Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 96





96.


"Ngươi điên rồi!" Giang Trừng trợn to mắt, khó mà tin được: "Ngươi một người sống sờ sờ như thế này, lại muốn chôn cùng người chết?"


Tay A Kỳ vừa rồi bị đè chặt, đau đến mức cả người co rút lại, tựa vào một bên cột nhà, gượng giọng lạnh lùng nói:


"Không cần ngươi xen vào việc của ta."


Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Ngươi hao phí tâm tư, chỉ vì muốn đồng táng cùng thiếu gia nhà ngươi?"


Mi tâm của Lam Vong Cơ lập tức cau chặt.


A Kỳ không hề nâng mắt nhìn về phía giọng nói, chỉ hạ mắt nhìn chằm chằm bàn cờ mà cậu đang ôm trong ngực. Bàn cờ làm bằng gỗ chế tác tinh xảo bị cơ quan kẹp đến mức hơi biến dạng, ở góc còn bị nát một mảnh lớn. Cậu cẩn thận dùng tay đè xuống, ý muốn đè phần gỗ đã cong lên lại cho phẳng. Vật này ngày thường cậu luôn mang theo bên mình, cất thật kỹ, cho nên mới không bị lục soát được, dùng nó thuận lợi thoát khỏi mật thất mà đến đây. Ngụy Vô Tiện đang muốn đưa tay chụp lấy vai cậu, đã thấy cậu đứng phắt dậy, lui lại phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm.


Từ nãy đến giờ hắn luôn đăm chiêu suy nghĩ, trầm mặc trong chốc lát rồi cười nói:


"Ngươi đừng có sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện."


Thấy A Kỳ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, hắn bồi thêm một câu:


"Ta hiểu mà, trước kia ta cũng giống như ngươi, lưu lạc đầu đường xó chợ, còn có lúc đói đến mức phải tranh thức ăn với chó. Bỗng dưng gặp được một người đối xử tốt với mình thì đương nhiên muốn toàn tâm toàn ý đi theo người đó thôi."


Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì cả người cứng đờ, hai mắt mở lớn.


A Kỳ căng thẳng nhìn Ngụy Vô Tiện, run run nói:


"Van xin các người, đừng nói với Tào lão gia!" Khóe mắt cậu đỏ ửng lên, cắn chặt môi, nói: "Thiếu gia muốn cùng ta bỏ trốn, thế nhưng ta lại không chạy đến đó, làm hại thiếu gia mất mạng, ta..."


Lục sư đệ la lên:


"Cái này sao có thể trách ngươi được, chỉ có thể nói là Tào gia nhân quả tuần hoàn gặp phải báo ứng, lập nghiệp là sơn tặc, đền mạng dưới đao mã tặc... ưm ưm ưm ưm!"


Tam sư đệ bịt kín miệng tên tiểu tử kia lại, bực bội mắng:


"Đệ nói bừa cái gì đấy hả!"




Ngũ sư đệ thở dài:


"Chỉ tiếc cho một người tốt như Tào thiếu gia..."


Rõ ràng là chẳng làm gì sai trái, cuối cùng lại mất mạng dưới đao của mã tặc.


Vừa nghe đến ba chữ này, khóe mắt của A Kỳ càng đỏ hơn, gần như là quỳ xuống mà cầu xin bọn họ:


"Ta van xin các người, buông tha cho ta, tâm ý của ta đã quyết rồi." Cậu ôm chặt bàn cờ, nghẹn ngào nói: "Nhất định thiếu gia rất muốn gặp ta, ta..."


"Nếu ta nói, Tào thiếu gia không muốn ngươi chết, khi ấy cũng không muốn bỏ trốn cùng ngươi thì sao?"


Sắc mặt Ngụy Vô Tiện vô cùng kém, ngắt lời cậu, đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm, lâm vào trầm tư.


A Kỳ ngây ngẩn cả người.


Tứ sư đệ ngạc nhiên nói:


"Tào thiếu gia cũng chết rồi, Đại sư huynh, làm sao mà huynh biết được?"


"Người của Điểm Hương lâu tổng cộng đến tìm Liên Hoa Ổ hai lần, một lần là A Kỳ vào ngày hai mươi lăm tháng mười, một lần chính là một tạp dịch nào đó ngày hai mươi mốt tháng chín." Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi có thể vấn linh giúp ta được không?"


Lam Vong Cơ phất tay một cái, Vong Cơ cầm xuất hiện, y khẽ gảy dây đàn một nhịp rồi nhàn nhạt hỏi:


"Tào Tử Hành?"


Ngụy Vô Tiện đáp: "Ừ."


Đầu ngón tay rơi trên dây đàn, thanh âm khẽ vang lên, ngân nga giữa những tấm màn trướng đang tung bay. Gió len qua song cửa sổ, tràn vào trong phòng, cuốn lấy những sợi tóc mai mềm mại của thiếu niên, ánh nến leo lắt chiếu vào đôi mắt màu ngọc lưu ly cực nhạt. Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, lãnh đạm nói:


"Hồn không ở lâu, mau hỏi."


A Kỳ nhìn đến mức choáng váng, ngây ngẩn cả người, không biết nên làm gì.


Ngụy Vô Tiện gật đầu, hỏi:



"Tào thiếu gia chết vào ngày hai mươi mốt tháng chín, vì sao đúng ngày hôm đó chúng ta lại nhận được tin báo. Hơn nữa theo như lời Lục sư đệ nói, người này dáng vẻ cực kỳ tầm thường, không có gì đặc biệt để người ta có thể nhớ đến. Nếu Điểm Hương lâu muốn giấu giếm tin tức, tại sao lại có thể phái người đến báo cho Liên Hoa Ổ chứ, cho nên..."


Hắn dừng lại một chút, đứng trước Vong Cơ cầm, nói:


"Người nọ... có phải là ngươi hay không, Tào Tử Hành?"


Dây đàn dưới tay Lam Vong Cơ rung lên, thả ra một âm thật dài. Lam Vong Cơ nói:


"Phải."


Lúc này Ngụy Vô Tiện đã hiểu rõ:


"Cho nên khi ấy ngươi là muốn làm cho Liên Hoa Ổ chú ý đến việc A Kỳ mất tích, sau đó cứu người ra, có đúng không?"


"Đúng."


Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, quay đầu lại nói:


"Thật ra ta thấy có một chuyện kỳ quái, chính ngươi dùng bạc thuê người làm tiên trưởng phải không? Một tạp dịch nho nhỏ như ngươi lấy đâu ra nhiều bạc vậy?"


"Đó... thật sự là thiếu gia sao?" A Kỳ còn chưa khôi phục tinh thần, ngơ ngác nói: "Ta tìm thấy ngân phiếu trong bàn cờ, cũng không biết thiếu gia nhét vào từ khi nào."


Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, nhướng mày tự hào nói:


"Lam gia nhị công tử, đạo lữ của ta, một khi y vấn linh, linh nếu đã đến thì tuyệt đối sẽ không nói dối."


Giang Trừng sặc một chút:


"Khục!"


Khóe mắt A Kỳ đỏ bừng, run rẩy từng li từng tí nhích đến, nhưng lại không dám tới gần, sợ làm hồn phách vừa tụ lại tan biến mất. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:


"Ta hỏi ngươi, lúc Tào thiếu gia nhắc đến chuyện bỏ trốn với ngươi, có... hành động khác thường gì không?"


A Kỳ đột nhiên nhớ ra:



"Người... Người sờ sờ cổ tay áo! Người nói dối ta!"


Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thật dài:


"Bây giờ thì có thể hiểu được tại sao Tào lão gia lại nói 'Nó nói nó sẽ về mà' rồi, Tào thiếu gia nhét ngân phiếu vào trong bàn cờ của ngươi, trong tay nải của cậu ta lại chỉ toàn là cỏ khô."


Hắn dừng lại một chút, trái tim trĩu xuống:


"Cậu ta muốn một mình ngươi rời đi."


Tào thiếu gia biết mình còn gánh trách nhiệm của gia tộc trên vai, không thể đi được, nhưng lại vẫn muốn A Kỳ rời đi, rời xa chỗ này, trải qua những ngày vì chính bản thân mình, không cần tiếp tục trầm luân sâu hơn nữa. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt A Kỳ, nghiêm túc nói:


"Chết không phải là việc dũng cảm nhất, phải can đảm mà sống tiếp mới là chuyện dũng cảm nhất."


Một ngọn lửa nóng vô cùng từ trái tim A Kỳ bốc cháy, nóng đến mức cả người cậu phát run. Bàn tay đang ôm lấy bộ cờ siết lại trắng bệch, gần như chảy máu đến nơi. Cậu bổ nhào đến, ngã xuống phía trước Vong Cơ cầm, vội la lên:


"Là... là như vậy sao?! Thiếu gia người..."


'Lạch cạch!'


Khung cửa sổ bị gió thổi dao động một chút, dây đàn khẽ rung lên, giống như có người vừa lặng lẽ rời đi, để lại câu nhắn nhủ cuối cùng cho người ở lại.


Đôi mắt đang khép hờ của Lam Vong Cơ mở ra, thấp giọng nói:


"Cậu ta đi rồi. Nhưng cậu ta nói..."


"Không phải sợ."


"Được rồi, ta chỉ đùa thôi, không có ý trách ngươi đâu."


"A Kỳ, không phải sợ."


A Kỳ nghiêng người ngồi dưới đất, chậm rãi ôm lấy mặt mình, cánh tay trái mềm oặt gần như muốn chảy máu đến nơi rồi. Cậu cắn chặt môi dưới, không một tiếng động mà bắt đầu khóc nức nở.