Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 94





94.


Đã gần đến giờ Hợi, Tào Tử Nguyên đi qua đi lại một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng bọn họ, không khí vui mừng mà bước lên tiếp đón:


"Các vị."


Hôm nay đã là ngày canh quan thứ năm, cũng là ngày cuối cùng rồi. Một khi qua tối nay, đóng đinh phong quan xuống thì không thể thay đổi được gì nữa, chỉ hạ thẳng quan tài xuống mồ rồi chôn cất thôi. Tào gia còn có mộ phần riêng để an táng người trong gia tộc, ngay trong một ngọn núi sâu cách Vân Mộng không xa, có người trông coi để phòng kẻ đào mộ lẻn vào, cho nên không phải người trong nhà thì không thể vào được. Trước nay người có thể an nghỉ trong phần mộ của Tào gia cùng với lão gia chỉ có phu nhân chính phòng, cũng là người duy nhất có thân phận trên gia phả, còn những thiếp thất thông phòng khác bởi vì thân phận thấp kém cho nên sẽ được chôn cất ở một khu mộ ngăn cách khác, không thể cùng trượng phu của mình hợp táng. Lúc trước Ngụy Vô Tiện nghe Tào Tử Nguyên nhắc đến chuyện này, trong lòng còn cảm thán một câu: nhà này đúng là gia quy nghiêm ngặt, đối với người ngoài đã khắc nghiệt, đối với người trong nhà lại càng khắc nghiệt hơn. Đến Lam gia cũng không quá đáng như vậy...


Nhưng hắn lại nghĩ, người Lam gia từ trước đến nay đều rất chung tình, đặc biệt là tiểu cổ bản đang đứng cạnh hắn đây, ngoại trừ hắn ra trong lòng y chắc chắn sẽ không có người khác. Nghĩ đến đây bỗng dưng trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào mỹ mãn, giống như chỉ có một mình hắn mới có thể để lại dấu ấn rồi chiếm lấy trái tim người kia vậy.


Nhưng đứng ở khía cạnh của A Kỳ mà nói... người nhà này đúng là có chút tàn nhẫn.


Không muốn để cậu ta và Tào Tử Hành qua lại thì bán cả nhà đi chỗ khác. Biết Tào Tử Hành muốn cùng cậu ta bỏ trốn thì thậm chí còn không từ thủ đoạn nhốt người ta lại, chỉ vì muốn đảm bảo trong lòng thiếu gia nhà bọn họ không còn nhớ nhung gì đến một nam tử nữa, hay nói đúng hơn, là một người từng làm gia phó nhưng bây giờ lại lưu luyến làm tạp dịch tại cái nơi trăng hoa kia. Trước nay Ngụy Vô Tiện thật ra cũng không vì thân phận gia phó mà cảm thấy để tâm lắm, bởi lẽ mọi người ở Liên Hoa Ổ đều rất tốt, ăn cùng hắn chơi cùng hắn, mọi người thường xuyên quây quần bên nhau uống canh nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng vốn dĩ phụ thân hắn cũng chỉ là một gia phó của Vân Mộng Giang thị thôi, nhưng căn bản không có ai nhắc đến chuyện này trước mặt hắn, Giang Phong Miên đối xử với hắn hệt như đối xử với con ruột, tốt vô cùng. Nhìn những chuyện xảy đến với A Kỳ, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên sinh ra vài phần thương cảm, không phải với bản thân, mà là với cảnh ngộ của thiếu niên này. Cho dù sau này cậu ta muốn làm việc gì, dù đúng dù sai thì thân phận của cậu ta cũng chẳng có tội tình gì cả. Bản thân cậu ấy vốn dĩ không nên vì những thứ như thân phận này kia mà phải nhận lấy kết cục bị gông xiềng trói buộc trên người.


Người sống trên đời có quyền được tự do, nhưng A Kỳ thì không.


Tào Tử Nguyên dẫn họ vào trong linh đường, nơi quan tài của Tào lão thái gia đang đặt giữa phòng, bên cạnh là mấy người canh quan đang quỳ trên bồ đoàn lễ bái, trên bàn là mấy ngọn nến leo lắt bập bùng cháy. Không biết có phải vì những chuyện vừa phỏng đoán lúc còn ở Liên Hoa Ổ hay là do tâm tình ảnh hưởng đến nhận thức, bọn họ cảm thấy từng gương mặt lộ ra dưới ánh nến nhàn nhạt đều có vài phần trắng bệch. Tào Tử Nguyên ghé mắt vào trong phòng thăm dò một hồi, trái tim đang treo cao mới buông lỏng, lễ độ nói:


"Thúc bá chắc là mệt nhọc quá độ, thân thể không trụ nổi nên đi nghỉ ngơi rồi. Các vị cứ việc ở đây điều tra tà túy đi, ta không quấy rầy nữa."


Gã nói là "không quấy rầy" nhưng thật ra trên mặt vẫn không giấu nổi vẻ co quắp sợ hãi, giống như vẫn còn kinh hồn vì những tiếng vang nhỏ vụn xuất hiện mấy đêm trước vậy, kiểu gì cũng cảm thấy có tà túy đi phía sau mình, chỉ cần quay đầu là gặp phải. Lam Vong Cơ gật đầu nói:


"Xin đóng cửa lại."


Tào Tử Nguyên vừa lui ra khỏi cửa, nghe thấy vậy bèn vội vội vàng vàng mà đóng cửa lại.


Mâm đựng trái cây sắp xếp chỉnh tề bày trước linh vị, bàn thờ làm từ gỗ mun chạm trổ hoa văn bóng loáng như được quét một lớp dầu để có thể chống lại sự hanh khô lạnh lẽo của mùa đông, ngoài ra còn thường được xem là có hiệu quả trấn trạch trừ tà. Nhưng nếu đặt ở nơi này thì cũng chẳng có tác dụng gì. Gió rét bên ngoài vẫn không ngừng rít lên từng hồi, khiến khung cửa sổ run rẩy rên lên vài tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Hệt như có ai đó đang nhẹ nhàng gõ gõ vào cánh cửa, sau đó từ phía sau song cửa sẽ lộ ra một đôi mắt u ám tịch mịch, khiến cho những người bên trong sợ đến mức can đảm đều vỡ nát.


Bên trong phòng thì quỷ khí dày đặc, ánh sáng từ ngọn nến đang bập bùng cháy lung lay trong đêm, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lục sư đệ, làm tiểu tử kia sợ đến mức co rúm lại, rất muốn tìm chỗ nào đó trốn vào. Nhưng mà lực bất tòng tâm, cho nên đành phải túm lấy tay áo Ngụy Vô Tiện, cúi người thật thấp núp sau lưng hắn, dùng đôi mắt đáng thương đánh giá xung quanh. Tam sư đệ đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang đứng cạnh Lam Vong Cơ, sau đó vươn tay túm Lục sư đệ về phía mình, nhỏ giọng nói:


"Sư đệ, đừng túm Đại sư huynh nữa, túm ta đi."


Vẻ khó hiểu tràn lên trên mặt Lục sư đệ, Tam sư đệ liếc Tứ sư đệ một cái, mấy thiếu niên còn lại lập tức rất biết xấu hổ mà tránh mắt đi chỗ khác. Giang Trừng cũng liếc sang phía hai người kia một cái, khóe miệng lập tức giật giật, chỉ hận không thể tránh xa hai cái tên buồn nôn kia một chút.


Bởi vì Ngụy Vô Tiện đang túm chặt lấy tay Lam Vong Cơ.


Hai người dán sát vào nhau, cũng không biết là đang nói cái gì. Ngụy Vô Tiện chẳng hề căng thẳng giống họ, ngược lại có vẻ bình tĩnh khác thường, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nét cười mơ hồ. À mà không đúng... nói bình tĩnh thì cũng chẳng phải là bình tĩnh, tóm lại là giống như đang túm lấy một cái cọc vô cùng vững chãi ở bên cạnh, thủy hỏa bất xâm tà túy bất nhập thể vậy.

Ngụy Vô Tiện nghiêng người chặn mấy ánh mắt bên kia lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lam Vong Cơ, bắt đầu không yên phận mà sờ soạng lên trên, tận đến khi bị Lam Vong Cơ túm tay lại, nhéo nhéo giống như cảnh cáo. Hắn nghiêng mắt sang một chút, y như rằng nhìn thấy vành tai đang ẩn dưới mái tóc đen của đối phương đã đỏ ửng lên rồi, nếu như mà không ghé sát lại gần thì tuyệt đối không nhìn thấy. Ngụy Vô Tiện ra vẻ vô tội nói:



"Làm sao nào, cũng đã nhận làm cô gia của bọn họ rồi, còn không cho người ta nắm tay là sao."


Lam Vong Cơ thấp giọng nói:


"Có người ở đây."


Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ y đây là đang xấu hổ, ngại ngùng khi tỏ ra thân mật quá mức trước mặt người khác. Y như vậy lại càng làm hắn muốn đùa dai:


"Nhưng ta cũng sợ mà."


Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì có chút sửng sốt, quay đầu lại lẳng lặng nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cố nhịn cười, trong lòng thầm nhủ ta đây có mà sợ cái rắm ấy, nhưng bề ngoài vẫn học theo vẻ đáng thương hề hề của Lục sư đệ khi túm lấy tay hắn rồi nói, khẽ níu lấy tay áo của Lam Vong Cơ run run, thấp giọng:


"Lam Trạm, ta sợ lắm luôn ấy."


Quả nhiên Lam Vong Cơ lập tức do dự, nhìn vào đôi mắt đen láy Ngụy Vô Tiện, đến cả xấu hổ cũng quên mất, chầm chậm thả lỏng rồi nắm ngược lại tay hắn, thấp giọng trấn an:


"Không phải sợ."


Hàng mi dài của thiếu niên khẽ lay động, cánh môi nhạt màu mím thật chặt, giống như dù trời có sập xuống thì y vẫn sẽ nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện như vậy, mấy ngón tay dần dần siết lại, dường như muốn nói với Ngụy Vô Tiện rằng, y nhất định sẽ không buông tay. Ngón tay cái của y nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Ngụy Vô Tiện, một chút lại một chút. Cũng chẳng hiểu sao, từ sau khi nói rõ lòng mình, người này gần như sẽ xem tất cả những trò nghịch ngợm trêu chọc của Ngụy Vô Tiện là thật. Khóe mắt Ngụy Vô Tiện giật giật, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nến lay động kia, bỗng nhiên rất muốn tiến lại gần mà hôn y một cái. Nhưng hắn biết, nắm tay đã là cực hạn rồi, nếu như ở chỗ này mà hôn Lam Vong Cơ một phát thì sợ rằng người này sẽ xấu hổ đến mức sẽ lập địa thành Phật mất. Ngụy Vô Tiện nhẫn nhịn thật lâu mới có thể kìm nén cái ham muốn đang dâng cao đến ngập trời kia xuống, thầm nghĩ, thôi bỏ đi, về nhà tính sổ với y sau, nói y từ nay không được vô thức trêu ghẹo ngược lại hắn kiểu này nữa.


"Khục."


Giang Trừng bên kia không nhìn nổi nữa, ho nhẹ một tiếng.


"Hai người các ngươi làm cái gì đấy."


Ngụy Vô Tiện mí mắt cũng không thèm nháy:


"Làm chính sự."


Giang Trừng: "..."


Khóe môi Giang Trừng giật giật, cuối cùng cũng nuốt được ngàn vạn câu chửi vô cùng bực tức đang nghẹn ở cổ họng xuống, nói:


"Còn không mau... lại đây đi tìm tà túy."


Tay Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, đưa mắt quét quanh linh đường một vòng, thanh âm nhẹ bẫng:


"Không cần, ta biết tà túy ở đâu rồi."


Mấy sư đệ đều "Ồ" một tiếng, rất nhanh đã bị dọa cho hồn bay khỏi xác, run run rẩy rẩy mà nhích đến bên cạnh Giang Trừng. Ngũ sư đệ lắp bắp nói:


"Ở... ở đâu cơ?"


"Đều là người tu tiên, tiền đồ ném đi đâu hết rồi hả. Còn chưa bắt được quỷ thì bản thân đã bị dọa đến mức này rồi." Ngụy Vô Tiện tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh bồ đoàn, nhướng mày nói: "Ta hỏi đệ, nếu như đệ là A Kỳ, sau khi trốn thoát được, chuyện đầu tiên muốn làm là gì?"


Ngũ sư đệ nói:


"Giả quỷ tìm đến Tào gia báo thù?"


Ngụy Vô Tiện lại hỏi tiếp:


"Một tạp dịch nho nhỏ, bày ra mấy cái trò giả ma giả quỷ này, sợ nhất là cái gì?"


Ngũ sư đệ: "Không biết..."


Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, nhàn nhạt đáp:


"Có người nhìn thấu được thủ thuật che mắt."


Ngụy Vô Tiện: "Đúng."


Giang Trừng hình như cũng hiểu ra rồi:


"Ý ngươi là..."


Mũi giày của Ngụy Vô Tiện di di lên sàn nhà tạo ra tiếng sàn sạt, giống như là ma sát với đất cát thô ráp chứ không phải sàn gỗ sạch bong, tâm trí lúc này cũng dần dần bình tĩnh xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Thảo nào lúc ở trên mái nhà nghe Tào phu nhân và Tào lão gia nói chuyện, hắn lại nghe thấy vài tiếng động kỳ quái, là loại tiếng động không nên xuất hiện trong linh đường sạch sẽ rắn chắc của Tào gia.


"Có người muốn giả quỷ, lại không vào được đại trạch của Tào gia. Người của Tào gia đều quen mặt với thư đồng từ nhỏ đến lớn bầu bạn bên cạnh thiếu gia như cậu ta, cho nên chỉ có thể thuê người giả trang làm tiên trưởng đến đuổi quỷ, lấy cái cớ "ban đêm ngàn vạn lần không được ra ngoài, dùng ba tấm phù dán ở ba góc âm khí nặng nhất, sau đó ngủ qua một đêm, mở rộng cửa lớn...", nói là tránh cho lúc đuổi thi thuật thì ma quỷ trong Tào gia bị chặn lại không thể ra ngoài."


Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một:


"Thật ra, đây là đang 'dẫn' quỷ vào."


"Cậu ta sợ rằng những người tu tiên chân chính biết được việc này sẽ nhìn thấu tất cả, cho nên sau khi trốn được ra ngoài đã tính toán tốt mọi việc. Bước đầu tiên là vào đêm ngày hai mươi lăm tháng mười đến Liên Hoa Ổ báo cho các đệ biết Điểm Hương lâu có tà túy gây rối, ý muốn dời sự chú ý của các đệ ra khỏi Tào gia, nhưng lại nhất thời sơ suất nói hơi kỹ càng một chút. Chỉ có người bị nhốt ở trong mật thất mới có thể nói cụ thể, nói tỉ mỉ tình hình trong mật thất cho các đệ biết, lại miêu tả đặc biệt sinh động, khiến các đệ tin là thật, nghĩ rằng ở Điểm Hương lâu đúng là có tà túy gây rối."


"Nhưng mà người này lại không nghĩ đến các đệ vì có chút lý do mà không dám đến Điểm Hương lâu điều tra cẩn thận chuyện này. Ngược lại ngày hai mươi bảy tháng mười chạy đến Tào gia điều tra tà túy, vì thế nên từ lúc các đệ đến cũng không dám giả thần giả quỷ nữa."


"Tào gia làm gì có tà túy đâu, chẳng qua chỉ có một con quỷ từ nhỏ đã nhát gan thích khóc nhè thôi."


Mấy ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ lên nắp quan tài rồi đẩy một cái, theo tiếng 'xoạch', nắp quan tài bị đẩy mở ra quá nửa, ánh nến chập chờn lập tức chiếu vào bên trong quan tài, rơi xuống trên khuôn mặt vừa mới lộ ra. Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, nói:


"A Kỳ, ta nói có đúng không?"


Một đôi mắt trong vắt lộ ra dưới nắp quan tài, mở thật lớn, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Khuôn mặt của thiếu niên còn nguyên vẻ non nớt, khóe mắt còn mang theo vài giọt lệ chưa lau khô, thần sắc tái nhợt, vô thanh vô tức mà ôm chặt vật gì đó trong ngực, giống hệt như đang ôm lấy một cọng rơm cứu mạng. Cổ tay trái mềm oặt rũ xuống, nhìn qua cũng biết xương tay đã vỡ vụn khó mà khôi phục lại được, nhưng vẫn đang dùng sức mà siết chặt.


"Ôi trời?!"


Mấy vị thiếu niên vốn suýt chút nữa la lớn kêu Đại sư huynh nhà mình không cần mở nắp quan tài nhà người ta ra, lúc này nhìn thấy người trong quan tài thì đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Trong mắt Giang Trừng cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm bên người.


Hóa ra người này vẫn luôn trốn trong quan tài mà bọn họ chỉ cần duỗi tay ra là chạm vào được, nhưng lại không một ai mở nắp quan tài ra kiểm tra.


Thứ nhất là không nghĩ đến có người dám trốn trong quan tài đang chứa xác chết. Thứ hai là Tào lão gia luôn luôn lễ pháp nghiêm minh, cho dù người đến đuổi quỷ cũng không cho mở quan tài ra xem xét.

Vế sau Ngụy Vô Tiện biết, mà A Kỳ cũng biết, cho nên cậu ta mới dám trốn ở trong này.


Người nằm trong quan tài cố gắng thu mình lại, nép sát vào một bên quan tài, tránh thi thể càng xa càng tốt, cùng Ngụy Vô Tiện mắt đấu mắt một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói:


"Sao ngươi phát hiện được...?"


Khi cậu ta mở miệng nói chuyện, giọng nói đã khản đặc đi, giống như mệt mỏi đến cực hạn rồi. Nhưng đôi mắt vẫn còn sáng rỡ, ôm vật gì đó trong ngực, liều chết muốn thực hiện ý đồ xằng bậy gì đó.


"Đất cát trong mật thất."


Ngụy Vô Tiện cúi người sờ sờ đất cát vụn vương vãi dưới chân, nhón lấy một ít đưa lên mũi ngửi ngửi, đúng là ngửi thấy một chút mùi tanh nồng ẩm ướt.


Hôm ấy nghe được tiếng động vang lên dưới chân Tào phu nhân, hắn vẫn thấy quen quen. Ban đầu còn chưa dám khẳng định, cho nên cái chi tiết này cũng không khiến phán đoán của hắn trở nên đáng tin được mấy phần. Lúc Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở trong mật thất, hắn phát hiện ra đất cát nơi này vô cùng xốp, đến cả hai người lúc ra khỏi đó đều mang theo một thân đất cát tắm mãi mới sạch. Đêm ngày hai mươi lăm tháng mười, người này trốn từ trong mật thất ra, vô cùng gấp gáp muốn an bài tất cả, làm gì có thời gian mà để ý đến những thứ vụn vặt râu ria này.


Lúc trước Ngụy Vô Tiện luôn tự hỏi nếu như A Kỳ vào được Tào gia thì sẽ trốn ở đâu. Nhưng nghĩ kỹ, cho dù trốn ở đâu thì cũng là một chỗ gần linh đường nhất.


Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.


"Ngày hai mươi lăm tháng mười, người đến báo cho bọn đệ tin Điểm Hương lâu xảy ra chuyện dáng người không hề cao, vừa gầy vừa nhỏ, nhìn qua thì sắc mặt không tốt lắm, ăn mặc rách rưới. Về phần khác thường...


"Hắn luôn giấu một tay ở sau lưng. Cũng không biết là đang giấu cái gì nữa"