Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 14: Lần này cậu sẽ không thể đứng nhất




Hàm Lục Thiên nói xong lời cần nói liền tự tin rời đi. Tiểu Manh Manh quay đầu nhìn cậu ta một cái, miệng nói.

"Ranh con! Cứ đợi xem ông đây cho cậu mất mặt"

Tiểu Manh Manh nghĩ vậy liền hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đi về kí túc xá, nào ngờ đi được nữa đoạn đường cậu đã vò đầu bứt tóc ngồi xổm xuống đường lẩm bẩm.

"Aizzz mình quên mất. Hạng nhất không phải là của Nam Anh sao? Mình đang làm cái gì vậy không biết?"

Nghĩ đến hạng nhất của Huỳnh Nam Anh sẽ bị mất. Tiểu Manh Manh vội chán nản uể oải đi về phòng.

Vừa về đến phòng đã nghe tiếng Tô Đình chơi game mắng đồng đội.

"Mẹ nó địch ở hướng đó mà các cậu chạy đến làm gì? Đợi ông đây một chút, ông quét sạch team đó rồi sẽ đến hồi sinh các cậu!"

Huỳnh Nam Anh vẫn đang chăm chú học bài, Tiểu Manh Manh thấy thế liền nhịn không được đi đến đánh lệ đầu Tô Đình một cái.

Tô Đình uất ức nhìn Manh Manh hỏi.

"Tớ nhớ rõ mình đâu có chọc giận gì cậu kia chứ?"

Tiểu Manh Manh hung dữ mắng.

"Có thấy Nam Anh đang học bài không? Cậu muốn chết sao?"

Tô Đình rất muốn nói rằng tại sao Nam Anh không về phòng của mình mà học bài? Nhưng cậu ta dám nói thì Tiểu Manh Manh cũng dám đánh cậu ta một trận thừa sống thiếu chết.

Thế là Tô Đình đành im miệng chơi game.

Tiểu Manh Manh mang theo tâm trạng buồn phiền đi đến ngồi bên cạnh Huỳnh Nam Anh, anh thấy cậu đã về liền dừng bút lại hỏi.

"Mua đồ ăn vặt mà lại lâu vậy sao?"

Tiểu Manh Manh gác cằm lên bàn, chán nản đáp.

"Tớ vừa gặp Hàm Lục Thiên..."

Huỳnh Nam Anh quay sang nhìn cậu, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy không có gì kì lạ mới hỏi.

"Không có đánh nhau, vậy hai người nói chuyện gì mà lâu vậy? Hay là cậu đấm một cái đến độ Lục Thiên ngất ngay tại chỗ rồi?"

Tiểu Manh Manh liếc anh một cái, u uất đáp.

"Không có! Cậu ta thách thức tớ?"

"Thách thức cái gì?"

Huỳnh Nam Anh khó hiểu hỏi, Tiểu Manh Manh liếc trộm anh. Sau đó còn nghịch nghịch mấy ngón tay, nhỏ giọng trả lời.

"Cậu ta thách tớ kì thi này đứng đầu bảng thành tích của trường"

"Phụt...ha...ha"

Huỳnh Nam Anh bỗng nhiên bật cười ra tiếng, nụ cười của anh đã khiến tim Tiểu Manh Manh đập loạn nhịp.

"Cậu cười cái gì chứ?"

Huỳnh Nam Anh vừa cười vừa xoa đầu cậu đáp.

"Lục Thiên có vẻ khinh thường đối thủ của mình nhỉ. Nếu cậu ta biết mình thua chắc chắn sẽ tức lắm"

Tiểu Manh Manh bỗng nhiên đừng dậy chuyển sang đặt mông ngồi lên đùi Nam Anh, cả hai tay vòng qua cổ anh, cằm thì gác lên cái vai rắn chắc kia. Chán nản nói.

"Tớ không lo Lục Thiên, nhưng vị trí số một từ trước đến nay đều là của cậu. Tớ làm sao cướp lấy nó được"

Huỳnh Nam Anh sững người trong giây lát, hóa ra cục cưng nhà anh vì chuyện này mà rầu rĩ sao?

Huỳnh Nam Anh không kìm lòng được có chút yêu chiều, anh hôn lên mái tóc mềm mại của nhóc lưu manh nhà mình. Thỏa mái đáp.

"Tớ không quan trọng thành tích học tập, hai ba ba tớ cũng càng không quan tâm đến thứ hạng này. Thật ra tớ có chút vui vì lần này cậu chịu thi nghiêm túc, nếu cậu đứng nhất chẳng phải tớ cũng sẽ rất hãnh diện sao?"

Tiểu Manh Manh chui rúc vào trong lồng ngực anh hỏi.

"Sẽ không khiến cậu khó chịu chứ?"

"Làm sao có thể? Tớ chỉ mong cậu và tớ đừng cãi nhau. Cùng nhau lớn lên rồi kết hôn, chuyện học hành thứ hạng có thể nói lên được gì?"

Tiểu Manh Manh nghe những lời mật ngọt rót vào đến vui sướng, cậu hôn lên má anh hai cái đầy nước dãi. Ngọt ngào đáp.

"Được! Vậy thì lần này tớ sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ độ."

Huỳnh Nam Anh còn theo phe cậu thì cậu sợ cái gì? Cái tên Hàm Lục Thiên đó chắc chắn sẽ bại dưới tay Tiểu Manh Manh này.

Huỳnh Nam Anh nhìn cục cưng trong lòng đã vui vẻ trở lại, anh quyết định cũng không học bài nữa. Dù sao lười biết một chút vẫn tốt hơn là cứ phải căn thẳng.

Thế là anh quyết định ôm Tiểu Manh Manh lại, hết hôn hôn rồi lại cắn cắn nhóc con kia.

Chỉ tội cho Tô Đình ngồi chơi game cũng không yên, nhìn thấy cảnh hai nam nhân suốt ngày chim chuột hôn nhau, trong lòng cậu ta có chút ấm ức. Đại não còn không ngừng gào thét.

"Mẹ nó, các người là đang tra tấn con chó độc thân là tôi phải không? Các người không quan tâm còn ai trong căn phòng này sao? Tôi cũng muốn có người yêu mà..."