Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày - Chương 94





Edit: Kuro


Beta: Ka


Không chỉ một người cảm thấy Trương Tri Âm có bệnh.


Đại Giáp đến nhà Trương Tri Âm ăn cơm, nhìn con búp bê hình người ngồi chung bên bàn ăn, cảm thấy đứa trẻ Trương Tri ÂM này xui xẻo bệnh tình lại nặng thêm rồi.


Chuyện lúc trước, những thứ liên quan tới Ân Niệm, Đại Ất, (Minh Thiên), trí tuệ nhân tạo vượt trội, Đại Giáp đều đã biết. Có điều là một người bình thường, hắn thực sự không biết nên nói gì cho phải.


Điều duy nhất có thể làm là liều mạng thôi miên chính mình “Chuyện này rất bình thường” “Chuyện này rất bình thường”.


Cho nên nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, làm bạn với một kẻ bị bệnh thần kinh nặng thì chuẩn bị bị thần kinh luôn.


Đại Giáp có thể vui vẻ như vậy, không có ưu điểm gì nhiều, chính là tâm lý khá thoải mái, năng lực thích ứng mạnh mẽ. Ăn hai chén cơm, hắn đã hoàn toàn chấp nhận tình huống trước mắt, đồng thời không kiềm chế nổi mà đưa tay nóng lòng muốn thử, cố gắng sờ về phía con búp bê giống hình người ngồi yên lặng bên cạnh.


Trong miệng còn lẩm bẩm: “Này làm bằng nguyên liệu gì a, thoạt nhìn thật sự rất giống người.”


Trương Tri Âm kịp thời hất bay móng vuốt của hắn: “Đừng nghịch.”


Đại Giáp buồn buồn thu tay về cúi đầu ăn cơm, trừng mắt nhìn Trương Tri Âm: “Nhỏ mọn như vậy, đụng cũng không cho đụng!”


Chưa đến nửa phút hắn lại gian xảo đưa đầu qua: “Tớ nói này Tri Âm, buổi tối cậu để thằng nhóc này ngủ với cậu à?”


Trương Tri Âm đem món thịt kho tàu Đại Giáp yêu thích nhất đẩy đến trước mặt hắn, lườm một cái: “Ăn ngon miệng.”




Bởi vì chung quy nghĩ đến Ân Niệm cùng chuyện trong thế giới Minh Thiên, gần đây Trương Tri Âm làm việc cũng có hơi không tập trung, khiến lãnh đạo trực tiếp của hắn rất là không hài lòng, thầm nghĩ một tiểu tử tốt, sao mới hai ngày lại lơ ngơ như vậy.


Chẳng lẽ là thất tình? Mà lúc này ở bộ phận của bọn họ đòi hỏi tiêu chuẩn cao nghiêm khắc, cho dù là thất tình cũng không thể nhân nhượng!


Kết quả sáng ngày thứ hai sau khi ăn cơm cùng Đại Giáp, Trương Tri Âm để quên một xấp tài liệu quan trọng trong nhà.


Nhìn lông mày lãnh đạo phồng lên, Trương Tri Âm chỉ có thể hơi cúi đầu, lúng túng nói: “Xin lỗi, tôi lập tức về lấy.”


Lãnh đạo không lên tiếng, phất tay một cái để hắn đi ra ngoài.


Trương Tri Âm quay lại bàn làm việc lấy chìa khóa xe, kết quả cúi đầu xuống, phát hiện tài liệu ban nãy dù thế nào cũng tìm không thấy đang ở ngay trên bàn.


Thực sự là kỳ quái, Trương Tri Âm lắc đầu một cái, chỉ có thể đổ lỗi cho mình quá chóng mặt.


Thật vất vả vượt qua một ngày bình yên, nhanh chóng tới giờ tan làm, Trương Tri Âm nhìn bầu trời âm u bên ngoài, lầm bầm một câu: “Loại thời tiết này, đến Úc Kí ăn bánh đậu đỏ nóng là tuyệt nhất.”


Nhưng Úc Kí gần trường học trước kia của hắn, với nhà của hắn là hai hướng khác nhau, với lại cũng chưa bao giờ chịu giao thức ăn tận nhà. Ở bên ngoài bôn ba một ngày, lúc này là Trương Tri Âm tuyệt đối không muốn tự mình chạy đến Úc Kí mua đâu.


Nhưng mà lúc vừa tiến vào khu nhà Trương Tri Âm liền bị bảo vệ chặn lại, nhận được một hộp đồ ăn giữ ấm khá to.


Bảo vệ nói: “Chàng trai đưa tới nói là cửa hàng bọn họ chúc mừng năm năm tặng lại khách quen cũ, vừa hay bốc trúng cậu, giải ba, một phần đồ ăn.”


Trương Tri Âm quay lại mở hộp ra, bên trong vẫn còn nóng hổi, một phần bánh đậu đỏ lớn, còn có vài loại món tráng miệng, đều là món bình thường hắn thích ăn.



Sau đó chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần ——


Trước đây văn kiện mãi làm không xong đột nhiên hoàn thành; đồng nghiệp vẫn luôn cố ý xoi mói hắn đột nhiên có việc xin nghỉ trở về quê; máy fax bị hỏng, người của bộ phận thông tin gọi điện thoại thúc giục ba lần vẫn không qua, nó tự nhiên bình thường như cũ; bên ngoài đổ mưa, Trương Tri Âm mình chưa đóng cửa sổ, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, sau khi quay lại phát hiện tất cả cửa sổ đều được đóng nghiêm chỉnh; quần áo dơ tích tụ gần một tháng đột nhiên đều được giặt sạch sẽ, ngay ngắn treo trên ban công; trong nhà không còn muối, Trương Tri Âm lại quên mua, lúc về nhà tưởng phải úp mì ăn rồi, kết quả phát hiện muối trong hũ đầy ắp.


Một lần hai lần, Trương Tri Âm còn có thể giải thích do ngẫu nhiên hoặc là gần đây nhiều chuyện, bận bịu, thêm tâm trí mình không tỉnh táo, cho nên trí nhớ kém; nhưng mà tiếp tục nhiều lần như vậy, ngoại trừ khả năng tâm thần phân liệt, Trương Tri Âm quả thực cho là mình nuôi một Nàng tiên Ốc.


Đương nhiên, trong nhà của hắn, càng có thể là Chàng tiên Ốc.


Cho nên hôm nay về đến nhà, Trương Tri Âm phát hiện máy đun nước mình mất chín trâu hai hổ cũng không sửa được giờ hoạt động rất tốt, không nhịn nổi nữa, chạy tới phòng ngủ dùng sức lôi con búp bê hình người ra ngoài, hung hăn nói: “Ân Niệm, anh lại giở trò quỷ gì?”


Búp bê hình người không nhúc nhích, vẫn là bộ dáng không có chút sức sống nào, biểu tình cực kỳ vô tội.


Trương Tri Âm thở dài, tiện tay đem búp bê hình người đặt xuống trên ghế salon đối diện mình, nhìn nó cười khổ.


Đột nhiên, hắn ngẩn người.


Biểu cảm con búp bê kia…Ngày ấy vừa tới nhà hắn, vô tội như thế sao?


Hắn kéo búp bê hình người đi thẳng ra cửa, mở cửa: “Ân Niệm, nếu như anh không nói, em liền vứt anh đi, anh cũng đừng quay trở về.”


______________


Là một Boss phản diện vốn nên tà mị, tùy ý, siêu sái, ngang ngược, duy ngã độc tôn, vô tình, Ân Niệm thật sự là có hơi lưỡng lự. Cụ thể nhất là lúc phải đối mặt với Trương Tri Âm, hắn hắn theo thói quen sợ hãi, thu móng vuốt lại, như một người bình thường.



Đặc biệt ở lúc hắn tự thấy mình làm chuyện xấu.


Đối mặt với tình hình thực tế không biết xử lý như thế nào, phản ứng đầu tiên của Ân Niệm là cầu cứu tới hệ thống quen thuộc với mình nhất.


Hắn trực tiếp kết nối internet trong đầu: “Làm chuyện có lỗi, người yêu rất tức giận, muốn cứu vãn làm sao bây giờ? Đang đợi online.”


Trên mạng có một người anh em chuyên trả lời các loại vấn đề này, lần trước hắn còn giúp một người đàn ông ôm theo con tìm vợ.


Người anh em này lời ít mà ý nhiều, vẫn là sách lược thường dùng: “Hai người có con không?”


Ân Niệm nhìn cái cục nằm nhoài ở cửa phòng ngủ, vừa suy nghĩ Ân Tiểu Tưởng lại đang đi chầm chậm tới, hơi do dự: “Cho là có đi, nhận nuôi.”


“Vậy, bề ngoài đứa con của hai người giống với người yêu anh chứ?”


Ân Niệm nhìn Ân Tiểu Tưởng, nhìn lại Trương Tri Âm một chút, trả lời: “Rất giống.”


Trong lúc đó bên kia cũng trả lời: “Thật ngại quá, nối lại vấn đề, bên kia còn có một người anh em gặp vân đề. Có con là tốt rồi, anh nghe tôi, làm như vậy…”


Trương Tri Âm đang giằng co cùng búp bê hình người, con búp bê hình người vẫn là một gương mặt vô tội không có một chút phản ứng mặc hắn làm gì thì làm.


Ngay lúc Trương Tri Âm nghi ngờ mình lại đoán sai lần nữa, TV phòng khách, máy tính, đột nhiên đều tự động mở, màn hình đồng loạt hiện ra hình dáng Ân Tiểu Tưởng nhỏ bé điềm đạm đáng yêu, bênh cạnh tiếp hiện lên ps mấy chữ to “Anh muốn có một gia đình đầy đủ.”


Trương Tri Âm nhìn chằm chằm Ân Tiểu Tưởng, quay đầu nhìn lại hướng Ân Niệm hét: “Nó lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy hả? Anh có biết Tiểu Tưởng là con mèo hay không?”