Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 3





3.


Lễ Trảo Chu* vốn là một nghi thức cực kỳ quan trọng, sau khi sinh ra tròn một tuổi, người ta sẽ đem đủ loại đồ vật bày ra trước mặt tiểu hài tử, để mặc cho nó muốn vươn tay lấy gì thì lấy. Theo phong tục thì những đồ vật hay dùng thường có giấy, mực, bút, nghiên, bàn tính, tiền đồng, sổ sách.


(Lễ Trảo Chu: Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tổ chức vào tiệc đầy năm.)


Thế gia của Tu tiên giới lại càng đặc biệt coi trọng chuyện này, những thứ để cho hài tử mới sinh bắt đều là vật có linh tính, bởi vậy cũng tạo điều kiện cho linh vật cùng người bắt được nó trong lúc đó tạo thành "Khế". Khi đứa trẻ bắt được một vật, cũng là lúc cùng nó ký kết "Khế". Linh vật này từ nay về sau sẽ cùng nó bầu bạn suốt năm tháng, tận đến khi chết đi. Vật có linh tính, nếu như đã kết "Khế" với ai thì sẽ nhận người đó làm chủ, mặc cho người đó sai khiến. Chỉ cần người ký khế ước tình nguyện giao phó, đương nhiên khi hành động tâm ý cũng sẽ tương thông.


Nhưng cũng có rất nhiều vật linh khí mạnh mẽ, trong lễ Trảo Chu được lây nhiễm khí tức của con người, sau đó tự quyết định số phận của chính mình. Tuy là người tu tiên, nhưng tính mệnh kéo dài cũng chỉ có hạn, còn một số linh vật gần như có thể trường tồn cùng trời đất. Nếu có thể tự quyết định số phận của chính mình, đương nhiên không muốn ký kết khế ước cùng con người, tránh việc sau khi người đó chết đi sẽ bị ép buộc phải phong ấn. Cho nên cũng sẽ có một số linh vật kiệt ngao bất tuân*, thà rằng chịu tổn hại linh nguyên cũng muốn cùng người thực hiện lễ Trảo Chu đánh một trận, không chết không ngừng. Nhưng mà phần lớn kết quả đều là cả hai bên cùng chịu thiệt.


(*Kiệt ngao/ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như ngựa tốt (*ngao/ngạo: ngựa khó thuần), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.)


Vì để giảm bớt tình trạng lưỡng bại câu thương này, bên trên linh vật và người chọn đồ sẽ có cùng một tiêu ký giống nhau, chỉ khi cả hai bên vừa lòng với nhau thì mới lộ ra. Tiêu ký này có thể áp linh, cho nên cũng dùng để chấn linh.




Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện kém Lam Vong Cơ mấy tháng tuổi, nhưng khi Lam Vong Cơ vừa ra đời, bởi vì linh khí quá thịnh mà thu hút rất nhiều kẻ có ý đồ xấu cùng đủ loại tà túy yêu vật. Mẫu thân của Ngụy Vô Tiện Tàng Sắc tán nhân đối với loại này vô cùng hiểu biết, từng ra tay giúp đỡ y bế quan, tiến hành khống chế linh khí tiết ra ngoài. Tính cách của Tàng Sắc tán nhân lại tương đối thú vị, sau khi quen biết với mẫu thân Lam Vong Cơ thì cả hai nhanh chóng trở thành bạn thân nơi khuê phòng. Nàng từng nói đùa rằng, Lam phu nhân đã sinh một nam rồi, nếu nàng sinh một nữ thì sẽ để cho hai đứa đính hôn khi còn trong nôi*.


(Nguyên tác: Oa oa thân.)


Lúc ấy Tàng sắc đã mang thai, lúc hạ sinh Ngụy Vô Tiện cũng là lúc Lam Vong Cơ bế quan trở ra. Hai vị mẫu thân quan hệ cực tốt, liền đem lễ Trảo Chu lỡ ngày đã lâu của Lam Vong Cơ tổ chức cùng với Ngụy Vô Tiện.


Nhưng mà trong lúc diễn ra thì lại xuất hiện một chuyện thật lớn.


Anh hài Lam Vong Cơ lúc ấy tính tình đã vô cùng an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên bàn không hề nhúc nhích, mi mắt hạ thấp, cũng không nhìn loạn xung quanh. Nhưng Ngụy Vô Tiện thì ngược lại, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là một đứa bé nghịch ngợm thích gây chuyện, cầm khăn trải bàn đưa lên miệng cắn đến mức nước dãi tèm lem, ê ê a a mà bắt lấy tay Tàng Sắc, đòi hỏi một cái ôm từ mẫu thân. Trên bàn bày đầy rẫy nào là linh vật, nào là kỳ trân dị thảo có thể giải vạn loại độc, hoặc là binh khí quý giá của tiên môn.


Lam Vong Cơ lúc ấy còn nói chưa sõi, đi cũng chưa vững, chậm rãi đảo mắt một vòng quanh bàn, sau đó giống như bị vật gì đó thu hút sự chú ý, duỗi cánh tay dài núng na núng nính thịt ra, cầm lấy dây đàn của Vong Cơ cầm mà kéo về bên mình.



Lam Khải Nhân vốn đang cau mày im lặng đứng xem trong nháy mắt liền mặt mày hớn hở, nói:


"Vong Cơ, làm tốt lắm!"


Vong Cơ cầm cùng Lam Vong Cơ giống như tâm ý tương thông, ngay lập tức bị thu phục, trên thân đàn bắt đầu từ từ xuất hiện hoa văn mây cuốn. Những nét hoa văn này, so với các môn sinh khác thì tao nhã tinh tế hơn rất nhiều. Xung quanh không ngừng vang lên tiếng khen ngợi cùng tán thưởng nho nhỏ, không cần nhìn cũng biết, trên người Lam Vong Cơ chắc chắn cũng đã xuất hiện tiêu ký tương tự. Linh vật nhận chủ, từ nay về sau sẽ trung thành với chủ nhân của mình, cùng nhau bầu bạn cả đời.


Khuôn mặt thanh lãnh của Thanh Hành Quân cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, nghiêng mặt nhìn Lam phu nhân đang ngồi bên cạnh mình. Trong lòng Lam Khải Nhân không ngừng tính toán, ngay cả kế hoạch sau này dạy Lam Vong Cơ tập đàn thế nào cũng đã định ra rồi. Bỗng dưng, một tiếng thét chói tai từ trong đám người truyền đến:


"Ối! Ngụy tiểu công tử, không được!"


Tất cả mọi người đều sững lại một chút, sau đó nhìn về phía tiếng kêu. Tiếp đến, khuôn mặt của Lam Khải Nhân liền tái đi.



Trong lễ Trảo Chu của chính mình, Ngụy Vô Tiện không bắt linh vật, cũng không cầm linh kiếm...


Mà túm lấy một người!


Hắn ngây thơ ngơ ngác mà túm lấy tay Lam Vong Cơ. Sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy trên người người này có mùi sữa rất nồng, chính là loại hương vị trong trẻo mà hắn thích nhất. Cuối cùng, hắn há miệng, cắn phập một phát.


Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ lập tức trừng lớn, bị dọa sợ đến mức ngây ngẩn cả người, ngay cả việc đơn giản nhất là đẩy hắn ra cũng không làm được.


Trong chốc lát, khế ước đã được tạo thành...