Ô Vuông Thủy Tinh
Ánh mắt của anh chứa bảy phần trêu đùa, ba phần còn lại vẫn là trêu đùa. Đôi mắt hẹp ấy cứ nhìn cô chằm chằm như nhìn con mồi vậy.
Một từ vợ đã khiến cô ù tai, mỗi lỗ chân lông đều căng ra, như thể có thứ gì trong cơ thể muốn xông ra, cả mặt cũng như lửa đốt.
Đột nhiên Giang Nhiễm nhớ đến ngày đầu gặp mặt, anh hỏi cô chữ Nhiễm có phải nghĩa là ngọc không.
Cô không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, càng không biết đến cùng thì chuyện đó có liên quan thế nào.
Cô cũng không muốn biết.
Giang Nhiễm luống cuống đóng cửa lại, rồi cũng không thèm nhìn anh mà kéo rèm vào, nhưng sau một giây lại kéo rèm ra để khóa cửa sổ.
Phía xa truyền đến tiếng pháo hoa đứt quãng, âm thanh ấy cứ gõ từng chút từng chút một vào trái tim cô.
Giang Nhiễm chui vào chăn rồi buồn bực mà trằn trọc trong đó.
Đến lúc khó chịu tới không thở được, Giang Nhiễm mới thò đầu ra, sau đó lại nhìn trần nhà tối đen đến sững sờ.
*
Dương Kế Trầm nhìn cửa sổ đóng chặt thì cúi đầu cười cười, sau đó anh cũng chậm rãi đóng cửa sổ của mình lại.
Anh vừa châm thuốc bên giường thì nhận được điện thoại của Trương Gia Khải. Anh kẹp thuốc rồi đi đến trước cửa kính.
“Có chuyện gì?”
Bên Trương Gia Khải đều là tiếng chơi game ồn ào, sau một lát thì không còn tiếng gì, có lẽ anh ấy đã sang chỗ khác.
Trương Gia Khải nói: “Vừa nhận được tin nói là đường quốc lộ Bàn Sơn bị trưng dụng ba ngày, để cung cấp sân tập cho việc thi đấu. Còn nữa, có thể năm nay sẽ có tuyết lớn nên cuộc thi bị đẩy sớm lên nửa tháng.”
Dương Kế Trầm rít một hơi thuốc: “Đi.”
“Vậy mai gặp ở bên kia.”
“Ừm.”
Dương Kế Trầm cúp máy, sau đó quăng bừa điện thoại lên giường, còn mình vẫn tựa vào cửa hút thuốc.
Thông qua cửa kính có thể thấy con đường nhỏ ngoài sân, trên đường nhỏ còn sót ít ống pháo hoa họ đốt trong đêm nay. Có chú chó đi tới hít hít hà hà, sau đó hắt hơi một cái rồi nhanh chân chạy mất.
Không biết thế nào mà anh chợt nhớ đến cảnh Giang Nhiễm bị pháo bông dọa tới mở mắt thật to, mặt mày hoảng sợ vô cùng.
Dáng vẻ đó vừa buồn cười lại vừa thú vị.
Kể cả vẻ bối rối đỏ mặt của cô cũng rất dễ thương.
Không biết có phải đã dọa đến cô không, mà dường như lúc đầu cô rất sợ anh. Nhưng anh lại luôn thích trêu chọc để xem cô có phản ứng gì, sau đó cũng không nằm ngoài dự đoán, cô luôn cực kì bối rối và xấu hổ.
Đúng như điều thầy phong thủy kia nói vậy.
Năm Dương Kế Trầm 15 tuổi từng đi xem tướng một lần.
Nhắc đến cũng thật nực cười, ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh. Khi đó nhà họ Dương vẫn là nhà giàu ngàn vạn, bố Dương Kế Trầm là Dương Siêu chỉ dùng 10 năm để khuếch đại một công ty nhỏ 10 người thành công ty hơn 100 người. Thế nhưng càng giàu có thì càng lo được lo mất.
Mỗi lần mua nhà, chuyển rời hay đi công tác đàm phán làm ăn lớn, Dương Siêu đều mời thầy phong thủy kia đến xem giúp.
Giữa kỳ nghỉ hè năm ấy, Dương Siêu bảo Dương Kế Trầm đến công ty một chuyến. Lúc đến văn phòng thì thầy phong thủy đang ở bên trong, hình như vừa nói chuyện với Dương Siêu xong.
Dương Siêu phải mở hội nghị khẩn cấp, nên phải để ông ấy chờ ở công ty một chút.
Vương Lệ Vận tươi cười kéo Dương Kế Trầm qua, rồi nói với thầy phong thủy: “Thầy xem nhân duyên cho con trai tôi được không?”
Dương Kế Trầm 15 tuổi ngông cuồng tự đại, khoa trương lại càn rỡ, cũng đang ở giai đoạn ngông cuồng nhất của tuổi thiếu niên.
Thầy phong thủy đẩy kính đánh giá cậu.
Cậu mặc áo phông màu trắng và quần bò xanh đậm, người lại cao hơn Vương Lệ Vận một cái đầu. Cả người cậu đầy vẻ khí khái, nhưng vẫn mang nét sạch sẽ và dong dỏng đặc thù ở thiếu niên, tựa như bóng cây mạnh mẽ vươn lên vậy.
Dương Kế Trầm ngồi xuống sofa, rồi biếng nhác dựa vào đó như không quá hứng thú với mấy việc này.
Thầy phong thủy cười cười mà nói: “Cậu con trai này của cô khá cứng rắn, cả người ngông nghênh, về sau sẽ là người có tiền đồ. Nhưng cũng chính vì thế, tính cách của người có duyên trong tương lai với cậu ấy lại tương phản. Nước dung vạn vật, lấy nhu tương hỗ, phương đắc lương mộc.”
Vương Lệ Vận hỏi: “Ý thầy là tính cách của cô bé kia rất dịu dàng à?”
Thầy phong thủy gật gật đầu.
Gia nghiệp nhà họ Dương rất lớn, con dâu về sau là người thế nào là việc rất quan trọng. Vương Lệ Vận đã gặp nhiều thông gia chính trị, cũng từng gặp các bà lớn của ông chủ chơi bời đủ loại. Nhưng nhà họ là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, so ra thì vẫn kém những người kia, vì vậy suy nghĩ tự nhiên cũng khác biệt. Dù thân phận của con dâu rất trọng yếu nhưng hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn.
Vương Lệ Vận nghe được là một cô gái dịu dàng thì gật đầu hài lòng.
Bà hiểu con mình hơn ai hết, cũng như lời thầy phong thủy nói vậy, cậu đúng là cả người ngông nghênh, từ nhỏ đến lớn luôn là vẻ cao cao tại thượng. Nhưng cao cao tại thượng này dùng với Dương Kế Trầm không phải với nghĩa xấu, dù cậu tâm cao khí ngạo nhưng trước nay vẫn luôn biết nặng biết nhẹ. Chỉ là tính tình như thế vẫn luôn gai góc, giống như hòn đá khắp nơi đều là góc cạnh vậy, về sau chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Cô gái dịu dàng rất tốt, sẽ có lòng bao dung.
Nhưng nghĩ lại, Vương Lệ Vận lại bắt đầu lo lắng mà hỏi: “Nếu dịu dàng quá rồi không quyết đoán thì cũng không ổn, thầy có tiện nói thêm vài lời không?”
Thầy phong thủy vuốt cây quạt trong tay như có điều suy nghĩ: “Âm dương kết hợp luôn có đạo lý của nó, mỗi đôi vợ chồng trên đời này đều có duyên phận của họ. Nữ thủy nam mộc, thủy có thể sinh mộc cũng có thể dưỡng mộc, là nhân duyên tốt. Bà Dương, bà không phải lo lắng quá, một thứ khắc một thứ, dù có đàn ông cứng rắn thì lòng cũng có nhu tình.”
Vương Lệ Vận nghe xong thì vui vẻ nhìn về phía Dương Kế Trầm mà cười nhạo: “Kế Trầm này, con nghe thấy lời thầy nói chưa? Về sau sẽ có người trị được con đấy.”
Dương Kế Trầm cúi đầu chơi máy chơi game, cậu ngước mắt lên rồi hơi nhướng lông mày: “Thế sao?”
Vương Lệ Vận biết cậu không tin những chuyện này, lúc trước Dương Siêu bị tai nạn xe cộ làm thế nào cũng không tỉnh lại, bà không còn cách nào khác nên phải đi cầu bà đồng, kết quả là sáng hôm sau Dương Siêu tỉnh lại thật.
Con trai lớn rồi bà không quản được, đành phải cười cười với thằng nhóc thối này.
“Con cứ chờ đó, về sau lấy vợ rồi thì cố mà chịu.”
Dương Kế Trầm xem thường, còn hơi không kiên nhẫn: “Phụ nữ mấy người suốt ngày làm mấy chuyện này.”
Thầy phong thủy cười ha ha rồi cầm quạt chỉ vào cậu: “Cậu nhóc, tính này của cậu nên thay đổi chút đi, nếu không sẽ dọa người ta chạy mất đấy.”
Vương Lệ Vận phụ họa: “Nghe thấy chưa, phải thay đổi tính tình một chút.”
Thầy phong thủy nói chuyện vài câu rồi định đi, Vương Lệ Vận đi tiễn ông ấy. Thầy đi tới cửa thì thu quạt rồi xoay người nói với Dương Kế Trầm: “Kiếp trước có duyên, kiếp này tiếp nối, lấy vật tìm người, lấy ngọc làm tên. Đi thôi đi thôi, không biết mùa đông năm nay tuyết có rơi không đây…”
Thầy phong thủy lại xòe quạt, rồi vừa quạt vừa đong đưa đi mất.
Mấy câu nói ấy thật mơ hồ, Vương Lệ Vận lại hỏi bóng gió nhưng thầy phong thủy không nói nữa, thầy bảo nói thêm nữa là tiết lộ thiên cơ, sẽ chết không lành.
Dương Kế Trầm chưa bao giờ tin những chuyện này, nhưng về sau lại không thể không tin, cũng càng thấy việc này có chút ý nghĩa.
Như lời thầy phong thủy từng nói sau đó, năm cậu 17 tuổi ấy, thầy từng lắc đầu với Dương Siêu, nói là kiếp nạn khó tránh. Vậy là năm sau, nhà họ Dương phá sản trong chớp mắt, cả nhà ngàn vạn mau chóng biến thành con nợ của người ta.
Dương Siêu lên cơn đau tim rồi qua đời, Vương Lệ Vận đưa cậu chạy đến nơi khác, nhưng chưa được nửa năm thì cơ thể Vương Lệ Vận cũng không chịu nổi. Vì trả nợ mà một ngày làm ba công việc cùng lúc, người được cơm ngon áo đẹp như bà vốn không thể chịu được cuộc sống như thế.
Đó là khoảng thời gian đày đọa và bất lực nhất, rõ ràng cậu có thể làm gì đó, nhưng lại vốn không thể làm gì.
Dương Siêu từng lén kể với Dương Kế Trầm, thầy phong thủy từng nói số của Vương Lệ Vận chỉ sống được tới 40.
Khi đó cậu quỳ gối trước mộ của Vương Lệ Vận mà thấy rùng mình, trong lòng lại giận như lửa đốt, nên đã về quê tìm thầy phong thủy kia mà đánh một trận.
Vừa đánh còn vừa hỏi: “Ông có tính ra hôm nay có họa sát thân không?”
Thầy phong thủy không trách cậu chút nào mà chỉ thở dài nói: “Đây là số.”
Dương Kế Trầm cười nhạo một tiếng, lúc đó cậu vẫn không tin số mệnh mà hùng hổ rời đi.
Trước khi đi, thầy phong thủy tặng cậu một câu —— Anh hùng không hỏi xuất xứ, buông tay đánh cược một lần đi vậy.
*
Đợi tới khi tỉnh táo lại, Dương Kế Trầm bắt đầu thấy mình thoáng bị ảnh hưởng bởi thầy tướng kia.
Đêm đó trông thấy bớt của Giang Nhiễm, sống lưng anh chợt lạnh toát, rồi lại thấy một số việc trên đời vừa vi diệu lại vừa quỷ quái.
Trước khi thi đấu tranh giải lần này, Chu Thụ ầm ĩ đòi đi thắp hương bái Phật, nói là Phật Tổ phù hộ để lần này họ được toàn thắng. Thế là một nhóm người đều tới chùa bái tượng Phật, anh không tin hoàn toàn, nhưng vẫn kính sợ.
Dưới cây bồ đề trong chùa có người xem nhân duyên, Chu Thụ trông thấy đã nhảy dựng lên, nói là muốn đi xem bói. Thế là năm người đều xem một lần, lúc đầu Dương Kế Trầm không xem, bởi anh thấy có một số việc không cần biết, cứ sống thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nhưng lúc bốn người xem xong định đi thì thầy tướng gọi anh lại: “Cậu thanh niên, 08 là năm tốt, tuy có long đong nhưng sao Hồng Loan đổi ngôi, trời ban lương duyên.”
Chu Thụ cười: “Cái này sao giống lời thoại trên TV thế?”
Thầy tướng cười cười rồi vẫy Dương Kế Trầm qua. Dương Kế Trầm đi qua rồi ngồi xuống trước bàn mà cười nhẹ.
Thầy tướng nói tiếp: “Kiếp trước có duyên, kiếp này tiếp nối, lấy vật tìm người, lấy ngọc làm tên.”
Ý cười trong mắt Dương Kế Trầm chợt thu lại, lời thầy tướng này giống lời thầy phong thủy năm xưa như đúc.