Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày - Chương 27





Edit: Kuro


Beta: Ka


Ân Niệm ném Trương Tri Âm lên giường, nhẹ nhàng ấn mũi hắn.


Đồng thời nhỏ giọng ra vẻ giận nói: “Tri Âm ca ca? Còn nói bảo vệ ta? Còn không bằng ta cứu ngươi…”


Nói thì nói thế nhưng lại không khống chế được hành động, vuốt ve, nhẹ nhàng hôn trên cổ hắn.


Lúc trước tiếp xúc đều thô bạo. Lần này hắn miễn cưỡng nhẹ nhàng hôn lên người Tri Âm, tim ức chế đến nỗi muốn nổ tung.


Ân Niệm ôm đầu vội vàng đứng lên, luống cuống lấy tay che mắt. Hắn như bị bệnh, lại giống không bệnh, một loại bệnh không cách nào kiềm chế.


Lại không yêu thích không gian quá rộng.


Phòng của hắn không lớn, còn chất đầy ghi chép, sách, dụng cụ, bàn làm việc các thứ khác. Trong góc dựng một chiếc giường đơn, ga giường màu trắng, còn không có gối, nhìn qua không giống nơi cho người ngủ.


Hiện tại Trương Tri Âm đang nằm trên chiếc giường đó.


Ân Niệm yên lặng đứng bên cạnh nhìn hắn, cuối cùng đưa tay ra dịch Trương Tri Âm qua một bên, nhẹ nhàng chen lên.


Hai người nằm song song, ở giữa không có khe hở nào.


Ân Niệm tận hưởng khoảnh khắc này, hài lòng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra xác nhận người nằm cạnh sau đó mới vui vẻ nhắm mắt lại. Khóe miệng hơi cong lên.


Qua ba phút, cơ mặt Trương Tri Âm dần giãn ra, khuôn mặt trở nên cứng ngắc.


Ân Niệm chậm rãi mở mắt ra.


Người kia cũng đã tỉnh.




Cả đêm ôm hắn ngủ thật là một chuyện không thể tin nổi.


Lông mi hắn rung nhẹ, từ từ nhắm mắt lại.


Trương Tri Âm cũng không biết, khi ngủ ở thế giới này thì lại tỉnh lại ở thế giới kia, thời gian chênh lệch khoảng hai mươi phút.


Cả ngày đi làm Trương Tri Âm luôn mất tập trung, lo lắng xem mình có bị quái đánh chết hay không. Như vậy hắn xuống xem lịch công tác, nếu như không có việc gì quan trọng sẽ ngủ một giấc. Trong Minh Thiên cách hiện thực nửa tháng, tối về ngủ thì cũng chỉ qua mấy tiếng, nhiều nhất cũng không quá mười tiếng, có những lúc chỉ có bốn mươi, năm mươi phút.


Tối đó Đại Giáp mang theo rượu tới tìm hắn.


Đại Ất mới có bạn gái, là đồng nghiệp trong công ty, không còn cùng hắn mang danh độc thân nữa.


Đại Giáp khóc lóc kể lể mình đường tình duyên lận đận, thấy Trương Tri Âm không nói gì, vừa khóc vừa nói hắn nhẫn tâm.


Trương Tri Âm trong đầu đang nghĩ về một thế giới khác, nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu muốn sao bây giờ?”


Không ngờ tới Đại Giáp não ngắn hơn người thường, một giây sau đột nhiên đổi đề tài, quay về trạng thái bình thường nói: “Đúng rồi, Tri Âm, cậu có biết (Minh Thiên) bị thu mua rồi không?”


Trương Tri Âm: “Không”


Suy nghĩ một chút liền hỏi: “Bị ai mua lại? Kinh doanh không phải rất tốt sao, hai ngày trước ta còn thấy số người chơi hơn một triệu mà?”


“Lúc đầu là để kiếm tiền, sau khi đã lãi liền rút khỏi ngành game chuẩn bị chuyển qua ngân hàng. Nhưng cũng chính là do thời thế thay đổi, những thành viên nòng cốt sẽ không đổi”. Đại Giáp nói thêm “Ví dụ như ‘123 ngôn tình’ là viết truyện online, vẫn có bọn con gái thích đọc tiểu thuyết, cũng chỉ tồn tại hơn mười năm”


“Không biết làm trò gì…” Trương Tri Âm nói, trong lòng lo lắng – Nếu chủ mới của (Minh Thiên) sau này không kinh doanh được đóng cửa, hắn làm sao có thể thấy Boss đại nhân?


“Cái này cũng như ‘Diễn ưu nhi tắc xướng’, hiện tại không phải đã phá sản rồi sao? Truyện online được coi là cả sản nghiệp, rồi truyền hình, game đều đã lạc hậu. Tiểu thuyết hay sẽ được chuyển thể thành phim, thay đổi game, thu mua game giờ cũng là điều bình thường. A Lê tham gia vào giới võng văn không nói làm gì, sau đó lại khóc lóc đổ thừa là bị ăn cắp truyện, đó mới gọi là thủ đoạn. Công ty Võng Lạc chuyển qua làm game vẫn rất bình thường. Trước đây chơi game đồ họa đẹp, sau đó cũng không ngại ngành điện ảnh? Đúng rồi, cái game đó dù sao cũng là tiếng Trung, sau đó lại bán đi…”


“…” Trương Tri Âm bị giảng đạo một trận, cuối cùng chỉ có thể “…hả?”



Đại Giáp nhìn vẻ mặt hắn, cuối cùng nói: “Cậu học trong trường văn, vậy mà cũng không biết tớ nói gì sao?”


Trương Tri Âm: Học trong trường văn sao lại phải biết những thứ này…?


Chỉ nghe Đại Giáp bổ sung một câu: “Nghe nói ‘123 ngôn tình’ không tốt, website thường gặp nhiều vấn đề, không biết sau này chơi game có cần thẻ không…Nhưng cho dù lấy lại tiền cũng có thể lưu lại server?”


Không rõ, Trương Tri Âm nghĩ tới lần trước mở thương thành ra hiện ra chữ “Found” màu đỏ như máu.


Đưa Đại Giáp về đã hơn chín giờ.


Trương Tri Âm lo lắng xem rốt cuộc mình chết hay chưa, vội vã đăng nhập game, chỉ định đưa Boss một hộp sô cô la rồi thoát ra. Kết quả phát hiện trong hiện thực cũng không mở được thương thành, chính thức thông báo hệ thống có vấn đề đang khắc phục, bọn họ xui xẻo đúng lúc này.


Cái này không biết tốn bao nhiêu giờ, Trương Tri Âm đau lòng thay cho công ty game. Không còn cách nào khác, vội vã chúc Boss ngủ ngon rồi out ra lên giường đi ngủ.


Cùng lúc đó, như thần giao cách cảm, Ân niệm nghiêng người ngồi dậy, nhẹ nhàng nhíu mày, vuốt mặt Trương Tri Âm, sau đó liền ôm lấy hắn đi vào không gian.


Trương Tri Âm tỉnh dậy phát hiện mình cách căn cứ không xa, nơi này hẳn là điểm hồi sinh.


Quả nhiên vẫn chết, nhưng lần này rất tốt, không thấy khổ sở gì.


Xung quanh nhiều tang thi, hắn không biết hắn ngã xuống bao lâu, nhìn căn cứ chắc cũng đã gặp phải tình huống khẩn cấp.


Trương Tri Âm cau mày mở đạo cụ thương thành. Lần này không gặp vấn đề gì, để đề phòng hắn mua một lúc 10 cái phi hành kỵ bỏ vào túi, lập tức sử dụng một cái bay về căn cứ.


Căn cứ Vũ Lâm đang liều mạng chiến đấu.


Đại Đao nửa người đã cháy đen vẫn đứng thẳng, triệu hồi hai tấm lá chắn kim loại, công kích hai con tang thi hệ Lôi.


Tổ phụ trợ phòng thử trên lâu thành, liên tục ném đá xuống dưới.



Mặt họ đã tê dại, lại không đập trúng con tang thi nào


“Tổ trưởng, chúng ta sắp không chịu được nữa rồi”


“Đá cũng không còn nhiều”


“Hai tốp đầu đã rút lui chưa?”


“Đã về, nhóm thứ ba đang chuẩn bị”


“Tốt, chúng ta cầm cự thêm lúc nữa”


Con đường phía Bắc vẫn ổn, không có nhiều tang thi, nếu đi từ đó lẽ ra có thể tìm thấy thế lực lớn.


Từ khi tận thế đến, dị năng giả ỷ cao hơn so với người bình thường mà ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng ở căn cứ Vũ Lâm không có chuyện đó. Ở đây mọi người tin rằng năng lực mạnh hơn mang trách nhiệm lớn hơn. Như thủ lĩnh của họ, như đội trưởng của họ rõ ràng có cơ hội tốt vẫn lựa chọn ở lại.


Tất cả mọi người dựa vào vũ khí chống cự lại, chống đỡ một hồi mọi người sẽ có nhiều thời gian rút lui hơn. Chính họ sẽ là người cuối cùng rút lui, đảm nhận trách nhiệm phía sau.


Thủ lĩnh tạo ra con rồng lửa dụ thủ lĩnh bọn tang thi. Ban nãy có một đạo sét đập vào ngực hắn nhưng hắn xem như không có chuyện gì, vẫn giữ vững tinh thần.


Tổ phụ trợ giọng run run hô lên: “Nhìn kìa, kia có phải độ trưởng?!”


“Đúng rồi!” Tổ trưởng quát hắn ngưng lại. Trương đội trưởng đã biến mất, hắn tận mắt nhìn thấy.


Mà rất có thể bị sét đánh biến thành đống tro tàn.


Nhưng hắn nhanh chóng nói không ra hơi, không tin nổi vào mắt mình.


“Đội trưởng, đội trưởng đã trở lại!”