9.
Người trong lồng ngực bỗng dưng cứng đờ, chớp mắt trước đó rõ ràng còn hùng hổ mà cắn tới cắn lui, giống hệt một con báo nhỏ không bị kìm hãm, thế mà trong khoảnh khắc này bỗng khựng lại.
Chỗ tiếp xúc rất mềm mại nhưng lại không hề ẩm ướt. Lúc trước bởi vì đánh trái cắn phải mà cọ qua cọ lại trên làn da, nhẹ nhàng quẹt qua khuôn mặt y, lúc này đã bị ngậm lấy, dùng răng nanh mà liên tục day cắn. Cánh môi nhạt màu không ngừng thô bạo mà hết gặm rồi cắn lên khóe môi ngày thường vẫn cong lên mang theo ý cười, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ xát lên cánh môi mềm một chút.
Thật mềm, hơn nữa còn có chút dư âm ngọt ngào lưu lại nơi đầu môi.
"..."
Hai người họ mắt to nhìn mắt nhỏ, không hẹn mà gặp cùng nhau ngây người ra. Mặt đối mặt trong khoảng cách quá gần, chóp mũi cũng bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, làn da lộ ra bên ngoài quần áo như có như không mà dính lấy nhau. Chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay đang kê dưới tấm lưng thon gầy đã mướt mồ hôi, dùng sức mà siết chặt lấy vòng eo thon gọn đang lộ ra ngoài trung y của Ngụy Vô Tiện. Thiếu niên ngày thường luôn hiếu động, cơ bắp dẻo dai, vòng eo thon gọn, làn da bóng loáng mịn màng giống như được phủ một lớp mật đào ấm áp.
Ngụy Vô Tiện ngây ngốc mà nhìn đôi mắt nhạt màu gần trong gang tấc, bị rèm mi đang khẽ lay động của đối phương chọc cho ngứa ngáy, theo bản năng mà nhắm mắt lại. Nói chung là hắn vẫn còn chưa kịp hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng máu nóng toàn thân đã dồn hết lên não, bị đối phương hung hăng cắn lên những chưa chỗ chưa từng có ai đụng qua khiến lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả lên, đầu óc nổ tung.
'Cạch!'
Ngụy Vô Tiện bị người ta đẩy mạnh một cái, lưng đập mạnh xuống giường, cho dù đã được phủ kín đệm chăn nhưng vẫn phát ra một tiếng động thật lớn, đau đến nhe răng trợn mắt. Một cỗ đau nhức từ dưới thắt lưng Ngụy Vô Tiện chậm rãi bò khắp toàn thân. Hắn trong lòng phát hỏa, vô thức ngẩng phắt đầu lên hung hăng nói:
"Ngươi...!"
Nhưng đến khi đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Vành mắt Lam Vong Cơ đỏ bừng, trên mặt là biểu tình kinh ngạc đến mức không thể tin được, như là hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra, một mạt ửng hồng từ cổ leo lên trên rồi nhanh chóng nhuộm đỏ cả vành tai.
Ngụy Vô Tiện: "Lam..."
Lam Vong Cơ thở ra một ngụm khí lạnh, trong phút chốc hồn cũng bị gọi về, một tia thẹn thùng khó nói lên lời xẹt qua đáy mắt y, rõ rõ ràng ràng mà rơi vào trong tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn tự dưng lại cảm thấy bực bội.
Ngụy Vô Tiện phát cáu, gắt:
"Ngươi trưng ra cái vẻ mặt đó cho ai xem, ta còn không..."
Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị một đống chăn đổ ụp thẳng lên người. Nói là nện lên thì đúng là có hơi quá, chẳng qua là lực tay của Lam Vong Cơ rất lớn, không nói một lời mà gom hết chăn đệm trên giường ném qua chỗ hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói thêm chữ nào đã bị chôn trong đống mềm mại kia.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cổ chân nhỏ gầy vốn vẫn còn lộ bên ngoài cũng bị Lam Vong Cơ thở dồn dập túm lấy nhét vào trong chăn. Ngụy Vô Tiện chỉ còn lộ mỗi hai con mắt, xuyên qua khe hở giữa tầng tầng lớp lớp chăn đệm mà im lặng nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Người nọ ít khi đánh mất vẻ trầm ổn như vậy, hoảng loạn đến mức tay chân cũng không biết để đâu cho phải, vẫn còn hướng ra trước trong động tác ném chăn về phía Ngụy Vô Tiện, che đi khuôn mặt kia cùng với nửa thân trên trần trụi, còn có... đôi môi mềm mại đó nữa.
Cật lực mà cắn, cắn đến mức có vết rỉ máu, dấu răng còn lưu lại bên trên.
Lồng ngực Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt, vành mắt ngày càng đỏ, lông mi run rẩy theo sự kinh hãi đang dâng lên từ đáy lòng, sau khi ném hết đồ đi thì tay chân luống cuống không biết làm gì. Y khó khăn hít vào một hơi mạnh đến mức Ngụy Vô Tiện có thể nghe rõ được tiếng không khí chuyển động. Sau đó y xoay người, quay lưng về phía Ngụy Vô Tiện, không nhúc nhích nữa.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài của thiếu niên gảy gảy chăn, thò khuôn mặt bị nghẹn khí đến mức đỏ hồng ra. Sau trận đánh loạn cắn bừa vừa rồi, tức giận cũng lui đi không ít, cổ họng có chút ngứa ngáy, không nhịn được mà ho khan một tiếng.
'Khụ!'
Thanh âm rõ ràng rất nhẹ, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng. Tấm lưng của Lam Vong Cơ đang đưa về phía hắn bỗng chốc cứng đờ, bàn tay đang đặt trên đầu gối siết lại đến mức trắng bệch, đến cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Đến tận lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn còn cảm thấy ngơ ngác, tuy hiểu rằng hai người chỉ là không cẩn thận cắn trúng mà thôi, cũng không phải là hôn nhau thật... Nhưng mà phản ứng của Lam Vong Cơ so với mình cũng lớn quá đi, làm hắn tưởng rằng y gom cả cái sự hết hồn của mình vào rồi biểu hiện ra ngoài vậy, khiến cho lúc này hắn không biết phải trưng ra biểu tình như thế nào cho đúng, bởi vì nét mặt của Lam Vong Cơ khi nãy giống hệt như là trời sắp sập đến nơi rồi vậy. Ngụy Vô Tiện thở gấp mấy hơi, một lúc lâu sau mới khô khốc nói:
"Vừa nãy..."
Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, trong phòng im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, sự xấu hổ lan tỏa trong không khí rồi bao trùm lên cả hai người.
"Chuyện kia... ngươi..."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện lúc này là một mớ hỗn loạn, trong chốc lát không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể phá vỡ cục diện xấu hổ này, cho nên nói bậy nói bạ:
"Ta và ngươi..."
Lam Vong Cơ không một tiếng động siết chặt lấy vạt áo, đáp lại rất nhẹ:
"Ừm..."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh, hơn nửa ngày cũng không nói được một câu rõ ràng:
"Hai chúng ta..."
Giọng nói của Lam Vong Cơ ngày càng nhỏ:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Vừa rồi, lúc đầu là hai chúng ta đang đánh nhau đúng không?"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Sau đó ta cắn ngươi."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi cắn lại ta."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
"Trong lúc nóng giận, ta cắn lại..." Ngụy Vô Tiện ngưng lại một chút, ra vẻ đau đầu mà xua xua tay: "Quên đi, ta cũng không đếm rõ là cắn lại bao nhiêu lần."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
Yết hầu của Ngụy Vô Tiện trượt xuống rồi lại trượt lên một vòng, nói tiếp:
"Cuối cùng chúng ta..."
Lam Vong Cơ mím chặt môi. Trong phút chốc, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự im lặng:
"Ôi trời, căng thẳng như vậy làm cái gì, đã hôn đâu mà. Chỉ là hai bên cắn nhau thôi chứ có gì đâu."
Ngón tay Lam Vong Cơ siết chặt hơn một chút. Ngụy Vô Tiện lại thử thăm dò:
"Vậy nên... không phải là hôn, đúng không?"
Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, sau đó cúi đầu mà "Ừm" một tiếng. Một chữ này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, không lắng tai nghe kỹ thì hoàn toàn không nghe thấy được. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y nói vậy thì trong lòng trấn định hơn không ít, cười nói:
"Được rồi, quên việc này này đi, ngươi không nói ta không nói, sẽ không ai biết đâu mà."
Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp:
"Chịu đựng xong ba tháng này, ta với ngươi cũng đường ai nấy đi, đừng đem việc này để trong lòng nữa."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện do dự vươn tay ra, nhưng cuối cùng vẫn chọn vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, ra vẻ không để ý nhiều mà khuyên bảo:
"Chỉ là môi chạm môi thôi mà, cũng đâu phải là hôn."
Hắn cười ha ha một tiếng, nói:
"Phản ứng lớn như vậy, đừng nói là ngươi chưa từng thử hôn ai bao giờ đấy nhé?"
Tính hắn hay thích nói đùa, lại không nghĩ rằng vừa nghe thấy câu này, Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ ngồi im không nhúc nhích lại quay đầu lẳng lặng mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Sao đấy?"
Khuôn ngực Lam Vong Cơ vẫn còn chút phập phồng, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
"Ngươi thử rồi?"
Ngụy Vô Tiện nghe y nói vậy thì cảm thấy giống như bị khiêu khích, tiểu tâm tư không muốn chịu thua về mặt này lại vèo vèo phóng thẳng ra ngoài. Hắn nhếch môi, thanh âm cố tình kéo dài ra, mang theo một chút ý vị xấu xa:
"Ngươi nghĩ rằng ai cũng như ngươi cả ngày ngồi ngốc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này, lúc nào cũng chỉ biết đến thư tịch với cả gia quy thôi sao."
Hắn ngửa người ra sau, hai tay kê sau đầu mà dựa vào gối, vung vẩy bàn chân nói:
"Ta đây, đương nhiên là..."
Nói còn chưa dứt câu, từ bả vai đến thắt lưng còn trần truồng chưa mặc quần áo cho tử tế lại bị người ta úp chăn lên. Bị y nhiều lần chặn họng như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu có vài phần tức giận:
"Lam Trạm, ngươi làm cái quái gì đấy!!!"
Ngụy Vô Tiện cáu kỉnh xốc chăn lên, lại gặp ngay ánh mắt của y. Lam Vong Cơ từ trên cao mà nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:
"Mặc quần áo cho tử tế."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, phát hiện ra chính mình từ khi bắt đầu đến giờ y quan đều không đoan chính. Hắn tự biết mình đuối lý, cũng biết Lam Vong Cơ cực kỳ chán ghét dáng vẻ quần áo không chỉnh tề này của mình, cảm thấy quá rõ ràng rồi. Không trách được người này lại tức giận đến vậy...
Ngụy Vô Tiện than thở nói:
"Mặc thì mặc được thôi, ai như ngươi vừa hung dữ lại mạnh tay như vậy chứ."
Hắn quay đi quay lại hai ba lần là đã đem trung y tụt xuống đến thắt lưng kéo lên, nhìn qua vết răng còn lưu lại trên đầu vai thì thấy chói mắt cực kỳ. Tuy là không nhiều lắm, nhưng lúc cắn dùng sức nên lưu lại dấu vết sâu vô cùng, có lẽ mấy ngày cũng chưa tan. Đợi hắn mặc quần áo xong, đang muốn tiếp tục lý luận với người bên cạnh một phen, lại phát hiện ra Lam Vong Cơ đã đưa lưng về phía hắn mà ngủ từ lúc nào rồi.
Chiếc giường này đủ lớn, hai thiếu niên ngủ vẫn rất thoải mái. Lam Vong Cơ giống như chán ghét cái đồng sàng cộng chẩm này, không muốn đụng chạm gì cả, nằm cách xa hắn hẳn nửa cánh tay. Y nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện sột soạt sột soạt mặc quần áo bên này ngừng lại, nhàn nhạt nói một chữ:
"Ngủ."
Ngụy Vô Tiện bị y chặn ngang đến mức không nuốt trôi nổi cục tức này, vốn là muốn nói thêm vài câu, nhưng cuối cùng cảm thấy nếu như muốn tỏ ra mình giận thật rồi thì không nên nói nữa. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng quay lưng lại với y, nằm lên trên đống chăn, nói:
"Ngươi không đắp chăn à?"
Bên kia không đáp lại. Ngụy Vô Tiện thấy thế thì tự kéo chăn lên, nói:
"Không đắp thì thôi, ta tự đắp một mình."
Làn khói nhẹ nhàng mang theo mùi đàn hương lượn lờ trong không trung, len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn phòng, lặng im không một tiếng động mà mơn man nơi chóp mũi Ngụy Vô Tiện, khiến cho lồng ngực có chút nóng lên. Hắn cố gắng thở thật nhẹ, giống như đem sự buồn bực trong lòng nãy giờ hóa thành một luồng khí rồi phun ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nói không thèm để ý đương nhiên là giả rồi, chỉ là hắn không muốn thể hiện ra rằng mình cũng xấu hổ mà thôi...
Tuy nói là cắn, nhưng cũng chả khác hôn môi là bao. Chỉ cần nghĩ lại cảm giác ấm áp mềm mại khi bốn cánh môi chạm nhau thôi cũng đủ để đầu óc hắn nóng lên, hai mắt mờ đi, tay chân đang đặt trên giường mềm nhũn đến mức chẳng còn chút sức lực nào, muốn nâng dậy cũng nâng không nổi. Ngụy Vô Tiện cuộn tròn người lại, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ thầm: Người hôn... à cắn ta cũng chính là ngươi, mà người làm ra vẻ bị bắt nạt cũng là ngươi. Còn ta thì lại giống như cường hào chỉ biết khi nam bá nữ là thế nào. Trời ạ, còn công lý hay không chứ!
Đây...
Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn đấy!