[OAB] Gặp Lại Năm Ta Trưởng Thành

Chương 31: Chap đặc biệt: Hung và Henry




Trở về 8 năm trước lúc Hung và Henry sáu tuổi

‘Tại một căn biệt thự to lớn nơi đây tràn ngập tiếng cười nói của trẻ con, tiếng la hét đùa giỡn, tiếng chạy nhảy ngoài sân. Tất cả đã khiến cho bầu không khí trở nên náo động nhộn nhịp, Hung chạy nhanh đuổi theo Henry:’

- Henry cậu đứng đó!

‘Tốc độ Henry vẫn không dừng lại mà cậu ấy còn cong chân chạy nhanh hơn, tiếng cười phát ra cậu ấy ngoảnh đầu lại nói:’

- Lêu lêu~Hung là con rùa

- Cậu…cậu đứng lại đó! Ai là con rùa chứ, mình là sư tử nha

- Haha~con rùa biết nói nữa kìa

- Nè, đứng lại đó!

‘Có một cục đá gần đó vì chạy quá nhanh nên vô tình Hung đã vấp phải và ngã nhào ra mặt đất, Henry nghe thấy tiếng ngã quay đầu lại nhìn thấy Hung té thì cậu ấy liền chạy ra đỡ Hung dậy. Luôn miệng hỏi han:’

- Này này Hung cậu không sao chứ, mình xin lỗi!

‘Tay cậu chống nhanh trên mặt đất để đỡ khuôn mặt “ngọc ngà” này nên may mắn không bị thương. Nhưng đôi tay đã bị rách da chảy máu đầu gối cũng thế. Henry khuôn mặt đầy lo lắng, cậu ấy không ngừng quan tâm hỏi hang:’

- Hung có đau không, mình kêu dì YoungNa ra nha

‘Cậu nắm lấy tay Henry lắc đầu miệng thì thầm vào tai cậu ấy:’

- Đừng gọi mẹ mình, mình sẽ tự băng bó vết thương

- Tại sao? Chân tay cậu đang chảy máu mà

- Mẹ mình bị bố mắng hôm qua xong nên nếu mẹ biết mình bị thương nữa sẽ lo lắng buồn phiền hơn

- Mình quên mất, dù sao mình là người làm cậu té mà, mình sẽ chịu trách nhiệm

‘Cậu ấy đi đến trước mặt cậu, khuỵ chân xuống, đưa hai tay ra sau và nói:’

- Lên đi! Mình cõng cậu

- Ừm

Tôi chèo lên người cậu ấy, hai tay ôm cổ cậu. Cậu ấy đứng lên bước đi bỗng cơ thể tôi cứ như đang bay lên cảm giác thật sự rất tuyệt. Tôi cúi đầu thì thầm vào tai Henry:

- Được cậu cõng mình thấy thích lắm!

Bỗng nhiên mùi pheromone cậu ấy toả ra, “Là mùi chanh sả ư, mùi hương nằm làm mình thích quá”, tôi cúi mặt xuống gáy cậu ấy hít lấy hít để mùi hương. Henry rùng mình quay đầu lại nói:

- Nè, cậu đừng làm vậy nữa

- Hihi~không

- Hung mà làm nữa là mình thả cậu xuống đó

- Ấy đâu được, ừm thôi mình không ngửi nữa

‘Mùi hương của Henry thu dần lại, chân cậu ấy bước nhanh hơn vào trong nhà.’

Tôi giờ đây mới để ý đến mái tóc vàng ong của cậu ấy, màu tóc của Henry tựa tựa lòng đỏ trứng gà nhưng sắc độ nhạt hơn một chút. Mái tóc xoăn tít nước da trắng sáng lốm đốm tàn nhan trên mặt cùng đôi mắt xanh lá biếc là những đặc điểm nhận biết Henry.

*“Có lẽ cậu ấy là người Úc nên đẹp trai hơn mình đúng không ta?” *Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu tôi nhưng nó chỉ hiện diện vài giây thôi.

“Làm sao mà đẹp hơn mình được chứ, mình là độc nhất vô nhị mà. Sắc đẹp của mình là “ngọc ngà” vì mẹ ngày nào chả nói thế”, vì ý nghĩ tâm đắc này nên tôi chẳng còn vấn vương về việc so sáng kia nữa.

Đến phòng khách

- Hung cậu ở đây nha để mình mang khăn ướt và thuốc mỡ đến

- Ừ đi nhanh đi

‘Henry chạy một mạch đến phòng bếp kêu cô bảo mẫu giúp cậu ấy chuẩn bị. May thay hôm nay bố đã đi làm sớm còn mẹ thì đang ngủ trên phòng. Giờ đây chỉ còn cậu và Henry cùng các cô bảo mẫu.’

‘Henry đi ra bên tay trái cậu cầm một bịch khăn giấy ướt và bên tay phải cầm hộp sơ cứu y tế. Cậu ấy đi đến khuỵ người xuống lấy khăn đã thấm nước lau vết thương chân của Hung. Từng công đoạn câu ấy đều làm tỉ mỉ nhẹ nhàng cảm giác như được nâng niu, điều này làm Hung rất hài lòng.’

‘Khi đã vệ sinh và băng bó vết thương cho cậu xong Henry nắm chặt hai vai cậu rồi nói:’

- Cậu có bị đau chỗ nào nữa không?

Tôi lắc đầu, bây giờ cậu ấy mới nở nụ cười trở lại. Thật ra tôi cũng thấy vết thương trên người không quá nặng nhưng đối với Henry lại trở nên nghiêm trọng. Cậu ấy quan tâm tôi nhiều như thế thật sự tôi khá thích vì trước khi Henry đến đây người quan tâm tôi nhiều nhất đó là mẹ nhưng giờ cậu ấy đã xuất hiện nên việc quan tâm có thể san sẻ bớt.

Bất giác tôi thầm nghĩ rồi tự cười, Henry nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:

- Sao cậu cười thế?

- Ưm không có gì

‘Hung nói tiếp:’

- Này Henry, cậu có thể ở bên cạnh mình suốt đời được không?

Henry:

- Cái đó thì không được

Hung:

- Tại sao chứ!

Henry:

- Mẹ mình nói khi muốn ở bên cạnh ai suốt đời thì phải cưới người đó

Hung:

- Vậy cậu cưới mình là được chứ gì

Henry:

- Chuyện đó…

Hung

- Không ngập ngừng gì hết, cậu phải cưới mình

…----------------…

‘Lời hẹn ước ấy đã trôi qua 22 năm, tưởng chừng nó đã bị chôn vùi vào đống kí ức cũ nát nhưng không nó vẫn ở đó vẫn chờ đợi hai người.’