Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 91





91.


Nói chung là ngâm nước có chút lâu, hoặc do sau khi xong việc có chút mệt mỏi, cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn chui vào trong chăn, cúi đầu xem xét hình dạng trận pháp dưới mật thất. Một cỗ ấm áp ập đến sau lưng, Ngụy Vô Tiện được người ta vươn tay kéo vào trong ngực. Mùi đàn hương nhẹ nhàng thanh lãnh quấn khắp cơ thể, Ngụy Vô Tiện tìm một tư thế thoải mái rồi vững vững vàng vàng ngả về phía sau. Lam Vong Cơ cúi đầu mặc lý y cho hắn, để mấy ngón tay thon dài của hắn xuyên qua ống tay áo mềm mại, trong giọng nói có chút chần chờ:


"Vừa rồi ngươi nói... không phải trận pháp?"


Ngụy Vô Tiện ngửa đầu hôn lên cằm y rồi lại nghiêng sang một bên khác, để Lam Vong Cơ có thể dễ dàng giúp hắn mặc quần áo đâu ra đấy, cười nói:


"Đúng."


Lam Vong Cơ hỏi:


"Sao lại nói vậy?"


Ngụy Vô Tiện lật lật quyển sách của mình, nói:


"Trận pháp chia làm hai phần, mắt trận và phương trận. Mắt trận là nguồn chứa linh lực, phương trận dựa vào nó mới có thể dựng nên trận pháp, sau đó phát huy được hiệu quả tương ứng. Quyển sách này của ta tuy không hoàn toàn đầy đủ, nhưng cũng xem như là chứa gần hết các loại pháp trận bình thường. Cho dù trận pháp này là mới được người khác sáng tạo ra hay là cải biến theo cách khác, khó vẽ đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể bỏ qua được sự tồn tại nhất định phải có của mắt trận và phương trận."


Lam Vong Cơ sửng sốt:




"Theo ý ngươi nói thì cái pháp trận này không có tác dụng sao?"


Ngụy Vô Tiện gật đầu, cười nói:


"Nói đúng hơn thứ này căn bản không được xem là một pháp trận."


"Lam Trạm, ngay từ đầu chúng ta luôn chỉ suy nghĩ theo một hướng." Hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn Lam Vong Cơ, suy tư nói: "Liên Hoa Ổ nhận được tin tức có người mất tích ở Điểm Hương lâu, cũng chỉ nghe người ta miêu tả là để lại một pháp trận cùng vài vết máu, cũng được báo là do tà túy gây ra. Vậy nên từ đầu đến giờ chúng ta luôn cảm thấy có ma quỷ gây rối trong Điểm Hương lâu, lúc xuống mật thất điều tra cũng thấy kha khá vết máu."


Lam Vong Cơ đã hiểu ra ý của hắn:


"Xiềng xích chắc chắn như vậy, phá bằng cách nào?"


"Lúc trước chúng ta nhìn thấy tảng đá kia vẫn tưởng là nó dùng để ngăn chặn trận pháp, tưởng rằng sau khi nó được đặt lên trên trận pháp thì mới dính máu." Ngụy Vô Tiện thấy y đã hiểu ra, nở một nụ cười: "Nhưng thật ra máu dùng để vẽ pháp trận cũng có thể là từ tảng đá kia mà ra. Dùng một tảng đá dính máu để vẽ pháp trận. Người bị giam không thể trốn thoát khỏi xiềng xích, cho nên chúng ta theo bản năng đều nghĩ tà túy hóa hắn thành tro bụi rồi mang ra khỏi mật thất. Chẳng qua là, trên thực tế muốn rút tay ra khỏi cái gọng sắt đó vẫn còn một cách khác."


Mi tâm của Lam Vong Cơ cau chặt lại, nặng nề thành tiếng:


"Đập vỡ xương bàn tay của mình."



Người này phải hung ác với chính bản thân mình đến mức nào...


"Không sai." Ngụy Vô Tiện dường như có thể cảm thấy được nỗi đau thấu tâm can đó vậy, tay chân phát lạnh, nhớ lại rồi nói: "Mật thất đúng là cơ quan một chiều, người bị nhốt ở bên trong chắc chắn không thể phá ra được. Đồng thời, dây xích tuy rất dài thì cũng sẽ không để hắn chạm được đến cơ quan. Nhưng nếu có người từ bên ngoài vào đưa đồ ăn thức uống cho hắn, hắn lại tự đập vỡ xương bàn tay của mình rồi mà vẫn giả vờ chưa thoát được khỏi xiềng xích, lợi dụng sơ hở khi người đóng cơ quan thả lỏng cảnh giác, lặng yên không một tiếng động đứng dưới mật thất chèn vật gì đó thật nhỏ vào chốt mở, tạo thành một cái khe nhỏ..."


Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn Tùy Tiện của chính mình, thầm nghĩ hóa ra chỗ gập ghềnh ở góc còn lại của cơ quan không phải là người bố trí cơ quan đó sơ suất tạo thành, mà là do người muốn đi ra ngoài làm ra. Lam Vong Cơ nói:


"Hắn rất muốn đi ra ngoài."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Đúng."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Lúc trước nhốt cả tháng trời chẳng có động tĩnh gì, bây giờ bỗng dưng lại có động tĩnh, chắc chắn là đã nghe được tin tức gì đó. Vì vậy con lạc đà bị ép đến chết này mới cố níu lấy một cọng rơm cuối cùng."


Lam Vong Cơ đáp:



"Tào lão thái gia qua đời."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Hắn muốn dựa vào chuyện Tào lão thái gia qua đời này... để làm gì đó. Nhưng hắn lại không thể để người của Điểm Hương lâu biết rằng hắn không những không chết lại còn chạy thoát ra ngoài, cho nên mới dẫn dắt mọi người nghĩ chuyện này theo hướng khiến người ta sợ hãi hoặc không thể đoán được nguyên nhân là do chuyện gì gây ra, để người ta chỉ có thể nghĩ rằng hắn đã chết rồi."


Hai người lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng đồng thanh nói:


"Tà túy."


"Một thư đồng từ nhỏ đến lớn hầu hạ bên cạnh Tào thiếu gia, sau khi gặp chuyện không may thì chẳng thể thoát ra ngoài. Điểm Hương lâu đã dám dùng một cái mật thất xây dựng tạm không thể giữ nổi người chỉ có một chút linh lực để nhốt hắn cả tháng trời, đương nhiên là hắn chẳng hề có chút linh lực nào rồi, làm sao mà vẽ được pháp trận. Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là thứ che mắt người khác để tạo ra hiện trường giả chết mà thôi."


Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, hai mắt sáng lên, nói:


"Lam Trạm, thảo nào ta nhìn cái pháp trận kia mãi mà vẫn thấy quái lại, so sánh mãi cũng chẳng thấy cái nào giống..."


"Hóa ra chỉ là thủ thuật che mắt người khác thôi, chứ thật ra chẳng có cái pháp trận quái nào hết!"