Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 54




Bát mì ngày dọn đi đó, đến bây giờ nhớ tới còn có chút hoài niệm.

Khi đó còn chưa nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy phiền muộn, hiện tại nói rõ, cảm xúc khác hẳn, ngược lại bắt đầu thèm mì Nhan ca tự tay xuống bếp nấu, có thể lại ăn một lần thì tốt rồi.

Nhan Mộ hiển nhiên không dự đoán được Giang Tri Hỏa sẽ nói thẳng muốn đi nhà hắn, xác nhận nói: “ cậu nghiêm túc?”

“Đúng vậy.” Giang Tri Hỏa gật đầu, biểu tình thản nhiên nói, “Lại không phải chưa từng đi.”

Phải, thật sự từng đi. Nhan Mộ nghĩ.

Còn ở chung một đoạn thời gian, ở căn hộ kia hôn môi, dắt tay, trồng dâu tây, cái gì cũng đều đã làm.

Nhan Mộ lại hỏi: “ cậu biết hiện tại cậu đang có ý gì sao?”

“Biết chứ, muốn ăn mì chứ gì nha.” Giang Tri Hỏa không hề tự giác đi trước vài bước, còn ngại Nhan Mộ đứng ở tại chỗ không động đậy, vẫy tay với hắn, thúc giục nói, “Nhanh lên.”

Nhan Mộ: “……”

Trước khi về tiểu khu, bọn họ đi chợ gần đây mua đồ ăn, rau củ tươi ngon không để được lâu, Giang Tri Hỏa dọn đi rồi, Nhan Mộ rất ít lại ở nhà ăn cơm, tủ lạnh sớm trống không, có một đoạn thời gian không thêm vào.

Giang Tri Hỏa chỉ tới nơi này ở hai tháng, còn phần lớn ăn cơm hộp, lại được thấy quen thuộc hơn so với Nhan Mộ.

Mấy dì chủ sạp vừa thấy Giang Tri Hỏa, nói “Tiểu Hỏa tới rồi à, đây là bạn học con hả?”, Sau đó nhiệt tình đưa bọn họ đến trước sạp hàng nhà mình.

“Ai da, chỗ này là cá tươi, chỗ này thì không nha, đừng mua, mua tươi đi, dì đây bán lỗ cho hai đứa một chút.”

Nói xong liền bắt đầu cho lấy túi đựng cho cả hai.

Giang Tri Hỏa vội vàng nói: “ khoan, khoan đã dì, con chỉ là tới mua rau xà lách.”

“hai dà, rau xà lách hả, chị Trần, chọn cho hai đứa nó đi!”

Nhóm dì bán hàng ở chợ rau nhìn thấy hai nam sinh đẹp trai, sáng láng, vô cùng yêu thích, khi hỏi cần bao nhiêu tiền, liền “Ai da ai da” hai tiếng, không nói hai lời liền giảm 20%, còn tặng mấy quả trứng gà cùng một chút hành.

Giang Tri Hỏa đem túi đựng rau xà lách đưa ra sau, làm Nhan Mộ xách giùm.

Nhan học thần thanh lãnh xa cách, xách bao nilon đựng đồ ăn, trên người lập tức liền dính vào hơi thở nhân gian.

Giang Tri Hỏa thảnh thơi đi về tiểu khu, vui đùa nói: “Về sau lỡ không có cơm ăn, có thể dùng mặt mũi tới chợ rau xin hai bữa.”

Nhan Mộ hỏi: “ từ lúc nào mà thân thiết như thế?”

Giang Tri Hỏa nói: “ cậu nói dì Trần bán cá hả? dì ấy cho thuê phòng, tới chợ rau chỉ là vì trong nhà nhàm chán. Con gái dì ấy có nuôi Samoyed, buổi tối khi trở về thường xuyên nhìn đến bọn họ ở dưới tiểu khu dắt cún đi dạo, cún con dễ thân người, gặp qua vài lần cả chó lẫn người đều thân.”

“Còn có chú Vương lúc nãy, trong nhà cũng nuôi một con Shiba nhỏ, mới vừa ôm lại đây, đại khái lớn như vậy.” Giang Tri Hỏa đưa tay ra ước lượng.

Giang Tri Hỏa dần nói về mấy con cún trong tiểu khu.

Nhan Mộ nhớ tới bệnh viện thú cưng lần đó, con Sundy không thân với ai vậy mà chưa quá hai ngày đã quen Giang Tri Hỏa, khi Hà Miểu Miểu muốn dắt đi con cún đều lưu luyến mỗi bước đi.

Một bộ dạng ăn cây táo, rào cây sung, làm Hà Miểu Miểu tức giận đến mức gõ đầu con cún: “Không đi thì thôi, mầy đi làm cún nhà người khác đi.”

“ hình như cậu rất được động vật yêu quý.” Nhan Mộ nói.

“ cũng sương sương đi.” Giang Tri Hỏa cười hì hì, có chút khoe khoang, “Cũng chỉ có chó mèo trong tiểu khu sẽ dính vào một chút……”

Đang nói chuyện, phía sau vang hai tiếng “Gâu gâu”, dưới ánh đèn đường hạ, một con chó lông vàng kéo một cô gái 1m 53 chạy về hướng Giang Tri Hỏa, kích động đến vồ lên, móng vuốt bỏ ở trên tay anh, dùng chân sau đứng thẳng, cái đuôi lắc trái lắc phải.

Con chó này to đùng, to gần bằng cô gái, cô bị kéo chạy quá nhanh có chút thở không ra hơi.

“Màn Thầu từ xa như thế đã chạy lại.” mặt cô rõ ràng có chút đỏ, không biết là thẹn thùng, vẫn là do chạy, hoặc là có cả hai, “Đã lâu không gặp, đàn anh Tri Hỏa, anh gần đây đi đâu?”

Nhan Mộ: “?”

Đàn anh Tri Hỏa???

“Trong khoảng thời gian này không ở đây.” Giang Tri Hỏa ở sau cổ Màn Thầu vuốt ve, rất có kỹ xảo, cún thoải mái nheo lại đôi mắt.

“ ái.” cô gái đỏ mặt ngượng ngùng một lát, lại hỏi, “Đây là anh trai anh hả?”

Nhan Mộ: “?”

“Không phải!” Giang Tri Hỏa nghẹn cười, rút ra một bàn tay đáp ở trên vai Nhan Mộ, “ anh đây là……”

Anh đây là cha cậu ta. Những lời này còn chưa nói xong, Nhan Mộ trực tiếp nắm tay anh, không phải cổ tay, mà là bàn tay, năm ngón tay đan lấy.

Hắn nói: “Đi trước.”

Dứt lời dùng ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn lướt qua cô gái trước mặt nhìn đến Giang Tri Hỏa đỏ mặt.

Cô gái: “?”

Giang Tri Hỏa: “!”

Cô còn rất khó hiểu, anh đẹp trai trước mặt này vì sao đột nhiên nắm tay đàn anh Tri Hỏa làm gì? Tiếp theo liền nghe Giang Tri Hỏa nói: “ anh đi trước đây.”

Màn Thầu còn rất luyến tiếc Giang Tri Hỏa, lại “ gâu gâu” hai tiếng, điên cuồng vẫy đuôi.

Cô gái mờ mịt nhìn đàn anh Tri Hỏa bị anh trai kia nắm đi vào trong tòa nhà.

Nhan Mộ động tác mạnh mẽ lại bá đạo, không quá phù hợp tính tình ngày thường của Nhan ca, nhưng còn chưa kịp hỏi hắn rốt cuộc làm sao vậy, đã bị bắt bỏ vào bồn rửa tay, ấn mở vòi nước, lạnh lùng hai chữ: “Rửa tay.”

Sờ vào chó đúng là phải rửa tay, nhưng cần tức giận như vậy sao?

Giang Tri Hỏa khó hiểu, chờ anh rửa xong ra tới, Nhan Mộ đang ở phòng bếp rửa rau. Tay Nhan học thần từng ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, là tay thích hợp chơi đàn dương cầm, vậy mà dùng để rửa rau cũng vô cùng phù hợp.

Giang Tri Hỏa liền thò lại gần: “ tôi giúp cậu.”

“Không cần.” Nhan Mộ nói.

Giang Tri Hỏa “ à” một tiếng, cầm dưa chuột vừa mới mua, dựa ở bên bồn gọt vỏ.

Đột nhiên, Nhan Mộ hỏi: “hai người biết nhau thế nào?”

Không chỉ có biết, còn gọi đàn anh Tri Hỏa, thoạt nhìn dáng vẻ rất thẹn thùng.

Giang Tri Hỏa sửng sốt hai giây mới phản ứng lại đây, hắn hẳn là nói cô gái dưới lầu

“ cũng không thế nào, chỉ là hôm thứ bảy nọ, tôi xuống tầng, nhìn đến em ấy bị con chó kia kéo ngã.”

Chó săn lông vàng là chó cỡ vừa, khi nó chạy hết sức lực cũng rất khỏe, ngày đó Giang Tri Hỏa mới vừa đi ra cửa cầu thang, vừa lúc thấy cô bị con chó kéo chạy, ngã như cẩu gặm bùn trước mặt anh.

“Rất thảm, cả người quỳ rạp trên mặt đất, Màn Thầu còn không biết đã xảy ra cái gì, quay đầu lại nghi hoặc liếm ẻm.”

Nhớ lại cảnh tượng ngày đó kỳ thật có chút buồn cười, Giang Tri Hỏa nói: “ tôi vốn dĩ muốn hỏi một chút em ấy có sao không, kết quả em ấy vừa thấy tôi ấy, ‘ tạch ’ một chút cả người nhảy dựng lên, chạy như bay trở về.”

Cô bé sĩ diện, không muốn để trai đẹp nhìn thấy mình ngã.

“ tôi thì lo lắng, nhìn qua, chậc chậc, hai đầu gối đều rách, trên tay đầy máu.”

“Sau đó thì sao?” Nhan Mộ vặn lửa, nấu nước.

Giang Tri Hỏa: “ dắt chó đi dạo, không mang di động, ẻm mượn điện thoại, gọi người nhà xuống đón.”

Nói hết lời, một quả dưa chuột vừa lúc gọt xong, Nhan Mộ nói gì đem mì ném vào trong nước sôi, tiếp theo dùng một cái chảo khác chiên trứng gà.

Nhan học thần cố gắng tiết kiệm thời gian hết sức.

Giang Tri Hỏa nhìn động tác của Nhan Mộ, dù thế nào cũng cảm thấy hẳn là có ý khác, anh vừa nghĩ, vừa nhai “ rộp rộp” dưa chuột.

Theo sự hiểu biết của anh đối Nhan Mộ ——

Người này, có chút thói ở sạch, hơn nữa có rất dụ.c vọng chiếm hữu rất mạnh, ngày thường tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng luôn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, nếu thật sự không kiên nhẫn cũng sẽ không làm lơ người, sẽ trả lời một cái “ ừm”.

Chỉ là ở trước mặt anh thường xuyên OOC, dùng sườn tính cách này tới phỏng đoán hành vi và suy nghĩ của hắn cũng vô ích.

Nhưng Giang Tri Hỏa vẫn là đưa ra một suy đoán rất lớn mật.

“A, Nhan ca, cậu đây là đang…… ghen à?”

Nhan Mộ: “……”

Hắn “ cạch” một chút, tắt lửa, vớt mì, thêm muối và bột ngọt cùng với các gia vị khác, đem trứng chiên và rau xà lách bỏ vào, sau đó cướp dưa chuột trên tay Giang Tri Hỏa, dùng cái gọt làm thành từng lát mỏng đặt ở trên cùng của bát mì, sạch sẽ lưu loát ngắn gọn, làm thành một bát mì trứng vừa đơn giản lại đẹp.

“ này không được, quả này tôi còn đang ăn mà!”

Nhan Mộ nhét nửa quả dưa chuột thừa vào trong miệng anh: “ đừng nói nữa.”

Giang Tri Hỏa nháy mắt hiểu ý Nhan Mộ.

Bị nói trúng suy nghĩ, Nhan học thần lại nháy mắt ngạo kiều.

“Ha ha ha, tôi không nói nữa.” anh hai ba ngụm ăn xong, Nhan Mộ thì bưng hai bát mì lên bàn.

Giang Tri Hỏa nhìn hai bát mì, nóng lòng muốn thử.

Nhìn cách Nhan Mộ làm, thoạt nhìn không khó lắm.

Giang Tri Hỏa xoa xoa tay: “ thế này nhá, tôi cũng làm một bát cho cậu!”

Ở đây hai tháng, Giang Tri Hỏa chưa từng chạm qua phòng bếp.

Anh rất tự mình hiểu lấy mình, biết chỉ cần chính mình ra tay, không phải xuống bếp, mà là xuống đốt phòng bếp.

Nhưng nấu mì mà thôi…… chuyện này biết nấu nước là được!!

“ cậu đi thay quần áo đi, tô tới!”

Giang Tri Hỏa cực kỳ có lòng tin, dựa theo từng bước Nhan Mộ làm, mở lửa lớn nhất, nấu nước trước, nước sôi bỏ mì vào, tiếp theo đi chiên trứng gà.

Nhưng mà trứng gà của anh, khi vừa đập vào, dầu bắn tung tóe làm bỏng tay anh, anh bất giác rụt tay lại, nửa vỏ trứng bay ra. Sau lại vội vàng lật trứng, lật một nửa thì vỡ lòng đỏ, lòng đỏ trứng dính một cục với lòng trắng trứng, xèo xèo ở trong chảo dầu. Chờ làm xong trứng chiên ver ốp la lết, mì bên cạnh đã…… chín nhừ.

Chờ Nhan Mộ thay xong quần áo ra tới, thì nhìn đến một bát mì trứng cong queo chín mười phần....?

Nhan Mộ: “? Đây là cái gì?”

Giang Tri Hỏa: “Đây là tình yêu thương của ba.”

Nhan Mộ một lời khó nói hết mà nhìn một bát mì, đặc biệt gian nan vươn chiếc đũa: “Vậy khả năng là cậu…… Không đủ yêu tôi.”

Thấy hắn thật sự muốn ăn, Giang Tri Hỏa vội vàng ngăn lại: “Đừng ăn! Không chừng có độc!”

Anh đem “tình yêu thương của ba” đẩy xa chút, nằm xoài trên ghế, chấp nhận vận mệnh giơ lên tay phải, xoay xoay xem: “Tay này của tôi, hẳn là có Debuff, dù dùng cốc để cân đo đong đếm cũng khó ăn! Vừa nãy không phá phòng bếp đã xem như cho cậu mặt mũi, nhưng mà ——!”

Giang Tri Hỏa bẻ lái, cố gắng tìm lại chút mặt mũi, “ tôi còn biết làm một món ăn, ăn khá ngon.”

“ món gì?” Nhan Mộ hỏi.

“ thịt ba chỉ rang vải thiều.”

Nhan Mộ hơi giật mình.

Giang Tri Hỏa còn đang đợi Nhan Mộ nói “ tôi không tin”, hoặc là lại dùng biểu tình một lời khó nói hết xem anh, kết quả đợi nửa ngày, Nhan Mộ lại là hỏi: “ cũng là vì người liên quan đến hình xăm kia mới học?”

“……” Giang Tri Hỏa bị hỏi ngốc, “Nhan ca cậu hỏi thế, tôi rất khó trả lời á.”

Nhan Mộ còn khá vui, hình như mày đều giãn ra: “ tôi có thể nếm thử không?”

Giang Tri Hỏa quan sát biểu tình của Nhan Mộ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, anh trực tiếp hỏi ra: “Vì sao khi nói đến hình xăm thì cậu không ăn dấm, nhìn đến cô gái dưới tầng cậu lại giận chứ?”

Nhan Mộ nhẹ nhàng lừa người: “ cậu có thể đem ghen treo ở bên miệng?”

Giang Tri Hỏa: “Đúng vậy, tôi không biết xấu hổ là gì nha, cậu lại không phải mới biết tôi hôm qua.”

Nhan Mộ: “Vậy cậu cũng biết hiện tại tới nhà tôi là có ý gì sao?”

“……” Từ từ, đề tài là vì sao bỗng dưng chuyển thành cái này??

Loại thời điểm này Giang Tri Hỏa vẫn là có chút liêm sỉ, đem chiếc đũa nhét cho Nhan Mộ, cố ý nói sang chuyện khác: “Ăn cơm đi!”

Bát mì hắc ám cuối cùng bị Giang Tri Hỏa đưa cho cống thoát nước ăn, mì trứng của Nhan Mộ tuy rằng đơn giản, nhưng nhưng rất ngon, trước mặt hai người hai người trước mặt mở ra máy tính, vừa ăn cơm vừa tìm bộ điện ảnh xem.

Bụng no rồi, liền lười nhác, Giang Tri Hỏa trở mình nằm ở trên sô pha tiêu hóa.

Đã lâu không nằm ở trên sô pha này rồi, còn có chút hoài niệm, trong nhà này vẫn là rất sạch sẽ, không tì vết, thói quen của Nhan Mộ là không cẩu thả, lấy cái cốc hoặc là chén đũa đi, đều phải thả lại chỗ cũ, có đôi khi cũng có vẻ căn hộ này không có hơi thở sinh hoạt.

Nhưng đó không phải hiện tại.

Hiện tại Nhan Mộ đang rửa chén, tiếng nước, tiếng chén đũa va chạm, cả nhà ở đầy mùi vị gia đình.

Rửa chén xong, Nhan Mộ đi tới nói: “ vừa ăn xong đừng nằm.”

“ ò, biết rồi.” Giống như đứa trẻ phản nghịch, Giang Tri Hỏa ngoài miệng nói như vậy, người thì không nhúc nhích, thậm chí còn cầm di động muốn chơi ván game.

Nhan Mộ chậm rãi ngồi xổm xuống bên sô pha.

Giang Tri Hỏa đang chơi bắn súng với người khác, bỗng thấy mặt Nhan Mộ tới gần, tay run lên, bị đối diện một súng bắn nằm, Game Over.

“ dậy không?” Nhan Mộ hỏi.

“A…… dậy.” Giang Tri Hỏa nói.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Trên bàn trà đặt đồng hồ điện tử, hiện tại là 8 giờ tối.

Mặt hai người cách nhau rất gần, là khoảng cách khi nói chuyện đủ để hô hấp dây dưa lẫn nhau.

Khoảng cách này có ý nghĩa cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.

Thật ra không cần phải nói gì, tại thời gian ái muội như này, đến chỗ ái muội như này, đều là nam, trong lòng đều tự hiểu rõ, đều biết sẽ xảy ra chút gì.

Giang Tri Hỏa ấn tắt màn hình.

Khóa màn hình là tiếng giọt nước rơi xuống, nhẹ nhàng một tiếng.

Anh chậm rãi buông tay.

Nhan Mộ dần tới gần.

Giang Tri Hỏa cảm thấy khẩn trương khó hiểu.

Từ trước kia bọn họ cũng không phải không hôn môi qua, chỉ là khi đó chỉ vì ức chế động nhiệt, không nghĩ tới cái khác, mà hiện tại……

Trái tim nhảy thình thịch liên hồi, như bị một ngàn con nai thay đâm loạn xạ.

Hơi ấm phun ra giữa đôi môi, càng dán càng gần ——

Liền ở khi đôi môi sắp đụng vào, màn hình di động của Giang Tri Hỏa bỗng nhiên sáng lên, âm báo tin nhắn đến như nổi điên tích tích tích tích vang lên.

Hơn nữa không có chút suy nghĩ muốn dừng lại.

Giang Tri Hỏa: “……”

Nhan Mộ: “……”

Không khí chợt bị đánh gãy, có chút xấu hổ, Nhan Mộ thả tay xuống ý bảo anh đi xem tin nhắn, chính hắn đi vào phòng.

Giang Tri Hỏa click mở vừa thấy, là Tông Bội gửi tới, có 30 giây mà gửi 10, 20 tin nhắn

Tông Bội: Hỏa!!

Tông Bội: mày ở đâu, mày ở đâu, mày ở đâu!!!

Tông Bội: mày hẹn hò thế nào rồi!

……

Giang Tri Hỏa: “……”

Đ*.

Thằng này còn có mặt mũi hỏi!!

Vốn dĩ, có lẽ, đại khái, khả năng sẽ càng gần một bước!! Đều bị đánh gãy!!

Không! Có! Tiến! Triển!

Giang Tri Hỏa hung tợn trở về Tông Bội bốn chữ này, đẩy cửa đi vào phòng Nhan Mộ.

Cảm thấy xấu hổ không chỉ có Giang Tri Hỏa, Nhan Mộ giờ phút này đang ngồi ở mép giường.

Giang Tri Hỏa nhẹ nhàng khụ một tiếng, cáo trạng: “ mới đây là Tông Bội, nhớ kỹ cậu ta.”

Anh ngồi vào bên người Nhan Mộ.

Giường đệm đã thay đổi một bộ chăn ga, vẫn rat mềm, ngồi xuống lún xuống.

“ ừm…” Giang Tri Hỏa mặt thực năng, “Lại, lại lần nữa?”

Xấu hổ là việc nhỏ, chỉ cần vẫn là hai người ở bên nhau, bị đánh gãy không khí là có thể bù trở về.

Lúc này Giang Tri Hỏa nhắm lại mắt.

Đôi mắt nhìn không thấy, các giác quan khác bị phóng đại vô hạn, hơi thở và đụng chạm đều giống lông chim nhẹ phẩy, mềm mại ngọt ngào.

Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể một người khác dần dần tới gần——

Sau đó, đúng lúc này, điện thoại Nhan Mộ bỗng nhiên bắt đầu leng ka leng keng kêu vang, màn hình nhảy ra call video của nhóm chat.

Nhan Mộ: “……”

Giang Tri Hỏa: “……”

Hắn vừa nãy vẫn luôn không thấy di động, không thấy được đến thông báo đến toàn thể thành viên.

Nhóm chat tham gia thi đua, thông báo khoảng 8 giờ sẽ có lớp dạy học online, trừ Nhan học thần ra, những người khác đều phải tham gia, thuận tiện còn tuyên bố thông báo thứ tư tuần sau đi Giang Thành tham gia vòng loại thi đua.

Nhan Mộ:……

Hắn đen mặt cúp điện thoại, đem điện thoại nện ở trên giường.

“Đừng cầm di động xì hơi.” Giang Tri Hỏa ở  khi Nhan Mộ nghe điện thoại đã nằm nửa người trên giường, chiếc giường mềm mại quen thuộc làm cơ bắp thả lỏng xuống dưới.

Đôi tay anh đan vào, đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại, như đem chính mình đến trước mặt Nhan học thần, trịnh trọng giống lần đầu tiên lấy hôn môi ba phút là mục thực nghiệm vậy, khẩn trương: “ come in, my friend.”

Nhan Mộ lại một lần cúi đầu.

Động tác thậm chí có chút lớn.

Hắn không nghĩ lại có bất cứ ngoài ý muốn gì ——

Nhưng mà, di động lại lại lại vang lên.

Rung rung, có người gọi điện thoại lại đây.

“ting —— ting —— ting ——”

Lần thứ ba!!!!!

Lúc này Giang Tri Hỏa hoàn toàn thất bại, nghiêng người, không nhịn được mà bắt đầu cười, bả vai run rẩy, còn lộ ra vài tiếng cười.

Anh vừa cười vừa đập giường: “Ha ha ha ha! Nhan ca, quá tam ba bận, chuyện này hôm nay không có duyên phận.”

Nhan Mộ: “……”

Hắn tức giận nắm lên cái điện thoại điên cuồng rung lên kia, không phải của hắn, là của Giang Tri Hỏa.

Hắn ngược lại muốn nhìn là người nào gọi điện thoại đến.

“Ai thế?” Giang Tri Hỏa hỏi.

Ghi chú chỉ có hai chữ, Nhan Mộ nén giận  đưa di động cho Giang Tri Hỏa, nói: “Lệ ca.”

!

Dân cư mất tích trở về!

Giang Tri Hỏa nhấn nghe điện thoại, trong giọng còn chưa tan ý cười: “alo, Lệ ca.”

Bên kia ống nghe rất ồn ào, náo nhiệt, tiếng Lệ Mục Hà truyền đến: “ tâm trạng của em có vẻ rất tốt.”

“Đúng vậy ha ha ha, có chút buồn cười.” Giang Tri Hỏa nghe được âm thanh bối cảnh, hỏi, “Lệ ca, anh đang ở đâu?”

“Sân bay.” Bên kia, Lệ Mục Hà kéo vali hành lý đi ra cửa lớn sân bay, nói với người đối nói, “Tiểu Hỏa, anh đã về.”

- ------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Lệ Mục Hà: Từ chương 2 đã xuất hiện ta rốt cuộc lên sân khấu.

Giang Tri Hỏa: anh tôi đã trở lại! Vui vẻ!

Nhan Mộ: Tôi đã chuẩn bị xong dấm.

Tác giả: Lệ ca là người tốt, mọi người đừng lo lắng, ghen…… Có chút thú vị, hehe, chỉ có thể xì poi đến nơi đây thôi.