Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày - Chương 34





Edit: Kuro


Beta: Ka


Ba ngày quan sát, Trương Tri Âm rút ra kết luận – Ân Boss làm việc không đàng hoàng.


Cả ngày Ân Niệm không làm gì cả, chỉ chơi với mèo.


Trương Tri Âm cứ lăn qua lộn lại chơi cùng Boss đại nhân ba ngày.


Ân Niệm đối với hắn rất tốt. Buổi trưa, hắn bị nắm móng vuốt đến phiền liền nhào qua cắn Ân Niệm một cái, Ân Niệm không tức giận mà ngược lại rất vui vẻ, bình tĩnh tiếp tục nắm móng vuốt hắn.


Đến buổi tối ngày thứ ba Trương Tri Âm đứng ngồi không yên.


Theo lý thuyết, đáng ra hắn sẽ biến hình lại vào ban ngày.


Ân Niệm có thể nuông chiều một con mèo không có nghĩa là hắn sẽ nuông chiều Trương Tri Âm khi biến lại thành người. Nếu như bị phát hiện sẽ rất thảm.


Nghĩ tới đây tâm trạng Trương Tri Âm trầm xuống, đồng thời lo lắng làm thế nào để thoát ra ngoài. Cuối cùng chỉ có thể còn một cách tự sát một lần, trở về điểm hồi sinh.


Với lại…Quả nhiên vẫn là không nỡ.


Lúc này trời đã tối, Ân Niệm ôm hắn lên giường, chuẩn bị ngủ.


Trương Tri Âm giấu đi sự phiền muộn trong lòng, nằm lên người Ân Niệm, lặng lẽ liếm cổ hắn.


“Ngủ ngon, meo meo”


Trương Tri Âm kêu một tiếng nhỏ “Ngao” trả lời.



Trong phòng tối sầm, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, bên ngoài tiếng cây cổ thụ xào xạc.


Trong tưởng tượng, Ân Niệm là đại Boss phản diện cư nhiên sẽ ở nơi mà đến một con muỗi cũng không lọt qua, nhưng thực tế, nơi ở của Ân Niệm lại là một căn nhà hai gác, phòng ngủ của hắn lại ở trên lầu, vị trí cực tốt, ánh nắng cùng ánh trăng có thể rọi tới.


Thời kỳ tận thế này tất cả mọi người lúc nào cũng thận trọng, cho dù ở căn cứ phòng vệ nghiêm ngặt nhưng mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều đóng kín hết tất cả các cửa, đề phòng lúc mình ngủ mà không biết tang thi xông tới. Nhưng kẻ tạo ra thảm họa này lại không có chút phòng bị gì, thực sự không công bằng.


Đại bại hoại– Trương Tri Âm lẩm bẩm. Tại sao mình lại thích người như vậy. Tại sao vẫn yêu hắn, chỉ yêu mình hắn.


Có lúc Trương Tri Âm nghĩ nếu hắn là người ở hiện thực, làm thế giới của họ thành như vậy, mình nhất định sẽ giống như những người khác run sợ mà hận hắn, đồng thời cũng vô cùng sợ hắn. Nhưng từ khi bắt đầu, Y đối với hắn chỉ là giả, chỉ là cốt truyện trong game cho nên yêu hắn, không quan tâm hắn làm cái gì, ngược lại cảm thấy tính cách được thiết lập của hắn rất có mị lực.


Mặc dù hiện tại hắn xuyên vào thế giới này, nhìn thấy Ân Niệm sống sờ sờ nhưng tình cảm vẫn rất khó thay đổi.


Có lẽ đối với hắn mà nói, chỉ cần chăm chỉ đi làm, mỗi ngày tám giờ rời nhà chen lên tàu điện ngầm, đề phòng sếp, đúng hạn tra thẻ ngân hàng nhận lương, mười năm cũng không mua nổi nhà cũng như xe.


Khoảng hơn mười hai giờ, Trương Tri Âm thấy Ân Niệm có vẻ đã ngủ say, lặng lẽ bò ra, ngồi xổm bên giường lặng lẽ nhìn Ân Niệm một cái, liếm tay hắn, sau đó đi tới bên giường chuẩn bị nhảy xuống.


Kết quả phát hiện _____hắn không dám nhảy.


Hai ngày nay đều được Ân Niệm nâng lên hạ xuống, cái giường này đối với hắn vẫn rất cao.


Trương Tri Âm buồn phiền nhìn xuống dưới đất, cuối cùng thu hết can đảm nhắm chặt hai mắt nhảy xuống.


Mũi đập xuống, hắn ủy khuất rên lên.


Ân Niệm vốn là giả vờ ngủ nghe tiếng kêu chỉ thấy ngực nhói lại.


Thật muốn giúp hắn xoa xoa mũi.


Trương Tri Âm đương nhiên không biết gì, tự mình dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa mũi, không nhịn được quay đầu lại nhìn Ân Niệm đang ngủ say dưới ánh trăng, nghẹn ngào chạy đi.



Hắn đi chưa được mười bước liền run chân té một cái. Vì luôn được Boss ôm tới ôm lui nên bước đi của hắn đều không được tập luyện.


Ân Niệm lặng lẽ ở phía sau hắn, vô cùng lo lắng.


Thật muốn xông lên ôm lấy hắn vào lồng ngực.


Nhưng nếu như bây giờ bất ngờ xuất hiện sẽ khiến Tri Âm sợ hãi.


Nhưng vấn rất đau lòng…Lại ngã rồi…Đã là lần thứ bảy…Chú ý bức tường…Phía trước kìa đừng đụng vào…Quả nhiên là va vào…Bộ dáng Tri Âm xuống lầu thật vất vả…Dáng vẻ cong mông lên đi xuống thật ngây ngô…Cũng rất đáng yêu…Nếu như ngươi cầu ta ta liền ôm ngươi xuống…


Lúc này đương nhiên Trương Tri Âm tuyệt đối sẽ không nhờ Ân Niệm giúp đỡ.


Ân Niệm chỉ có thể yên lặng theo sau hắn, ánh mắt trầm xuống.


Trương Tri Âm tốn công sức lắm cuối cùng hơn nửa canh giờ mới xuống được lầu một, vui sướng chạy ra đại môn, thuận lợi thoát khỏi căn cứ, nhưng khó mà tin nổi – hắn biến thành mèo mà ra ngoài thuận lợi như vậy, riêng cửa đã rất khó mở ra rồi.


Không ngoài dự đoán, đạo cụ thương thành vẫn chưa thể mở. Hắn đã chuẩn bị chu đáo rất nhiều phi hành kỳ, lúc này chỉ cần thoát ra ngoài là tốt rồi.


Ân Niệm yên lặng nhìn mèo con biến thành nam nhân trẻ tuổi, trong mắt ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Hắn đối với toàn thế giới lãnh đạm xa cách, nhưng đối với người này lại nếm đủ mọi loại cảm xúc.


Ân Niệm lẳng lặng nhìn Trương Tri Âm rời đi, lặp đi lặp lại trăm ngàn lần như vậy.


Trong căn cứ tất cả vẫn như cũ, không vì Trương Tri Âm rời đi mà xảy ra biến cố.


Tại thế giới này, hắn cứ mỗi ngày lại biến mất, đối với căn cứ Hi Vọng cũng không có gì quan trọng. Chỉ có bốn đội trưởng thấy Trương Tri Âm không có ở đây muốn đuổi tổ ba người bọn họ đi. Nhưng tổ viên vẫn khẳng định tổ trưởng của họ nhất định sẽ trở về cho nên hắn cũng không quá khó khăn.


Bốn đội trưởng tự nhận mình là người không muốn dính vào phiền phức của người khác, hoàn toàn đặt bản thân mình lên trên hết, nhận chức đội trưởng cũng vì có thể nhận được điều kiện tốt cùng nhiều tài nguyên hơn. Thế nhưng tận thế mà, họ cảm thấy mình không phải là người quá khó tính.


Vì vậy khi Trương Tri Âm trở về hắn cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, cũng lười truy cứu xem đã xảy ra chuyện gì.


Hai tổ kia thái độ trước sau như một, khi Trương Tri Âm trở về có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bới lông tìm vết mà buông lời khinh miệt trào phúng, cũng không quá để ý việc người này vì ác ý của họ suýt chút nữa chết dưới tay tang thi boss.


Trương Tri Âm đã tính toán kế hoạch, hắn nghĩ xem có cách nào đối phó với bọn Du Khôn. Hắn thực sự oán hận họ, lúc bị Du Khôn tấn công trí óc, lại bị tường đất và dây leo nhốt chung với boss, khi đó hận không thể giết họ. Nhưng sau đó bình tĩnh lại cảm thấy sợ, bởi vì thù hận, bởi vì trả thù, bởi vì đặt lợi ích bản thân lên đầu mà muốn hãm hại người, ý nghĩ này làm hắn cảm thấy đáng sợ, dù cho đối phương có tội.


Có lẽ trong tiềm thức của hắn vẫn luôn so sánh hai xã hội, một người có tội ác tày trời sẽ nhận phán quyết của thẩm phán; hắn hận người này, hắn mong căn cứ Hi Vọng đem tội trạng này xét xử, làm người này chịu phạt, nhưng không phải theo ý mình mà tùy ý hành quyết đối phương.


Bởi vậy khi nhìn thấy Du Khôn hắn vô cùng phẫn uất, nhưng Trương Tri Âm không muốn giết hắn mà trả thù hắn một cách tàn nhẫn nhất. Không liên quan đến thiện lương, khoan dung hay nhân từ, chỉ là những ý nghĩ đáng sợ này khiến cho trái tim hắn cảm thấy run rẩy.


Hắn mở cửa hàng đạo cụ lúc này đã sửa xong, suy nghĩ đối sách, Tiểu Kim bên cạnh nói lại cho hắn những chuyện xảy ra trong vài ngày qua.


Tình.


“Đúng rồi, đội trưởng, nghe nói hôm nay có một nhóm người quan trọng tới căn cứ, một trong số đó là người có thể coi là nhà nghiên cứu trẻ tuổi xuất sắc, có người nói hắn có năng lực ngang Y, bất phân cao thấy, được coi là hi vọng cứu thế. Hơn nữa hắn cũng mang dị năng Tinh Thần cấp sáu, vô cùng lợi hại. Hắn thuộc liên minh Phục Hưng, trong căn cứ có ảnh hưởng rất lớn. Hắn cũng đã ghé qua liên minh Vân Thiên – đại căn cứ, hiện tại đang trên đường về liên minh Phục Hưng, trên đường có ghé qua căn cứ chúng ta, buổi chiều thủ lĩnh sẽ nghênh đón…” – Tiểu Kim nói.


Trương Tri Âm vốn không tập trung, cũng không nghe rõ, mượn cớ mệt mỏi đuổi họ đi bắt đầu ngủ trưa.


Lần này trở về hiện thực hắn cũng không có hứng tra “Người lợi hại” mà Tiểu Kim nói tới.


Chính là sau khi tan làm liền mở game.


Sau ba ngày sống chung, Trương Tri Âm thấy mình càng yêu Ân Niệm, thời gian ngắn ngủi phải chia ly thật không dễ chịu đựng.


Không biết đối phương có như vậy không. Ngồi trước máy tính, nhìn thế giới (Minh Thiên), Trương Tri Âm mien man suy nghĩ.


Lúc này hắn hoàn toàn không biết rằng, không lâu sau nữa Ân Niệm sẽ dùng hành động thể hiện rằng – Ân Niệm cũng yêu hắn.