Bốp! Bốp!
" Ai ui! Đừng đánh nữa. Tớ sai rồi, tớ sai rồi"
" M* thằng khốn này, hôm nay tao không nhổ sạch răng mày thì đừng nghĩ đến chuyện tao tha cho"
Ở phía sau lưng trường học, ba bốn tên nam sinh bị đánh đến độ ngã rạp. Một thanh niên dáng người thấp bé, khuôn mặt đáng yêu nhìn đám người đang nằm rạp dưới đất.
Đừng bị vẻ đáng yêu của cậu ta mà lầm, cái tên nhóc này đánh nhau chưa từng nương tay với ai. Thậm chí cậu ta còn là đại ca của trường này.
Nam sinh bị cậu ta nắm cổ áo thống khổ kêu lên.
" Manh Manh, cậu đừng vô lí thế chứ ? Hôm nay chúng tớ đâu có làm gì cậu"
Đàn em của đại ca Manh Manh thở dài thầm nghĩ.
" Nếu này không đụng đến Manh Manh, thì mày bị đánh chắc chắn là do động đến người kia"
Tiểu Manh Manh nghiến răng nghiến lợn, nhón chân lên trừng mắt nói với nam sinh kia.
" Mày cùng đám bạn của mày không biết tự lượng sức mình, còn dám nói xấu cậu ta. Mày có muốn nằm như xác chết hệt lũ bạn của mình không ?"
Người kia vẫn hùng hồn khẳng định.
" Tớ chỉ nói xấu người đó, liên quan gì đến cậu"
" Thằng ôn con này, mày chết với ông!"
" Oái! Oái đừng đánh nữa mà"
Sau tiếng kêu la thảm thiết của bạn học kia thì một nắm đấm nữa lại được vung đến trên không trung, nhưng còn chưa hạ xuống mặt của người kia thì một đàn em hối hả chạy vào gào lên.
" Đại ca... Nguy rồi"
Tiểu Nam Anh nhăn mặt quay đầu hỏi.
" Chuyện gì ?"
Tên đàn em kia vừa thở vừa nói.
" Học...học trưởng đang tìm anh."
Vừa nghe đến đây, Tiểu Nam Anh lập tức bỏ tên bạn học kia xuống. Vội vàng vàng hỏi.
" Hắn...hắn đâu ? Hắn ở đâu?"
" Đang! Đang ở trước cửa lớp chờ đại ca. Hình như vừa rời đi"
Tiểu Manh Manh nghe đến đây lập tức sầm mặt, tốt nhất là đừng để hắn thấy khung cảnh hiện tại. Nếu không cậu chết chắc.
Tiểu Manh Manh vội bỏ áo vào quần, làm ra bộ dáng tử tế. Đám đàn em dường như đã quen với cảnh này, lập tức mang đám người bị đánh thảm thương giấu đi. Miệng lẩm bẩm nói.
" Chậc! Trùm cuối đến rồi, trùm cuối đến thật rồi"
Tiểu Manh Manh xem ra rất vội, còn đang định mang cặp sách lên rời đì thì một âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp vang lên.
" Manh Manh, thì ra là cậu ở đây sao?"
Giọng nói ấy vừa vang lên, Tiểu Manh Manh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Trong lòng còn thầm kêu không ổn, đám đàn em của cậu thì tốt rồi, vừa thấy người kia xuất hiện thì bán đứng cậu bỏ chạy giữ lấy tính mạng.
Tiểu Manh Manh đành phải giả vờ bình tĩnh quay đầu, cọc cằn hỏi.
" Huỳnh Nam Anh...Chuyện...chuyện gì ? Cậu tìm tớ làm gì"
Huỳnh Nam Anh bước đến, dáng người đô con, chiều con một mét tám đứng trước mặt của Tiểu Manh Manh chỉ cao vỏn vẹn gần một mét sáu mươi hai , trên khuôn mặt điển trai nam tính vừa cười vừa hỏi.
" Hôm nay là cuối tuần, chúng ta không cần ở kí túc xá mà phải về nhà. Cậu không nhớ sao ? Tớ đợi cậu về, nhưng đợi gần một tiếng không thấy đâu..."
Sau đó, anh nhìn đến đám người nằm rạp dưới đất một cái. Sau đó hỏi người vừa gây chuyện kia.
" Cậu nói tớ nghe xem, cậu vừa làm gì vậy ? Trường học cũng không còn học sinh nữa. Làm gì vậy nhỉ ?"
Tiểu Manh Manh nhìn nụ cười càng lúc càng tươi của hắn liền biết kiếp này khó thoát. Rõ ràng người này đã thấy mấy kẻ bị cậu đánh nằm trên đất nhưng vẫn giả vờ như không thấy, chủ yếu là muốn cậu tự thành thật khai báo đây mà.
Tiểu Manh Manh vùng vẫy đáp.
" Liê...liên quan gì đến cậu ? Mau tránh ra"
Huỳnh Nam Anh cũng không buông tha, lập tức hỏi lại.
" Ừm! Có chắc không liên quan đến tớ không? Tớ mặc kệ cậu nhé?"
Vừa nghe đến từ " mặc kệ" Tiểu Manh Manh liền có chút không vui. Từ nhỏ đến bây giờ chỉ có người này yêu chiều cậu, cậu làm sao có thể để hắn mặc kệ cậu được.
Tiểu Manh Manh mím môi, dù sao con gấu bự này vẫn là nhất. Cậu hậm hực đáp.
" Tớ vừa đánh nhau"
" Ồ! Lại đánh nhau sao ? Tay nào đánh người khác?"
Tiểu Manh Manh đỏ mặt, đầu quay sang một bên đáp.
" Cả hai tay"
" Có đau tay không ?"
" Có...nhưng quen rồi!"
" Có dùng chân đánh bạn học không ?"
" Có..."
" Có đau chân không"
" Chân...không đau lắm"
Tiểu Manh Manh ngượng ngùng trả lời, rõ ràng Huỳnh Nam Anh đáng ghét này đang trêu cậu.
" Cậu tính làm gì tớ ?"
Tiểu Manh Manh hỏi một câu, sau đó còn chưa được nhận câu trả lời đã bị người ta bế lên.
" Cậu...cậu làm gì vậy"
Con gấu bự nào đó bá đạo trả lời.
" Chân của cục cưng tớ không phải đang đâu sao? Để tớ bế cậu về nhà"
" Không! Không cần"
Tiểu Manh Manh gào lên, rõ ràng là không muốn thấy nụ cười ôn nhu đáng sợ này. Nhưng mà...xem ra người kia cương quyết bế cậu đi ra khỏi cổng trường, sau đó cho cậu ngồi vào xe ô tô. Cả hai cùng rời đi.
Đám đàn em trốn sau gốc cây, thì thầm to nhỏ với nhau.
" Xem ra lần này đại ca bị gấu bự Huỳnh Nam Anh trừng trị rất nặng rồi"
" Chậc! Đối với người trời không sợ, quỷ không sợ như đại ca mà lại đi sợ học trường hiền lành Huỳnh Nam Anh thì các cậu cũng phải hiểu rằng người kia quả thật không đơn giản đâu"
Sau đó, đám đàn em cùng mặc niệm cho Tiểu Manh Manh an toàn.