Khắc Kỷ nhắm tịt hai mắt, nằm im bất động.
Ngự Phong chẳng buồn làm gì, ngồi yên quan sát rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.
/cạch/ Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của cậu, đôi mắt long lanh hé mở. "Anh ấy đi đâu thế?" Cậu ngơ ngác nằm sải rộng hai chân, không khí trống trải một cách kì lạ, lòng cũng vắng bóng ai kia.
Nằm một mình trên chiếc giường to đã thấm vài giọt máu tanh nồng, Khắc Kỷ dần ổn định nhịp thở. Gió lạnh đầu xuân dần xâm nhập vào căn phòng lớn, len lỗi trong từng vết thương sâu hoắm vẫn còn hơi ẩm, rát tận cùng tủy xương.
"Có nên mặc áo vào không?" Cậu nằm trên giường êm, không khỏi nhói lên từng đợt vì những vết bầm tím tái sưng vù thành mấy cục lớn trên tấm lưng phong trần, trông hao hao giống vết bỏng phồng rộp. Cuối cùng em bé Vương gia cũng quyết định nằm sấp đợi anh về.
Hơi lạnh lần nữa lùa vào gáy, Ngự Phong đẩy cửa bước vào, tay mang một khay đá to. Anh khóa cửa, lần nữa đến ngồi cạnh bên cậu.
'Em chịu đau một chút nhé! Kỷ ngoan, tôi thương! Anh nhẹ nhàng nâng ngón tay di vào lòng bàn tay cậu những lời vừa rồi.
Hộc tủ bên cạnh được kéo ra, chiếc hộp sơ cứu bên trong bị một bàn tay nâng lên nhẹ hều.
Khắc Kỷ đăm đăm vào các động tác tay. Anh lấy băng bọc những viên đá lạnh, nhận thấy ánh mắt chăm chú đó, anh sử dụng ngôn ngữ kí hiệu:
[Em mạnh mẽ thật đấy, sức đề kháng cũng tốt thật! Nếu tôi bị như thế đã sớm nằm liệt giường do sốt cao rồi
Anh bò đến, ngồi lên má đùi sau của cậu.
/tách/
- Anh làm gì vậy? - Khắc Kỷ quay lại nhìn con người đang nhởn nhơ kia, bình thản giảng giải - Chỗ đó em cũng bị đánh đấy!
Ngự Phong giật mình, sao thuốc gây mê lại nhiều tác dụng phụ đến như thế cơ chứ? Anh chồm dậy, đưa điện thoại với bức ảnh vừa chụp ra trước mặt câu.
Hình ảnh tấm lưng tím đỏ nổi u, rách tươm máu hiện lên như địa ngục với những hố sâu đầy dung nham nóng chảy. (1)
- Cái gì trông ghê thế? - em bé nhăn mặt - Nhìn thôi đã thấy đau rồi, gớm nữa, em mà bị thế chắc chết mất! Ai lại ác ôn mà làm như thế?
Anh chỉ nhẹ nhàng giật lấy điện thoại:
[Lưng em đấy]
- Hả? Cái này... tởm! Không phải của em mà! Không! Phải! Của! Em! - cậu cố gắng giật chiếc máy từ tay anh.
[Ừ ừ, không phải của em
- Mau xóa cho em!
[Được được, tôi xóa, tôi xóa] - anh toát mồ hôi lạnh.
- Ngồi trên mông đi, chỗ đấy không đau.
Phong Cẩu gật đầu lia lịa, mang đá đã được bọc băng đến, từ tốn xoa đều vào những nơi sưng tấy.
Khắc Kỷ thỏa mãn khẽ rên lên, đê mê, tê tái, phải gọi là phê chữ ê kéo dài. Mắt cậu nhắm nghiền, tận hưởng cảm giác cái rát xuyên thấu ruột gan.
"Tôi cũng đến chịu cái sở thích này của em đấy!" Anh thầm nghĩ rồi thở dài. "Không biết nên chiều em ấy hay cứ từ từ tê tái thế này nữa!"
- Ư... anh... chà mạnh thêm chút nữa đi... - Kỷ nói như cầu xin.
'Kỷ tham lam! Em còn giữ cái sở thích này thì chết sớm đấy!' Anh viết vào lòng bàn tay cậu.
- Ưm! Sao mà chết được? Không phải chịu đau được sẽ rất tốt sao?
'Em điên à?' Anh nhắm mắt, cắn chặt môi dưới, bàn tay cầm đá đến đỏ ửng lên, ma sát liên tục vào những vết sưng trên tấm lưng tím đến đáng sợ.
- Ưm... em điên mất thôi... có phải em lập dị lắm không? Ưm...
Đúng là kẻ điên cuồng huyết, chẳng sai vào đâu được! Con người trần trên giường kia đang lạnh cóng lên, sướng không lời nào tả siết. Theo nhịp chà của anh, Khắc Kỷ liên tục cọ xát hai chân vào nhau, thân thể mềm mại cũng uốn lượn đầy quyến rũ. Cậu đau đớn túm lấy ga giường làm nó nhăn nhúm hết cả. Đau, đau lắm song chẳng muốn anh ngừng lại.
- Anh... anh làm em đau quá... tiếp... tiếp đi...
Ngự Phong thật sự không nhịn nổi nữa rồi. Mỹ vị nhân gian cứ phơi bày ra trước mắt vậy mà không thưởng thức được. Nào body chuẩn, trắng trẻo lại thơm hương nhẹ nhàng mang khí xuân, chưa kể con người ấy lại liên tục uốn éo, khoe trọn vẻ đẹp trai tân. Tay anh bắt đầu run lên liên hồi.
Khắc Kỷ mặt bỗng đỏ như trái cà chua, suýt chút nữa thì bốc khói. Cậu cảm nhận được một sinh vật đang mon men đến tấn công mình, cậu giật nảy lên. "Cái con mẹ gì đang đâm mông ông vậy hả?"
- Phong! - cậu gằn giọng, một cước đá anh xéo khỏi giường.
"Yêu Vương Khắc Kỷ, cơ thể Tần Ngự Phong này có thêm trăm vết thương vẫn muốn trêu em. Nhưng cái này không phải trêu.." Ngự Phong lồm cồm bò dậy, thế đứng thẳng đó khiến thứ nhô cao kia như muốn đâm thủng lớp quần xà lồn cản trở mà chui ra ngoài.
[Tại em chứ bộ... sao em quát tôi? Đây... đây là chuyện bình thường ở nam giới mà... chỉ là vì thấy hình ảnh nhạy cảm... Chẳng lẽ em chưa từng?] - thấy người yêu tức giận, anh run rẩy, khép nép, bàn tay lớn che che đậy đậy thứ bên trong quần.
Khắc Kỷ nhìn thẳng vào mắt anh, tránh cho con ngươi mất kiểm soát liếc ngang liếc dọc. Cậu nhỏ giọng:
- Em chưa từng... biết là chuyện bình thường nhưng mà cái đó chọt em... đau lắm! - cậu cúi gầm, tay xoa xoa mông nhỏ - Biết thế đã không cho anh ngồi lên mông rồi! Mau đi xử lí đi...
[Hay em giúp tôi đi
Mẹ mày! Chán sống rồi hả? - người ta có nỏ thần, Kỷ đây có mỏ thần và cái mỏ đó đã trở lại.
Một thằng rượt, một thằng chạy. Thằng chạy may mắn trốn được vào phòng vệ sinh nhân tiện xử lí luôn nên thằng kia tạm tha.
Dưới ánh nguyệt tàn lẳng lơ, bên khung cửa sổ có cặp nhân tình. Anh ôm cây đàn guitar, gảy lên những phím nhạc hòa tan, lưu giữ mãi trong không khí, chẳng thể quên lãng. Bàn tay lướt qua những dây đàn, bấm những hợp âm đầy sâu lắng, âm thanh ngân mãi trong không gian.
Cậu hát không hay nhưng chẳng thể gọi là dở. Tiếng ca cất lên, hoa cỏ im lặng mà lắng nghe. Hay hay không không quan trọng, chỉ cần nó là thứ đẹp nhất trong mắt anh đêm nay là quá đủ rồi. Cậu gục đầu trên vai anh, xếp bằng trên bậc cửa sổ, đôi mắt mơ màng ngóng xa xăm tít ngọn đèn treo lơ lửng giữa ngàn mây bạc trôi. Miệng ngân nga lời ca, đôi mắt như biết cười sáng hơn cả sao đêm.
Không gian chỉ thu hẹp lại ở đối phương.
Bóng tối bao trùm lên thân ảnh của hai chàng trai song cũng chẳng thể giấu che ánh sáng nơi đôi mắt ngọc.
Đừng trách em không hát hay vì em không hát cho đời, đéo hát cho khán giả, cũng chẳng hát trên khán đài mà cũng chả ganh đua với chim muôn, em chỉ hát vì em thích thế! Em dành giọng ca của mình cho anh, em... thích hát cho anh nghe... chỉ mình anh thôi... - cậu tựa đầu mình vào bắp tay đang rung lên theo vần, theo nhịp của những dòng tâm tình - chỉ cần như thế, em đã vui lắm rôi!