59.
Lam Vong Cơ chưa từng thấy Ngụy Vô Tiện chủ động như đến mức này, trong chốc lát chẳng hiểu cái quái gì. Ngày thường lúc chuẩn bị hôn môi, hai người đều phải quanh quanh co co mà nói một hai câu, mục đích là để đối phương chuẩn bị tốt tư tưởng, lần này Ngụy Vô Tiện lại hôn bất ngờ như vậy, khiến y không kịp đề phòng. Theo lý mà nói thì dù sao chăng nữa hắn cũng sẽ không tiếp tục hôn hoặc là trêu chọc mình lúc Lam Hi Thần vẫn còn ở đây. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện không những làm, mà còn giống như kiểu một khắc cũng chẳng thể đợi thêm.
Sau khi hai người tiến thêm một bước da thịt thân mật lúc ở trong địa đạo, tay của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng không thành thật, luồn vào trong vạt áo lỏng lẻo của y sờ loạn, lưu luyến quên lối về mà vuốt ve tấm lưng rắn rỏi cùng thắt lưng săn chắc, cực kỳ trêu chọc người khác. Lam Vong Cơ "hừ" nhẹ một tiếng, tuy giận nhưng vẫn cố kiềm chế giữ chặt cổ tay hắn, vạt áo phủ trên lồng ngực theo động tác hít thở dồn dập mà không ngừng dao động, thấp giọng nói:
"Ngươi đây là..."
Y còn chưa nói hết câu, cảm giác mềm mại lại ập đến trên môi. Ngụy Vô Tiện rướn cổ lên, liếm nhẹ khóe miệng y, đôi mắt đen láy được bao phủ một tầng hơi nước mang theo vẻ mông lung mờ mịt, chăm chăm nhìn y không thèm chớp. Đồng tử nhạt màu của Lam Vong Cơ đón lấy ánh nhìn của hắn, ở khoảng cách quá mức gần gũi như thế này, gần như cả hai có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình khắc sâu dưới đáy mắt của đối phương. Trái tim nện vào lồng ngực 'thình thịch' từng tiếng, cảm nhận được sự vụng về nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tình của người kia khi dán sát vào mình. Rõ ràng không hề thuần thục chút nào, nhưng vẫn mang theo tình ý nóng bỏng mà hôn lên môi y.
Ngụy Vô Tiện vốn chỉ muốn hôn Lam Vong Cơ, nhưng bị y nhìn chằm chằm như vậy, trái tim bỗng nhiên cũng đập loạn như đánh trống. Trong lúc mơ hồ hiếm thấy, hắn thuận theo bản năng của mình mà ngậm lấy đôi môi nhạt màu kia, chỉ cảm thấy đã vài ngày không hôn, đúng là nhớ nhung sự ngọt ngào này vô cùng. Hơn nữa Lam Vong Cơ cũng đã đồng ý để hắn hôn rồi mà, đương nhiên phải liều chết đè y xuống giường mà hôn cho thỏa thích chứ. Hắn không đoán được trong đầu Lam Vong Cơ nghĩ cái gì, nhưng từ sâu trong tiềm thức vẫn cho rằng Lam Vong Cơ sẽ không từ chối mình đâu. Vả lại, nếu có từ chối, hắn vẫn còn cái cớ "quan hệ phu thê" làm bậc thang danh chính ngôn thuận để bước xuống, sẽ không đến mức cực kỳ mất mặt.
Tay chân thiếu niên mềm dẻo thon dài, quấn chặt lấy cả người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ chỉ vừa mới tỉnh, thân nhiệt vẫn còn thấp một chút. Ngụy Vô Tiện thì chắc hẳn là chạy loạn bên ngoài hái hoa, sau đó còn lén lén lút lút đến đây tặng hoa, toàn thân ấm áp còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng. Mấy đầu ngón tay của Lam Vong Cơ đang đặt trên thắt lưng hắn bỗng khựng lại. Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi y, nhưng y vẫn chẳng hưởng ứng mình, trong phút chốc có chút mất mát, lẳng lặng mà lùi ra sau, tính toán xem nên nói gì cho đỡ ngượng ngùng.
Ai ngờ hắn còn chưa kịp quyết định thì mấy ngón tay mảnh khảnh của người kia đã luồn vào mái tóc đen mượt, đỡ lấy cái gáy, kéo hắn vào một nụ hôn thật sâu. Toàn thân Ngụy Vô Tiện chấn động, "ưm" một tiếng, đầu lưỡi bị thiếu niên kia cắn đau đến mức ứa nước mắt. Nhưng Lam Vong Cơ sau khi phát tiết sự bực bội xong lại như vỗ về mà dịu dàng liếm cánh môi hắn, khiến cho mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, chỉ biết luống cuống mà bám lấy vai y. Những ngón tay mang theo một lớp chai mỏng luồn vào trong trung y của hắn, vuốt ve làn da ẩm ướt mồ hôi ở phía sau vòng eo dẻo dai của thiếu niên rồi hấp tấp mà xoa nắn, mân mê đến mức cánh môi của Ngụy Vô Tiện đang triền miên trong nụ hôn sâu cũng phải run lên. Từ sâu trong đáy lòng hắn khát khao sự mơn trớn của Lam Vong Cơ vô cùng, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, chỉ muốn người kia sờ nhiều thêm chút nữa.
Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, ưỡn người lên, dâng toàn bộ vòng eo nhỏ nhắn vào tay người kia, tiếng thở dốc dễ chịu không ngừng tràn ra khỏi khóe miệng. Một cảm giác không tên mới lạ ùn ùn dâng lên từ nơi sâu nhất trong trái tim hắn, hóa ra những chỗ mình đụng vào chẳng có cảm giác gì, nhưng Lam Vong Cơ chỉ cần sờ nhẹ một cái lại giống như châm lửa, mỗi tấc da thịt nóng đến phát sợ.
Hơi thở của Lam Vong Cơ ngày càng nặng nề, chỉ cảm thấy bị người ta kéo tuột xuống vực sâu mê loạn, toàn bộ khả năng tự chủ trong phút chốc tan tành, chỉ còn lại ham muốn khiến cho người dưới thân phải phát ra những tiếng rên rỉ dễ nghe. Bất chợt, không biết là xoa nắn đến chỗ nào, Ngụy Vô Tiện kêu lên "a" một tiếng. Một tiếng kia vừa mềm mại lại vừa ướt át, giống như vô cùng sợ hãi, âm cuối còn mang theo vài tia nức nở. Mấy ngón tay đang bám lấy bả vai y nhũn như bún, chẳng còn tí sức nào mà níu chặt, chỉ hờ hững đặt ở đấy, khí lực toàn thân trong phút chốc bị rút sạch. Lam Vong Cơ vẫn chưa nhận ra điều khác thường, lại vô thức dùng đầu ngón tay mân mê chỗ mềm mại nhưng đàn hồi vô cùng tốt kia một chút. Lần này thì Ngụy Vô Tiện trực tiếp hoảng sợ thở dốc một tiếng, vội vàng né tránh, nói:
"Đừng..."
Dáng vẻ trấn định đòi hôn của thiếu niên hoàn toàn biến mất, giống như bị sờ chỗ đó thì không chịu nổi nữa, vô thức sinh ra ý muốn kháng cự. Lam Vong Cơ hạ mắt, nhìn xuống một mảnh da thịt trắng nõn nơi khuôn ngực của Ngụy Vô Tiện lộ ra dưới vạt áo lỏng lẻo, trong lúc đôi bên quấn quýt, mấy đầu ngón tay của y thế mà... lại dừng trên đầu vú phải của hắn, thậm chí còn vô thức mà vuốt ve khối thịt nhỏ mềm mại kia, khiến nó đỏ ửng dựng thẳng lên.
Lam Vong Cơ lập tức tỉnh táo lại, mạnh mẽ đẩy Ngụy Vô Tiện ra, một luồng khí nóng từ vành tai lan thẳng lên mặt, đầu óc 'bùm' một tiếng nổ tung. Khuôn mặt trắng như ngọc cũng chẳng biến hóa gì rõ ràng, nhưng chỉ cần đưa tay lên sờ chắc chắn sẽ thấy nóng bỏng tay. Ngụy Vô Tiện bị sờ đến mức lệ sắp tràn mi, khóe mắt ướt át, những tiếng thở dốc nhỏ vụn tràn ra giữa hai cánh môi bị hôn đến mức có chút sưng đỏ, lồng ngực lấp ló dưới vạt áo mở rộng phập phồng đến lợi hại, khiến cho Lam Vong Cơ nặng nề thở một hơi. Phải khó khăn lắm y mới có thể dời mắt khỏi cái chỗ mà mình vừa mân mê kia, vội vàng mặc quần áo lại cho Ngụy Vô Tiện.
Nhưng mà còn chưa kịp mặc cho tử tế thì tay y đã bị Ngụy Vô Tiện giữ lại. Giống hệt như ăn tủy biết vị, hắn lưu luyến cảm giác kia vô cùng, kéo tay Lam Vong Cơ luồn vào trong vạt áo còn chưa kịp buộc tử tế, để những ngón tay của người kia mơn man khuôn ngực mình. Tay Lam Vong Cơ lập tức chạm đến chỗ mềm mại nóng bỏng vừa nãy, Ngụy Vô Tiện lại còn khẽ thở dốc một tiếng, ưỡn ngực lên, cọ cọ đầu vú đã cứng vào trong lòng bàn tay y. Toàn thân Lam Vong Cơ lập tức cứng đờ. Yếu hầu của y trượt lên trượt xuống trong chốc lát, khàn giọng nói:
"Ngụy Anh, trước hết đừng nghịch ngợm."
Nói cho cùng, Ngụy Vô Tiện người này rõ ràng không hiểu thích là gì, ngay cả đến thứ gọi là "phu thê chi thực" cũng chỉ biết nói mồm. Y trăm triệu lần không thể lợi dụng lúc Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê mà chiếm tiện nghi của người ta. Ít nhất y cũng muốn Ngụy Vô Tiện phải hiểu rõ loại tình cảm mà hắn dành cho y là gì, hơn nữa, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng nói rằng hắn thích y. Nếu như y tự mình đa tình hiểu sai ý người ta, hoặc là người này đơn giản chỉ thấy chơi kiểu này vui thì chơi thôi, vậy thì chẳng phải là...
Sự kiềm chế thủ lễ cùng quy phạm đoan chính của bản thân rèn luyện từ nhỏ bị người này đập cho nát bét. Nhưng mà điều đáng sợ hơn cả chính là, Lam Vong Cơ lại không thể kiềm chế bản thân mà nhẫn tâm đẩy đối phương ra. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện dán lại gần, đầu óc y lập tức mất tỉnh táo, phải duy trì một tia lý trí cuối cùng mới không làm ra một vài chuyện quá phận với hắn. Ngày trước hôn hôn sờ sờ thì coi như xong đi, nhưng mà đụng đến chỗ đó đúng là quá mức rồi. Lam Vong Cơ cảm giác bản thân đang bị người ta mạnh mẽ nhấn chìm trong cơn sóng dục vọng, để lại quá nhiều dấu vết tội lỗi trên thân thể ngây ngô của đối phương, trong nháy mắt lập tức vội vàng kìm hãm bản thân không làm những chuyện mà tiếp theo sẽ phải làm.
Đối phương có thể mất tỉnh táo, nhưng y lại tuyệt đối không thể.
Ngụy Vô Tiện dường như vẫn còn chút ngẩn ngơ, vòng tay lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, y sam trượt từ bả vai xuống khuỷu tay, dính sát hơn vào người đối phương, lẩm bẩm một câu: