Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 29: - 30





29.


'Uỳnh uỳnh uỳnh!'


Tiếng gõ cửa như đòi mạng không ngừng vang lên, khiến cánh cửa làm từ thân cây trúc rung rung như muốn bung ra đến nơi. Cánh cửa này vốn cũng có chắc chắn gì đâu, nếu như không phải kiêng dè bên trong còn có một Lam Vong Cơ không thể trêu đến, sợ rằng đã sớm xông vào gọi người rồi.


"Ngụy huynh!!! Mau ra xem!!! Xảy ra chuyện lớn rồi!!!"


Nhiếp Hoài Tang đập cửa đến mức tay cũng đỏ lên, vô cùng hoảng sợ. Cái cửa tạm bợ kia lung lay kéo dài thêm chút hơi tàn trong chốc lát rồi 'két' một tiếng, mở ra. Nhiếp Hoài Tang vừa ngẩng đầu lên thì đã đụng ngay phải một đôi mắt màu ngọc lưu ly cực nhạt, hồn vía vừa bị dọa sợ bay lơ lửng lập tức bị kéo quay về, giọng nói nhỏ đi tám phần, gần như là ấp úng:


"Lam... Lam nhị công tử..."


Lam Vong Cơ quần áo chỉnh tề, bình tĩnh đứng chắn ngay cửa, vừa khéo che lại ánh mắt theo bản năng muốn hướng vào trong thăm dò của Nhiếp Hoài Tang. Y hỏi:


"Chuyện gì?"


Nhiếp Hoài Tang nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt truyền ra từ phía sau y, chắc hẳn là Ngụy Vô Tiện đang mặc quần áo. Không hiểu vì sao, gã cảm thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn mình tuy cực kỳ bình tĩnh nhưng mơ hồ lại có chút lạnh lẽo đến phát sợ:



"Ta..."


"Nhiếp huynh à Nhiếp huynh, sao mới sáng sớm đã quấy rầy sự yên bình của người khác thế."


Ngụy Vô Tiện cười cười chen lên phía trước, Lam Vong Cơ nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó vươn tay chỉnh lại quần áo cho cái kẻ chẳng bao giờ chịu ăn mặc tử tế kia. Ngụy Vô Tiện tập mãi cũng thành quen, để mặc y chỉnh áo cho mình, đảo mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang từ đầu đến chân, không bị thương chỗ nào, cho nên tiếp đến lười biếng dựa vào cạnh cửa, hất cằm, ý vị thâm trường nói:


"Nhiếp huynh, tối qua ngủ có ngon không?"


Nhiếp Hoài Tang ngơ ngác nói:


"Ngủ thì đúng là ngủ rất ngon, ngủ từ đêm đến tận hừng đông, không tỉnh giữa giấc tí nào."


Chuôi quạt thình lình đập vào lòng bàn tay còn rảnh, Nhiếp Hoài Tang chỉ chỉ vào gian phòng cách vách, vội vàng nói:


"Đúng rồi, Ngụy huynh, huynh có biết đêm qua xảy ra chuyện gì không? Vì sao trước cửa phòng ta..."


Ngụy Vô Tiện nâng mắt liếc qua, nhìn đến cái cột chống ở hành lang đã đứt đôi cùng với gỗ miếng mảnh trúc văng tung tóe khắp nơi, vô cùng lộn xộn bừa bộn, giống như có người đã đánh nhau một trận lớn trong này. Lý công tử cũng dậy rồi, co rúm lo lắng đứng cạnh cửa, vẻ mặt ngờ vực.



Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, nói:


"Đêm qua quên dọn."


Đêm hôm qua trời tối như hũ nút, vừa buồn ngủ lại vừa mệt, ăn mì xong lập tức bò vào phòng đi ngủ, ai mà có tâm tình thu dọn cái đống bừa bộn kia chứ.


Nhiếp Hoài Tang: "Hả?"


Ngụy Vô Tiện xoa xoa bả vai đau nhức, lắc đầu:


"Nhiếp huynh à, đêm qua ngươi ngủ say như chết vậy."


30.


Nói thì là thế, nhưng chính hắn hôm qua cũng ngủ không được ngon. Mộng mị một đêm, toàn mơ đến những thứ kỳ quái đâu đâu, nhưng lại không thể xác định được nó là cái gì, còn có cảm giác hình như vừa tỉnh ngủ đã quên sạch chẳng còn một mảnh. Thi thoảng chỉ còn chút ánh nến lay lắt vỡ vụn, hoặc là cảm giác mềm mại nóng ấm trộm lẻn vào trong giấc mơ, đầu óc choáng váng mơ hồ, vậy nên sáng nay thức dậy mới thấy toàn thân đau nhức như thế. Ngụy Vô Tiện ôm đầu thầm nghĩ: Lý do mười phần có đến tám chín là tại tối qua hắn ầm ĩ đòi chia một bát mì ra ăn cùng với Lam Trạm.


Hắn cũng không thể nói rõ loại rung động kia là như thế nào, cũng không phải là chưa bị người ta túm tay bao giờ. Nhưng mà lúc Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác nóng ấm cùng với hình ảnh cánh môi chạm vào đầu đũa khiến cho Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt giật nảy mình, có một dòng điện chạy qua khiến đáy lòng tê dại. Hắn chưa từng ăn chung một bát mì với bất kỳ ai, cho nên thấy người nhìn qua khá là ưa sạch sẽ như Lam Vong Cơ lại đồng ý dùng chung một đôi đũa thì cảm thấy hơi kỳ quái. Đến tận khi bát mì kia được đưa đến trước mặt hắn một lần nữa, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.


Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào đôi đũa đã bị Lam Vong Cơ dùng qua, trong lòng tính toán không biết có nên lấy đôi đũa khác cho phải phép hay không. Nhưng mà nghĩ lại, Lam Vong Cơ cũng đâu có để bụng chuyện này, hắn còn suy đi tính lại như vậy chẳng phải càng không biết điều hơn sao. Vậy nên chỉ có thể cúi đầu ậm ờ một tiếng không rõ ràng rồi tiếp tục ăn, lại ngượng ngùng không dám đối diện với ánh mắt của người kia. Có người cứ im lặng mà nhìn chằm chằm như vậy, Ngụy Vô Tiện mơ hồ cảm thấy đến da đầu mình cũng run lên rồi.


Ngọn nến đang cháy lay lắt chiếu những tia sáng vàng nhạt nhỏ vụn lên đáy mắt màu ngọc lưu ly trong suốt, khiến cho khuôn mặt trắng như ngọc của thiếu niên tuấn mỹ kia càng trở nên rung động lòng người. Ngụy Vô Tiện hít sâu vài hơi, thầm nhai đi nhai lại cái câu "Ừ..." của y lúc nãy, nhai đến nát vụn rồi cuối cùng lặng lẽ nuốt xuống bụng, thầm nghĩ: Không sao không sao, là do mình tưởng tượng ra thôi...


Nếu như không phải là ảo giác, thì tại sao hắn lại cảm thấy hình như Lam Vong Cơ cũng không chán ghét hắn như hắn vẫn nghĩ?


Một đêm dài cứ vô thanh vô tức trôi qua, ngày hôm sau lúc thức dậy, đối diện với nụ hôn chào buổi sáng kia cả hai vẫn có chút ngượng ngùng. Theo lý mà nói hôn nhiều như vậy nên sớm trở thành thói quen rồi mới đúng, nhưng lần này trước khi hôn Ngụy Vô Tiện lại phải cắn chặt răng bình ổn tâm lý rồi mới ghé qua. Lam Vong Cơ hôn lại thực sự rất dịu dàng, thỉnh thoảng còn khẽ nhay nhay cánh môi khiến hắn ngứa ngáy. Cảm giác tê dại tựa như chuồn chuồn đạp nước lan dần đến từng đầu ngón tay, khiến cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được và bám chặt lấy vai rồi mềm mại nhu thuận ngồi ngoan ngoãn trên đùi y.


Rõ ràng là dậy từ rất sớm, nhưng lại quấn quýt lấy nhau trong nụ hôn triền miên mãi không chịu rời giường. Trong lúc được người ta ôm lấy mà mân mê dọc sống lưng, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng hốt hoảng cảm thấy giống hệt như hôm qua mình vuốt ve ba cái đuôi của con hồ ly kia vậy. Hắn khẽ thở dốc một tiếng rồi đuổi theo đôi môi của Lam Vong Cơ, không biết nặng nhẹ mà nhay cắn. Lam Vong Cơ bị hắn cắn đến mức sững sờ, sau đó lập tức vòng tay siết lấy thắt lưng hắn, ôm người vào lòng chặt hơn, hôn đến mức khó mà tách rời. Ban đầu cả hai vốn không quá thân mật, nhưng vì hôn nhau nhiều cho nên trong lúc rối bời lại sớm trở nên quen thuộc. Chỉ cần dùng đầu lưỡi quét qua trêu chọc phần lợi mềm mại ở hàm trên là có thể khiến đối phương nóng đầu mà hôn mạnh hơn, vô cùng rõ ràng. Cổ áo của Ngụy Vô Tiện bị lôi kéo đến mức xộc xệch, một bàn tay to lớn đỡ lấy cần cổ thon dài, xoa xoa khối thịt mềm sau gáy, khiến cho hắn không nhịn được khẽ run lên.


Vốn muốn xuống giường từ lâu, nhưng lại mải quấn quýt lấy nhau như vậy, còn bị người ta đè dưới thân mà hôn, đôi bên dây dưa tựa như uyên ương quấn quýt bên nhau trong hồ nước. Trong lúc ý loạn tình mê, hai người đang muốn tiến sâu hơn thì bị tiếng gõ cửa như sấm rền kia đánh thức. Lam Vong Cơ áp má vào khuôn mặt đang mơ màng của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng thở gấp vài tiếng, sau đó y vươn tay lau đi vệt nước ướt át trên khóe miệng hắn, lại giống như lưu luyến không muốn buông tay mà mơn man cánh môi phiếm hồng ấm nóng, như có như không vuốt ve một chút.


Đến tận lúc này, Ngụy Vô Tiện vẫn còn bị động tác vuốt ve bờ môi kia khiến cho đáy lòng ngứa ngáy vô cùng.