Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày - Chương 81





Edit: Kuro


Beta: Ka


Bên trong căn cứ Y dược sĩ, Mông Tạp Lập và Raton hai người trừng mắt hận nhau.


Mông Tạp Lập dùng tinh thần lực oán trách: “Tôi thật không hiểu nổi boss nghĩ gì, lúc trước rõ ràng vẫn giữ thái độ thờ ơ. Tôi cũng không thể hiểu, tại sao vì Trương đội trưởng. Đột nhiên lại để Úc Hỏa đi tập kích nhân loại…”


Raton nhíu mày: “Cô còn phải ra ngoài nhiều một chút, phải mở mang…Cô chưa nghe nói sao? Liên minh Vân Thiên khắp nơi đều truyền tin Ân dược sĩ của Hiệp hội Bạch Mang và Trương Tri Âm là một đôi, tôi cảm thấy được boss có thể nhịn đến lúc này hẳn không dễ dàng gì…Bất quá đúng là sắp không nhịn nổi nữa, tôi nghe nói hai người bọn họ muốn chính thức công bố mối quan hệ.”


“Sao lại thế…” Mông Tạp Lập nhẹ nhàng bay lên trên, nhìn xuống Raton, “Lúc trước tôi còn giúp boss dẫn Trương đội trưởng đến gặp ngài ấy.”


“Vậy cô biết bọn họ gặp mặt nhau nói gì không?” Raton lắc đầu một cái, “Rõ ràng là Boss quen biết Trương Tri Âm sớm hơn tôi với cô, rất có thể là người quen cũ trước tận thế. Hiện tại lập trường bất đồng, giờ lại không gặp mặt nhau, thay vì giải bày mâu thuẫn với nhau, rất có khả năng lớn là đã ân đoạn nghĩa tuyệt.”


Mông Tạp Lập ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi thăm dò: “Vậy anh nghĩ Boss bây giờ là quá ghét nên muốn dùng đòn tấn công lớn quấy tung chuyện tốt của bọn họ?”


Raton liền khôi phục bộ dáng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Đại khái là như vậy đi?”


Tiếp đến hắn lại bổ sung: “Tôi còn nghe được một tin, dù chưa ai chứng thực, thế nhưng có người nói Ân Niệm của Hiệp hội Bạch Mang là anh em sinh đôi của boss. Sau đó tôi cố ý đến xem mặt…Bọn họ đúng thực dáng dấp như nhau.”


Mông Tạp Lập mặt biểu tình “Trời sập” bay đi. Lúc trước boss dù thế nào cũng không xuất hiện ở căn cứ, đối với liên minh Vân Thiên vẫn luôn lấy phòng thủ làm chủ, cô vẫn cho là boss và đội trưởng Trương Tri Âm đã tốt hơn…Không nghĩ tới sự thật cư nhiên tàn nhẫn như vậy…Không biết cô còn có cơ hội gặp lại ngài Tiểu Tưởng hay không…


Hơn nữa Úc Hỏa tập kích thành phố Tất Lộc, người phải đứng ra ứng chiến, chẳng phải nhất định là Trương đội trưởng sao? Dược sĩ…bỏ được sao?


Mông Tạp Lập bay qua phòng của Y, không nhịn được liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy gò má Ân Niệm.


Luôn cảm giác dược sĩ bây giờ so với thời điểm ban đầu càng lạnh lùng hơn theo cách rất không bình thường, nhất định ngài ấy chịu đả kích rất thương tâm.


Đúng lúc này Ân Niệm ngẩng đầu lên, chạm vào tầm mắt Mông Tạp Tập đang dùng tinh thần lực thăm dò kiểm tra mình.



Mông Tạp Lập như người đang nhìn lén bị phát hiện, sợ đến nhanh chóng thu hồi tầm mắt tinh thần lực, vẫy áo choàng bay xa.


Sau khi bay đi được mười phút cô liền quay về, cẩn thận từng chút một đứng ở cửa Y báo cáo: “Dược sĩ, Trương đội trưởng tới tìm ngài?”


Y lẳng lặng ngẩng đầu lên, con mắt màu đen sâu thẳm nhìn cô, bên trong không đau khổ cũng không vui vẻ, lại giống như không thuộc về loài người. Giọng hắn bình tĩnh đầy lạnh lẽo, mang theo sự bất mãn cất khó che giấu: “Mông Tạp Lập, trụ sở của ta khi nào đã biến thành nơi có thể tùy tiện ra vào?”


Giống như căn bản không nhận thức được hoặc là không thèm để ý người được gọi là “Trương đội trưởng”.


Mông Tạp Lập miệng hơi há ra, đương nhiên không phát ra âm thanh nào. Cô rốt cuộc cũng không dùng tinh thần lực nói gì, chỉ cúi đầu, lặng lẽ bay đi.


Đội trưởng Trương Tri Âm và dược sĩ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn lại đang ở cũng người đàn ông khác, nghe nói là đã chính thức xác lập quan hệ với người em sinh đôi của dược sĩ. Lần này nhìn dược sĩ …Đúng là tổn thương rất sâu đi…


____________


Toàn đội Trương Tri Âm tại ngũ trạm Thanh Đồng được nhiệt tình hoan nghênh.


Nhưng từ sự mệt mỏi trên gương mặt của người phụ trách ngũ trạm, Trương Tri Âm biết rằng bọn họ rất mệt mỏi, đã sắp chịu không nổi.


Trương Tri Âm dàn xếp cho toàn bộ đội viên, căn cứ vào tình huống hiện tại cùng với những người phụ trách ngũ trạm cùng lập ra kế hoạch phòng thủ và tác chiến, từ lúc đó đến giờ dường như không có thời gian nghỉ ngơi. Đợi đến khi tất cả đều được an bài thỏa đáng, chân trời đã bắt đầu hiện lên ánh sáng trắng.


Thế nhưng hắn vẫn không thể nghỉ ngơi. Trương Tri Âm nhìn thời gian, từ trong túi chứa đồ lấy ra phù truyền tống không gian.


Hắn đoán Ân Niệm hẳn đã quay về, ở tại căn cứ Y dược sĩ, dùng thân phận Y dược sĩ. Hắn muốn đi tìm y, đi gặp y, đi nhìn hắn một chút xem rốt cuộc xảy ra tình huống gì, sau đó, dẫn hắn về nhà.


Cần phải thấy may mắn vì khi lần đầu tiên biến thành mèo nhỏ Ân Niệm liền mang hắn trở về căn cứ, cho nên sau đó Trương Tri Âm mới có thể liên tục sử dụng không gian truyền thống phù xác định địa điểm truyền tống.


Sau khi truyền tống kết thúc, người đứng trước mặt hắn là Mông Tạp Lập.


“Trương đội trưởng? Sao anh lại đến nữa?” Thiếu nữ khoác áo trùm đen đứng trước mặt hắn, không có động tác gì, cũng không nhìn thấy biểu cảm, mà là ngữ điệu tinh thần của cô lại có vẻ kinh ngạc cùng một chút hoang mang, “Ngài ấy đuổi anh, mau rời đi đi, dược sĩ hiện tại tuyệt đối không muốn gặp anh.”



Mông Tạp Lập cố gắng dùng tinh thần lực của mình nói một cách thật nghiêm túc thật lạnh lùng, dùng lời này nhắc nhở Trương Tri Âm: “Tôi thậm chí cảm thấy ngài ấy có thể giết anh.”


Càng yêu, càng hận. Ông chủ của cô là người đàn ông gây ra tận thế, nhưng cô và Raton đều biết rõ, người đàn ông này yêu Trương Tri Âm cỡ nào. Vì hắn mà ngụy trang thành mèo nhỏ, vì hắn ngụy trang thành dị năng giả phổ thông của liên minh Vân thiên, vì hắn mà mà để lộ ra một chút thuộc về tình cảm con người. Nhưng ngài nhất định không chiếm được hắn. Như vậy chỉ cần tàn nhẫn hung ác, giết hắn, thì người này có thể vĩnh viễn thuộc về ngài —— việc này Y hoàn toàn có thể làm được, dù sao hắn bây giờ trông càng lạnh lùng càng vô tình hơn so với trước đây.


Trương Tri Âm sửng sốt một chút, cau mày, trầm giọng nói: “Anh ấy làm sao vậy?”


Mông Tạp Lập lắc đầu, vẫn không nói gì, một dáng dấp cao ráo đột nhiên xuất hiện. Hắn thấy Mông Tạp Lập, nhắc nhở: “Đây đã là lần thứ hai, Mông Tạp Lập. Sau này xử phạt sẽ không đơn giản là đem người đưa đến căn cứ Dục Hỏa đâu.”


Là Ân Niệm.


Hiển nhiên ở đây dù xảy ra chuyện gì không thể không đến tai chủ nhân hắn.


Trương Tri Âm ngây dại, nhìn người trước mắt: “Ân…”


Hắn còn chưa nói ra chữ thứ hai, liền cảm thấy bị một lực mạnh mẽ thắt chặt cổ họng, làm hắn không thở được.


Nhưng Ân Niệm đứng trước mặt hắn, lạnh lùng, không có chút tình cảm nào nhìn hắn, thậm chí không cử động một ngón tay.


Ngài đang thao túng không khí siết chết hắn, đây là sự trừng phạt của chủ nhân đối với kẻ xâm nhập.


Trương Tri Âm dường như không thể tin được, vẫn cố chấp nhìn người trước mắt, đôi môi ngập ngừng nói, lại không phát ra được thanh âm nào: “Ân Niệm…”


Hắn chỉ có thể gọi tên y trong suy nghĩ.


Sức mạnh siết chặt cổ càng lúc càng lớn.


Thần sắc Ân Niệm cũng càng thêm lạnh lùng. Hắn chán ghét ánh mắt người kia nhìn hắn, nó làm cho hắn có một loại mất kiểm soát giống như kích động mang theo dự cảm cực kỳ xấu, giống như có cái gì đó sắp mất đi sự khống chế. Cho nên thay vì phải để cho những kẻ xâm nhập chịu giày vò thống khổ, hắn thà rằng lược bớt những tiểu tiết, mau chóng kết thúc mọi thứ.


Trương Tri Âm dần dần dần mất đi sức lực, hộp socola hình trái tim màu hồng phấn vẫn luôn cầm trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng nhỏ.


Chỉ là hắn vẫn không chịu nhắm mắt lại. Giống như nhắm mắt lại, không nhìn được y, tựa như sẽ vĩnh viễn mất đi y sẽ không còn được gặp lại nữa.


Đã qua rất nhiều ngày không thấy y, hắn không nỡ. Cho dù biết Ân Niệm có gì đó không ổn, cho dù dự cảm sẽ phải chết đến mãnh liệt như vậy, hắn vẫn không nỡ nhắm mắt lại, nhìn y ít một chút.


Hắn mang theo socola tới tìm đối phương, là muốn dụ dỗ đối phương cùng hắn về nhà.


Trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm lại, Trương Tri Âm mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác chuyển đổi không gian quen thuộc. Thế nhưng đã không sao, hắn đã không nhìn thấy đối phương.


Nghĩ như vậy, dường như Trương Tri Âm muốn trốn tránh, nhắm chặt mắt lại. Đại Ất nói đúng, thực sự có cái gì đó, không đúng.


______________


Ân Niệm nhìn Mông Tạp Lập.


Cô bắt đầu cảm thấy sợ, để kẻ xâm nhập chạy trước mặt boss, cho dù người kia là người boss đã từng yêu, vẫn không thể nghi ngờ là đã đi quá giới hạn. Cả người cô run lẩy bẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.


Bây giờ dược sĩ so với trước càng làm cho cô cảm thấy lạnh đến thấu tim. Tất cả việc làm của hắn giống như là lạnh băng, có mệnh lệnh nề nếp, không có bất kì một chỗ trống để thương lượng.


Ân Niệm cúi đầu nhìn cô, không nổi giận hoặc biểu hiện tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cho người một cơ hội. Trong một tháng, giết hắn.”


Mông Tạp Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng Y lẳng lặng rời đi, và rải rác khắp mặt đất, là socola được đóng gói đẹp đẽ.


Beta: ĐM thằng Boss


Giải thích thêm: Raton và Mông Tạp Lập chỉ biết Boss tang thi Y dược sĩ, không hề biết Ân Niệm, nên mới nghĩ Y dược sĩ hận Trương Tri Âm, vì Tri Âm yêu Ân Niệm. Ân Niệm từ chương này đã hoàn toàn quên Tri Âm