Phiên ngoại: Vì sao lại cười?
Tối hôm qua mệt mụ cả đầu, sáng hôm nay mà dậy sớm được thì mới là chuyện lạ. Ngụy Vô Tiện vốn định quay sang tìm hơi ấm quen thuộc, ai ngờ chỉ vừa xoay người một cái thì lập tức nhíu mày lại, chỉ cảm thấy toàn thân như bị mấy con Hổ yêu húc thẳng vào vậy, đau nhức đến mức ngón tay mềm nhũn không nhấc nổi lên. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hừ lạnh một tiếng như có như không, vừa xoay được nửa người đã lập tức nằm bẹp về chỗ cũ. Một bàn tay ấm áp bỗng nhiên luồn qua eo hắn, chậm rãi nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân vùi sâu vào một cỗ đàn hương thanh nhã, đầu được nâng lên gối vào khuỷu tay, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh đè xuống rất nhẹ, còn mang theo hơi thở ẩm ướt dừng trên vành tai Ngụy Vô Tiện, khiến nó ửng hồng hết cả lên, toàn thân hắn không thể khống chế được run lên trong chớp mắt.
"Đau?"
Một cảm giác tê dại chẳng khác nào điện giật từ dưới đáy lòng Ngụy Vô Tiện lập tức nổi lên, hình như ai đó hỏi xong còn cắn nhẹ tai hắn. Cánh tay vốn mềm nhũn cũng sinh ra vài phần sức lực mà khoát lên tay Lam Vong Cơ, nắm chặt lấy vải áo. Đại khái là giọng nói kia vừa vang lên thì cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể tha hồ mà làm nũng càn quấy la khóc lăn lộn lẩm bẩm. Mắt Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thèm mở nhưng miệng đã vội hoạt động, ấm ức nói: "Đau lắm..."
Chẳng khác nào bị đá sỏi mài qua một lần, giọng nói ngày thường trong trẻo giờ cũng có chút khàn đặc, vừa nghe đã biết đêm qua bị chà đạp có bao nhiêu đáng thương, rên rỉ... lớn đến mức nào. Rõ ràng đây không phải là lần đầu của hai người, nhưng vì đây là đêm động phòng, thêm nữa là vì Ngụy Vô Tiện uống rượu xong thì dính người muốn chết, không ngừng nói cả người nóng bừng tiến vào bên trong sẽ thoải mái lắm giục y nhanh một chút. Kết quả là khiến toàn bộ tự chủ của Lam Vong Cơ sụp đổ tan tành, hơi thở loạn nhịp đè hắn dưới thân muốn một lần lại một lần. Ban đầu Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy mình nhặt được món hời lớn nên cười hì hì, cuối cùng tiểu phu quân của hắn càng làm càng thô bạo, mở rộng chân hắn ra chơi tới chơi lui, tận đến khi nghiền qua một chỗ nào đó làm khóe mi phiếm hồng trào ra nước mắt, cả người thất thần, miệng hé ra rên rỉ không ngừng, kêu đến mức thở không nổi. Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, "a" lên một tiếng rồi liên tục khóc lóc cầu xin tha thứ, tiếng khóc cùng tiếng rên che át đi cả tiếng ván giường rung lên răng rắc. Mấy ngón tay trắng bệch túm chặt lấy màn, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng da thịt va vào nhau cùng tiếng nước ướt át khi môi lưỡi triền miên. Có lẽ là bởi vì đã trở thành danh chính ngôn thuận, cho nên mới quấn quýt không thèm che giấu, giống như không ai khát cầu ít hơn ai, hơi thở hòa quyện vào với nhau, không thể phân biệt rõ ràng đâu là tiếng rên rỉ nức rở đâu là tiếng thở dốc trầm thấp. Bởi vì yêu mà mãnh liệt, bởi vì yêu mà triền miên, chỉ tách ra một chút cũng luyến tiếc.
Làm xong thì Ngụy Vô Tiện cũng đã ngất cả đi, đối với việc được tiểu phu quân bế đi tắm rồi bế về giường quấn chăn cẩn thận thế nào, hắn chẳng nhớ gì hết. Chỉ có duy nhất một điều hắn nhận ra lúc này, chính là bản thân đang không một mảnh vải được người ta ôm vào lòng, quần áo thì vứt tán loạn dưới giường. Có vài lần thân mật xong Ngụy Vô Tiện cũng không thích mặc lý y, đỡ phải chịu cảnh vải vóc cọ xát vào hai núm vú đau xót, cọ xát vào những dấu hôn cùng vết cắn trên người cũng đau. Cho nên hắn thích nhất là không mặc gì được Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực ngủ, da thịt dán vào nhau vô cùng thoải mái. Nghĩ đến có lẽ là đêm qua xong việc Lam Vong Cơ cũng không mặc quần áo cho hắn, chẳng qua là vẫn sợ hắn lạnh nên quấn chăn thật kín, dùng ổ chăn ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể của bản thân bao vây hắn lại, làm cho Ngụy Vô Tiện vô cùng dễ chịu.
"Chỗ này?"
Ngón tay mang theo một tầng chai mỏng vuốt ve dọc từ lưng xuống đến eo hắn, thử day ấn một chút. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, càng ra vẻ ấm ức hơn, vùi sâu đầu vào ngực y không thèm ngẩng lên.
"Xin lỗi..."
Vành tai của Lam Vong Cơ ửng hồng, tựa như đặc biệt áy náy, đầu ngón tay nhẹ nhàng hết ấn lại xoa. Da thịt bên dưới ngón tay mịn màng trơn nhẵn, chạm vào còn mang theo chút xúc cảm ấm áp. Đêm qua Ngụy Vô Tiện dính người vô cùng mà quấn quýt lấy y, cho dù bị làm đến phát khóc đến không thở được cũng không chịu buông. Hơn nữa còn như biết y không chịu nổi nhất là cái gì, dán bên tai y nũng nịu kêu từng tiếng "phu quân" ướt át như vắt ra nước đến nơi. Sau khi nói rõ lòng mình với nhau, ở trước mặt tiểu đạo lữ luôn thẳng thắn vô tư biểu đạt tình yêu, cho dù y có niệm hàng vạn hàng nghìn lần kinh Phật cũng không cách nào khống chế nổi bản thân, chỉ có thể để mặc hắn kéo y lún sâu vào sóng tình kiều diễm.
Ngụy Vô Tiện bị vài cái xoa này xoa đến mức xương cốt tê dại, lập tức không thể giả vờ ấm ức được nữa, cười hì hì cọ cọ đầu vào cổ y, sau đó ngẩng lên hôn hôn yết hầu rõ ràng kia, dùng răng khẽ nhay, ậm ờ mềm giọng gọi: "Nhị ca ca..."
Đôi mắt đen láy kia mở thật to nhìn y, tràn ngập ý mong ngóng.
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên môi hắn, chẳng khác nào ngậm lấy cánh môi của tiểu thiếu niên mà ngậm thành nước, một tiếng 'chụt' ướt át vang lên. Ngụy Vô Tiện lập tức mặt mày hớn hở, nhân lúc y còn chưa rời hẳn môi ra mà nũng nũng nịu nịu cọ cọ một lát, thậm chí còn dùng răng khẽ nhay nhay, giống như luyến tiếc không muốn y rời đi. Lam Vong Cơ thấy dáng vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước lười nhác không muốn dậy này của hắn, chẳng biết làm cách nào ngoài thuận theo động tác níu cổ của hắn mà cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mê người kia. Tận đến khi dỗ dành tốt cái người luôn miệng kêu lưng đau eo đau kia, hôn đến mức hắn thỏa mãn rồi, mới có thể lôi thiếu niên từ trong ổ chăn ra, khoác lý y lên thân thể trắng như tuyết tràn ngập dấu vết hoan ái. Ngụy Vô Tiện vừa ngáp vừa dựa vào ngực y, vô cùng có hứng thú nhìn Lam Vong Cơ mặc lý y cho hắn, ngoan ngoãn để người ta cuốn tay áo có chút dài lên một vòng. Hồi lâu, Lam Vong Cơ cảm giác được người trong ngực hình như muốn nói lại thôi mới kéo ống tay áo đã cuốn tử tế xuống, sau đó nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi: