Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 53





53.


Tại sao Tị Trần lại còn ở bên ngoài?


Đầu óc Ngụy Vô Tiện lập tức xoay chuyển: Đúng rồi, Lam Trạm đã sai Tị Trần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ trước báo tin cho đại ca cùng với dẫn đường cho mọi người đến chỗ này. Nhưng nếu lúc bọn họ ở trong kết giới thời gian không trôi qua, thì canh giờ bên ngoài kết giới cũng sẽ không thay đổi. Vậy nên Tị Trần vẫn ở bên ngoài kết giới hệt như lúc Lam Trạm bắt đầu tiến vào, chưa từng bay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.


Tị Trần là linh kiếm, trên thân đương nhiên vẫn còn một phần linh lực nhất định mà Lam Vong Cơ lưu lại trước khi xuống dưới, không cần người điều khiển cũng có thể tự mình ngự trên không, hơn nữa kết giới này cũng không thể ngăn được bọn họ dùng tư tưởng thúc giục.


"Muốn thoát khỏi kết giới Tuần linh đương nhiên chỉ có một cách. Nhưng mà lại cần một người bên trong, một người bên ngoài. Nếu như lúc đó vị tiểu công tử này không vội vàng nhảy xuống, mà ở bên ngoài cùng ngươi ở bên trong nội ứng ngoại hợp phá trận, dùng linh khí khoan thủng kết giới là có thể ra ngoài được."


Vậy thì nếu Tị Trần vẫn còn bên ngoài cùng y trong ứng ngoại hợp, có lẽ có khả năng trực tiếp thoát ra rồi!


Hồ yêu ngơ ngác:


"Ngươi... ngươi..."


Lam Vong Cơ nắm lấy tay người bên cạnh, tuy không còn linh lực nhưng vẫn che chở trước người hắn, nhàn nhạt nói:


"Ta không hề đoán trước được việc mình sẽ mất hết linh lực, thật ra là..."


Ngụy Vô Tiện vẫn còn trợn tròn cả mắt:


"Đánh bừa mà trúng!"


Lam Vong Cơ gật đầu một cái:


"Đúng."


Nếu như thời gian bên ngoài thực sự không trôi qua, Tị Trần đương nhiên có thể quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ gọi cứu viện. Nhưng nếu thời gian ngừng trôi thì đồng nghĩa với việc nó vẫn còn ở bên ngoài kết giới, cho nên Lam Vong Cơ lựa chọn ném kiếm ở bên ngoài, ngoại trừ có chút mạo hiểm thì đúng là cách tốt nhất. Từ trước đến nay y luôn hành sự quyết đoán, dứt khoát gọn gàng, e rằng có lẽ cũng đã ít nhiều đoán trước được chuyện này. Lam Vong Cơ nói tiếp:




"Ta từng nghĩ, kết giới Tuần linh khó phá như vậy là bởi vì người bị nhốt đang ở bên trong kết giới, chỉ có thể để kết giới mặc sức xâu xé. Nhưng bản thân kết giới vốn là do yêu quái dùng linh thức chèo chống, nếu như có một người bên ngoài hợp sức tấn công cùng lúc thì không biết sẽ như thế nào."


Y dừng lại một chút, ánh mắt găm chặt lên mặt hồ yêu:


"Ngươi đã chứng minh suy nghĩ của ta là đúng."


Sắc mặt của hồ yêu cực kỳ xấu, thầm nghĩ vừa rồi chính mình không nên lắm mồm mới đúng. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng có chút bất đắc dĩ, cười khổ, nắm chặt lấy tay y, thấp giọng nói:


"Lam Trạm, ngươi hư lắm."


Thảo nào lúc vừa rồi y vẫn luôn không nói gì, dứt khoát lẳng lặng đứng một bên mà nghe. Sợ rằng nếu như báo cho Ngụy Vô Tiện biết sớm thì Ngụy Vô Tiện cũng không thể giả vờ như không biết chuyện này được, vậy thì làm sao có thể lừa được con hồ yêu kia nói ra chân tướng chứ. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay hắn, không muốn nói nhiều. Ngụy Vô Tiện bỗng khựng lại một chút, nói nhỏ:


"Nhưng bây giờ ngươi không có linh lực hộ thể, sao mà sai khiến Tị Trần được? Ta truyền linh lực cho ngươi?"


Lam Vong Cơ lắc đầu:


"Không phải linh lực của bản thân thì cũng không thể thúc giục linh kiếm. Thôi động linh kiếm yêu cầu linh thần phải hợp nhất."


Ngụy Vô Tiện: "Vậy..."


Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, gọi:


"Ngụy Anh."


Ngụy Vô Tiện: "Ơi?"


Lam Vong Cơ cầm lấy Tùy Tiện đang đeo ở bên hông hắn, nói:



"Ngươi có nhớ không, lúc trước ta có thể sử dụng Tùy Tiện mà không gặp chút trở ngại nào?"


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Nhớ chứ!"


Hắn đang định nói tiếp thì bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ:


"Ồ, chẳng lẽ là bởi vì..."


Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu:


"Đúng, cũng không phải là ngẫu nhiên."


Hai người đồng thanh nói:


"Là Khế."


Khế làm cho linh mạch của bọn họ tương liên, cảm giác tương thông, cho nên lúc Lam Vong Cơ dùng Tùy Tiện, Tùy Tiện mới nhầm y thành Ngụy Vô Tiện. Nếu Ngụy Vô Tiện sử dụng Tị Trần, thì chắc chắn Tị Trần cũng sẽ xem hắn như Lam Vong Cơ, tùy ý hắn sai khiến. Ngụy Vô Tiện phấn khởi cười nói:


"Lam Trạm, ngươi đúng là lợi hại."


Lam Vong Cơ bị hắn dùng thái độ thù địch với mình thành quen, đột nhiên lại nghe thấy một câu ca ngợi mình thẳng thắn không hề có chút mờ ám nào như vậy, bỗng dưng có hơi ngẩn ngơ, mím chặt đôi môi nhạt màu. Y né tránh đôi mắt trong veo sáng ngời của thiếu niên đang nhìn chằm chằm mình kia, hắng giọng một chút, thản nhiên nói:


"Suy đoán thông thường thôi."


Ngụy Vô Tiện nói:



"Không đâu, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này luôn, ngươi lợi hại thật đấy."


Nói đúng ra là chỉ vì hắn luôn tự ép bản thân mình xem nhẹ sự tồn tại của "Khế", cho nên cũng không nhớ đến chuyện này, ai ngờ cái thứ quỷ quái ấy bây giờ lại giúp bọn họ một cái ơn lớn. Từ trước đến nay hắn luôn có gì nói nấy, khen ngợi người khác cũng thật lòng thật dạ, hơn nữa từ khi có "phu thê chi thực" với Lam Vong Cơ thì nhìn thế nào cũng thấy y vô cùng tốt, vừa mở miệng ra thì lập tức không khép lại được, khen đến quên trời quên đất. Lam Vong Cơ bị hắn khen đến mức vành tai hồng lên, nhéo nhéo mu bàn tay hắn, hạ thấp thanh âm nói:


"Thử ra ngoài xem được không trước đã."


Ngụy Vô Tiện: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn hồ yêu và Huyễn yêu đang bị trói gô một bên, kéo kéo sợi Khổn tiên tác đang siết chặt hai con yêu, cười nói:


"Thật ngại quá, khi nào đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu thẩm vấn thì gặp lại sau nhé." Hắn dừng lại một chút, ý vị thâm trường nói: "Chỗ đó nhiều thịt lắm, đồ ăn ngon cực kỳ, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm"


Lam Vong Cơ: "..."


Hồ yêu nhe răng nói:


"Các ngươi đừng nghĩ mọi chuyện xong xuôi dễ dàng như vậy! Tưởng rằng chỉ đơn giản như thế là có thể ra ngoài rồi sao? Kết giới này được duy trì bằng linh thức cùng tinh khí, linh lực mà tiểu phu quân của ngươi bị hút mất cũng có một phần trong đó đấy. Nếu ngươi cưỡng ép phá vỡ nó, y đương nhiên cũng sẽ chịu phản phệ."


"Thời gian phá vỡ kết giới càng kéo dài, y sẽ càng đau đớn."


Huyễn yêu im lặng từ nãy đến giờ cúi đầu cười lạnh một tiếng, nâng mắt lên nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện:


"Ngươi... nhẫn tâm nổi không?"


Ngụy Vô Tiện cứng đờ cả người, nhìn sang Lam Vong Cơ bên cạnh dường như chẳng hề bất ngờ tí nào.