn lụa mỏng mềm mại tuy là chỉ có thể ngăn được phần nào ánh sán,g nhưng trong lúc buông xuống tản rộng ra cũng dịu dàng che lại ngọn nến trên bàn. Đốm lửa nhỏ đang bập bùng cháy tôn lên bóng hình của hai người in trên tấm màn. Ngọn gió khẽ thổi qua làm màn lụa hơi phe phẩy, để lộ mấy đầu ngón chân trắng nõn có chút phiếm hồng. Đôi giày đen vừa bị ai đó tùy tiện đạp xuống ngã trái ngã phải dưới đất cũng đã được người còn lại trên giường cẩn thận để ngăn nắp, đặt song song cùng đôi giày trắng chỉnh tề bên cạnh.


Lam Vong Cơ không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhìn tấm màn khép lại bao kín lấy giường, ngón tay vô thức vuốt ve một góc màn, giống như ở đó có thứ gì thú vị lắm vậy, khiến y phải năm lần bảy lượt đè nó xuống dưới chăn, vuốt thật phẳng. Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, có chút gượng gạo. Hắn vốn là nghĩ, buông màn xuống có thể khiến Lam Vong Cơ bớt ngượng ngùng đi một chút, nhưng mà đến khi buông màn xong thì chính hắn lại bắt đầu cảm thấy kỳ quái, giống như hai người muốn trốn ở bên trong lén lút làm chuyện gì đó khiến người khác thấy sẽ ngượng ngùng vậy. Khóe mắt hắn đụng phải hình vẽ hai người đang hôn nhau khắc ở đầu giường, mơ hồ cười nhẹ một tiếng, trong mắt như ánh lên một vầng sáng cực nhẹ:


"Tối nay... là đêm đầu tiên ngươi ngủ trên giường của ta nhỉ?"


Lam Vong Cơ nghe hắn hỏi vậy thì có chút sửng sốt, ngước mắt lên nhìn. Trong chốc lát, y nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, khóe môi nhạt màu khẽ nhếch lên.


Cũng đúng.


Đêm qua cãi nhau to như vậy, hai người đều hiếm khi đầu óc hồ đồ. Lam Vong Cơ thì bị hắn chọc tức đến mức trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn một mình Ngụy Vô Tiện ôm hai cái chăn lăn qua lăn lại trên giường, ngủ cũng không ngon giấc. Nói đến cũng lạ, Ngụy Vô Tiện hình như thiếu y thì không ngủ được, nhưng lúc này y đang ở cạnh, hắn lại càng khó ngủ hơn ấy. Từ sáng sớm đến tối muộn bận rộn phá án, vẫn chưa có thời gian mà dành cho chuyện tình cảm riêng tư. Bây giờ chỉ còn lại riêng hai người, bốn mắt nhìn nhau thôi cũng cảm thấy đặc biệt thân mật, hoặc cũng có thể nói là... thân mật quá mức quy định. Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay Lam Vong Cơ, chậm rãi nói:



"Thật ra ta, từ rất lâu trước kia đã muốn mời ngươi đến Vân Mộng một chuyến, sau đó để ngươi ngủ trên giường của ta."


Trong ánh mắt của Lam Vong Cơ hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng. Ngụy Vô Tiện liếm môi, thành khẩn nói thẳng:


"Đúng, trước kia có lẽ ta không chán ghét ngươi như vậy. Chẳng qua là ta tự ám thị bản thân mình rằng... ta chán ghét ngươi mà thôi."


Hai người bọn họ vì "Khế" mà bị trói chung một chỗ, hàng năm mỗi lần gặp nhau đều bày ra cái dáng vẻ nhìn nhau không vừa mắt. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại vẫn không khống chế được bản thân đi trêu chọc đối phương, chính hắn cũng không hiểu vì sao, rõ ràng mình không ưa Lam Vong Cơ mà lại cực kỳ thích trêu y. Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng bắt đầu từ lúc đó, hắn đã muốn y để ý đến mình rồi... Cho dù từ sâu trong đáy lòng vẫn vì "Khế" mà còn nhiều kháng cự cuộc hôn nhân này, vô cùng bất mãn, nhưng đến khi thật sự bị ép phải ở cùng một chỗ với người kia, chẳng biết từ khi nào hắn nhận ra rằng người này đặc biệt tốt. Cuối cùng sau đó lại biến thành không thể rời xa y được nữa.


Ngụy Vô Tiện vuốt ve ngón tay Lam Vong Cơ, cầm lấy bàn tay y đặt lên ngực mình, chớp chớp mắt cười nói:


"Lam Trạm, ngủ trên giường của ta thì thành người của ta rồi, chạy không được, trốn cũng không thoát."


Lam Vong Cơ khựng lại một chút, rồi cũng lật tay, để tay mình có thể đan chặt vào tay hắn, đáp:


"Ừm..."


"Trước kia chán ghét ngươi là giả, bây giờ yêu ngươi mới là thật."


Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, nắm chặt lấy tay y đưa lên môi, khẽ hôn nhẹ. Từng nụ hôn dịu dàng trải khắp ngón tay thon dài mảnh khảnh rồi dừng lại nơi đầu ngón tay, thậm chí còn duỗi lưỡi ra liếm nhẹ lên những vết chai mỏng do cầm kiếm luyện đàn của người kia. Y như rằng, cả người Lam Vong Cơ cứng đờ, hai mắt hơi mở lớn, vô thức muốn rút tay lại. Nhưng mà cái lưỡi non mềm kia cực kỳ quyến luyến mà quấn lấy ngón tay y, vừa thong thả vừa kiều diễm mà chen vào khe hở giữa hai đầu ngón tay, tiếng nước nhỏ vụn vang lên theo từng cái hôn liếm, mang theo ý vị kích tình vô cùng mờ ám. Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, đầu óc không khống chế nổi mà nhớ đến dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện mỗi lần dâng đôi môi căng mọng kia lên đòi một nụ hôn từ mình hay hình ảnh cũng đôi môi đỏ ửng ướt át ấy ngậm lấy tính khí đang căng cứng giữa hai chân y mà nuốt vào nhả ra. Hơi thở của Lam Vong Cơ dần trở nên nặng nề, bụng dưới có thứ gì đó cương lên nóng rẫy đến phát đau. Yết hầu rõ nét khẽ trượt lên trượt xuống một vòng nơi cần cổ trắng ngần, vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng, ý đồ muốn ngoảnh sang chỗ khác, xem nhẹ động tác vừa chủ động vừa mang chút ngây ngô vụng về của đối phương. Da mặt tuy vẫn trắng nõn như ngọc không chút tì vết, nhưng chỉ cần chạm tay lên sẽ cảm nhận được nhiệt độ nóng đến bỏng tay. Y khó khăn kéo thần trí ra khỏi những hình ảnh mê người đang hiện lên rõ ràng trong đầu, nói:


"Lúc nãy ngươi nói, trước đây đã từ tranh ăn cùng... đúng không?"


Động tác của Ngụy Vô Tiện khẽ run, hắn dừng lại, nở một nụ cười buồn, nói:


"Đúng vậy."


Thiếu niên tùy tiện nheo mắt lại, kỳ quái hỏi:


"Ta chưa từng kể với ngươi sao? Trước kia có một quãng thời gian lưu lạc bên ngoài, lúc ta còn chưa đến chín tuổi ấy."


Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:


"Chỉ nghe người khác nói qua, ngươi chưa từng kể rõ ràng chi tiết."


Lúc y không chờ được Ngụy Vô Tiện còn tưởng hắn không muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa, trong lòng có một cỗ mất mát từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Tận đến năm hơn chín tuổi, y mới biết rằng, vợ chồng Ngụy Trường Trạch bỏ mình, Ngụy Anh mất tích một thời gian mới được Giang tông chủ đưa về Liên Hoa Ổ. Nhưng y lại không hề biết trong quãng thời gian đó đã xảy ra những chuyện như vậy. Mi tâm Lam Vong Cơ cau lại thật chặt, trong giọng nói mang theo vài tia thương tâm:


"Xin lỗi, khi đó ta..."


"Ngươi xin lỗi cái gì, đều là chuyện qua lâu rồi, đến chính ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa." Ngụy Vô Tiện nhịn cười, nói: "Lưu lạc thôi mà, nếm trải sự đời, sau này về già coi như có chuyện để mà kể lại."


Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại một nhịp, sau đó kéo hắn vào trong lòng ôm thật chặt, thanh âm trầm thấp mang theo chút nặng nề:


"Vì lý do này, cho nên ngươi... mới sợ chó phải không?"


Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu, nói:


"Có thể coi là vậy."



Hắn nói ra những lời này còn mang theo chút hoảng hốt, dường như chính bản thân cũng không nhận ra được đến cùng lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào ngực y, làm như không có việc gì mà nói tiếp:


"Lúc đó ta chỉ nhớ là ta cảm thấy vừa lạnh lại vừa sợ, luôn có thứ gì đó muốn cắn ta, nhưng mà ta đói lắm luôn ấy, cho nên chỉ có thể..."


Hắn dừng lại một chút, cảm thấy nói đến chuyện này đúng là cực kỳ mất hứng, bèn vòng tay ôm lấy lưng Lam Vong Cơ vỗ vỗ, an ủi:


"Không sao đâu, đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa."


Nguyên nhân hắn phải an ủi Lam Vong Cơ là bởi vì, trái tim trong lồng ngực đang kề sát bên tai hắn kia đập thình thịch thật nhanh, truyền tải sự khổ sở của chủ nhân nó vô cùng rõ ràng. Đối phương còn đang vùi mặt vào hõm cổ hắn, hơi thở ấm áp cũng bắt đầu gấp dần. Ngụy Vô Tiện thầm mỉm cười, dùng giọng nói thật nhẹ nhàng mà dỗ dành:


"Lam nhị công tử, nhắc đến chuyện này ngươi có vẻ còn sợ hãi hơn cả ta thế là sao?"


Lam Vong Cơ lắc đầu:


"Không có."


Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Thế tim ngươi đập nhanh như vậy làm gì hả?"


Lam Vong Cơ: "Ta..."


Chốc lát, Lam Vong Cơ mới ngẩng đầu dậy, dịu dàng hôn lên khóe mắt hắn, còn vô cùng nghiêm túc nói:


"Từ nay về sau, ta sẽ đuổi chó giúp ngươi."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt:


"Lúc dưới địa đạo ngươi đã nói rồi mà."


Hàng mi của Lam Vong Cơ run lên, để lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng y vẫn nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, bình tĩnh lặp lại:


"Ngụy Anh, ngươi... đừng sợ."


Y đúng là không nói nổi những lời ngon tiếng ngọt khác, bản tính trời sinh vốn đã lời ít ý nhiều như vậy. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nghe được từ trong hai chữ "đừng sợ" này rất nhiều ý nghĩa.


Đừng sợ chó, đừng sợ lạnh, đừng sợ đói...


Bởi vì hắn đã có người này ở bên, cho nên những chuyện trước kia sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.


Cũng bởi vì có người này... hắn mới có thể yên tâm mà buông rào cản bao quanh trái tim mình xuống, từ từ tìm hiểu cách yêu đối phương như thế nào.


Đáy lòng Ngụy Vô Tiện mềm mại như nước, ngoài miệng còn muốn lẩm bẩm một câu mà chỉ mình hắn có thể nghe thấy "Thật ra ta cũng đâu để ý". Tính tình của hắn vốn như vậy, quá khứ đều là chuyện đã qua rồi, không cần xoắn quýt nhiều, chẳng có tác dụng gì cả, nghĩ thoáng ra một chút là tốt thôi. Nhưng bỗng nhiên Lam Vong Cơ lại nói như thế làm cho hắn đặc biệt an tâm, từ đó sinh ra vài phần ỷ lại, muốn nói cho y biết tất cả những gì mình thích, nói rõ cả những thứ mình không thích. Cho nên câu kia vừa mới đến khóe miệng thì lập tức vướng lại, hắn vươn tay ra, đổi thành một câu khác:


"Được, vậy ngươi phải ôm ta."