Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Ở trong game thần quái sinh bánh bao - Chương 86: Muốn Đối Nghịch Với Cậu Có Phải Không?!





Editor: Nghi Nghi


Trò chơi thần quái, thế giới [Thân vương ma cà rồng], tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh:


Đạt cấp SS, thưởng 200 kim tệ, đạo cụ nhận được: 1, nhận được manh mối cho thế giới tiếp theo.


Tạo sự cân bằng cho nhân loại và tộc ma cà rồng: hoàn thành.


Giải cứu người chơi còn lại: hoàn thành.


Tìm được manh mối giá trị cao: hoàn thành.


Được thân vương ma cà rồng Sơ Ủng: hoàn thành.


Đạo cụ 【 Nhẫn chân ái: ~ 】 phần miêu tả của nó trống không. Trần Thải Tinh cúi đầu nhìn ngón tay mình, chỗ ngón áp út có một cái nhẫn ngọc lục bảo như hình xăm, được dùng hoa văn tinh tế khắc thành, cũng không phức tạp đến nỗi nhìn là thấy ngay.


Là chiếc nhẫn biết tàng hình lúc cậu và Nguyên Cửu Vạn kết hôn.


Trần Thải Tinh sờ soạng quanh ngón tay, không có gì thay đổi, bèn không để ý đến nó nữa. Trở về thế giới hiện thực, căn phòng chỉ còn lại một mình cậu, trên sô pha đã không còn bóng dáng của một Nguyên Cửu Vạn chỉ cần mỗi lần ra khỏi các thế giới đều sẽ chờ cậu nữa, căn phòng hơn 80 mét vuông, lúc này lại cảm thấy trống vắng.


Cũng hơi cô đơn.


Ở trong thế giới trò chơi lâu như thế, đến khi trở lại hiện thực luôn mang theo cảm giác xa lạ. Lúc trước có Nguyên Cửu Vạn làm bạn, hiện thực và trò chơi có mối liên hệ, cũng không cảm thấy cô độc như hôm nay.


“Do tôi nhớ lại hết rồi nên chẳng buồn làm màu nữa đúng không?” Trần Thải Tinh tự giễu một câu, thay quần áo đi tắm rửa, cậu ngủ trong trò chơi nhiều rồi, bây giờ dứt khoát ra ngoài ăn cơm, một lần nữa cảm nhận sự phồn hoa của nhân gian.


Quán ăn ồn ào ầm ĩ, mùi hương của đồ ăn lan toả, bà chủ chào hỏi khách bằng tiếng địa phương, những điều bình dị như thế trong cảm nhận của Trần Thải Tinh lại thấy thoải mái. Cơm nước xong, lúc về trước tiểu khu mua nửa ký quýt, vừa mới ra khỏi cửa thang máy đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng trong lòng rất thích.


“Sao anh lại đến đây? Tiểu Hắc đâu?”


Nguyên Cửu Vạn rất bất mãn, ôm người yêu oán giận nói: “Vẫn luôn mắng anh là cặn bã, quậy phá muốn tìm em, mới vừa dỗ cho ngủ rồi, anh không yên tâm em nên mới tới xem thử.”


“Em thì có gì mà không yên tâm?” Trần Thải Tinh biểu diễn xong một màn miệng chê bai nhưng thân thể rất thành thật, “Em mới mua quýt, ngọt lắm, hôn cái không?”


Nguyên Cửu Vạn:!!!


Không chờ Trần Thải Tinh nói gì, Nguyên Cửu Vạn cười cười cúi đầu ôm chặt người trong lòng, hôn một cái.


Mùi quýt ngọt.


Hai người cứ đứng ở trước cửa ôm nhau như thế, nhìn nhau một giây rồi ăn ý hôn lên. Sau đó, nụ hôn này từ cửa đến sô pha trong phòng khách, áo khoác lông ném đầy đất, cuối cùng, hai người lăn lộn trên sô pha, Trần Thải Tinh kêu dừng lại.


Nguyên Cửu Vạn phập phồng phập phồng:???


“Chưa có giải quyết xong đâu.” Trần Thải Tinh suy diễn ra một câu chuyện về tên đàn ông cặn bã, chỉ cần kéo quần lên là không nhận người nữa.


Nguyên Cửu Vạn: “Bảo bối, cuối cùng thì bao giờ em mới có thể tha thứ cho anh? Lúc trước không nói thân phận của mình với em là anh sai.”


“Còn có chuyện em mang thai nữa, tiền trảm hậu tấu phải không?” Trần Thải Tinh vừa nhắc tới là thấy giận, “Đạo cụ để cải trang cũng là do anh sắp xếp à? Xem em ôm cái bụng lớn này giả làm bà bầu rất vui phải không?”


Nguyên Cửu Vạn thề!


“Honey à, đạo cụ cải trang thật sự không phải anh sắp xếp đâu, hơn nữa, em giả làm bà bầu cũng rất vui mà?”


Trần Thải Tinh: “… Cũng đúng.”


Ai có thể bitch hơn chị Nguyên? Ai có thể bắt cóc một cách đạo đức hơn chị Nguyên? Vô cùng vui vẻ mới đúng!


Vì thế, hai người môi đỏ ửng, quần áo không chỉnh tề, khí tức hỗn loạn ngồi trên sô pha, giải quyết hết nửa ký quýt. Nguyên Cửu Vạn vừa ăn xong quýt đã bị Trần Thải Tinh đuổi đi, Tiểu Hắc không biết bao giờ sẽ tỉnh, cậu không yên tâm.


Người vừa mới đi, Trần Thải Tinh nhìn vỏ quýt đầy đất, nói thầm: “Biết vậy mua bưởi cho rồi, thứ này ăn nhiều sẽ nóng trong người.”


Nóng này nghĩa là gì không cần nói cũng biết, cuối cùng chỉ có thể lấy trà hoa cúc lúc trước mua ra uống để hạ hoả.


Mấy ngày sau rất yên bình, Trần Thải Tinh một lần nữa sống cuộc sống như trạch nam, cũng rất nhớ Tiểu Hắc, không biết bây giờ đã biến đổi hay chưa, nhưng cậu lại tưởng tượng đến bộ dạng như một đám sương mù đen thui của con mình, hình như cũng sẽ không nhìn ra được là có gì thay đổi.


Hôm nay lướt Weibo, nhìn thấy tin tức bị đẩy lên, Trần Thải Tinh bật dậy từ sô pha.


【 Nữ sinh viên mất tích đã mười ngày …


Lâm Dao học đại học ở Bắc Kinh đã mất liên lạc với nhà trường và ba mẹ hơn mười ngày, lần cuối cùng được nhìn thấy là khi bước vào khu thương mại xx. Hiện ba mẹ Lâm Dao đã tìm đến đại học, ở lại Bắc Kinh tìm con gái, nếu ai nhìn thấy ảnh chụp hoặc từng gặp Lâm Dao xin gọi đến số điện thoại 158xxx … 】


Bên dưới còn có ảnh chụp, là Lâm Dao trong thế giới ma cà rồng.


Tuy rằng là Lâm Dao tự mình lựa chọn, nhưng Trần Thải Tinh suy nghĩ một lúc vẫn gửi tin nhắn cho đám người Quách Dục, hỏi bọn họ lần tiếp theo vào trò chơi là khi nào, cậu đến Bắc Kinh một chuyến.


Quách Dục có thể vào thế giới cao cấp vốn muốn kéo dài không muốn vào, hỏi cậu có chuyện gì.


Trần Thải Tinh ngắn gọn kể lại chuyện của Lâm Dao, cậu cũng không biết có thể làm gì, muốn sang xem thử.



Trần Thải Tinh lập tức mua vé bay thẳng đến Bắc Kinh, Quách Dục tới sân bay đón, Trình Lập Phong cũng ở trên xe, mấy người chào hỏi nhau. Quách Dục nói: “Tôi tra thử, ba mẹ Lâm Dao đã ly hôn, mỗi người đều đã có gia đình mới, vợ mới của ba cô ta đang mang thái, mẹ cô ta thì có vẻ rất khổ sở. Nghe nói hôm nay ba cô ta phải về quê, muốn chăm sóc người vợ đang mang thai kia.”


“Cậu thấy sao? Vẫn muốn đi gặp à? Lỡ như cậu có lòng tốt mà bị nhìn thành bọn buôn người biến thái thì không ổn đâu.” Quách Dục nói.


Trần Thải Tinh: “Biết. Người đã chết rồi, người thân lúc nhận được tin, nhìn thấy thi thể sẽ bi phẫn, đau lòng vô cùng, nhưng một thời gian sau sẽ nghĩ thoáng hơn.” Giống như cậu vậy, lúc ba mới qua đời, lúc nhìn thấy thi thể cũng không thể tin được, cả người ngây ngốc, thế giới trong ánh mắt cậu vào tuổi trung nhị đều toàn là màu đen.


Nhưng thời gian qua lâu, bây giờ nhắc lại, trong lòng chỉ có bình tĩnh, lúc nhớ đến ba đều là những ký ức tốt đẹp.


“Sống không thấy người, chết không thấy xác, thứ để lại cho người thân chỉ là tự trách và tra tấn.”


Mấy người đi tới một nhà trọ cạnh cổng trường đại học của Lâm Dao, ba mẹ của cô ta ở đây, nhìn thấy bảo vệ thì hỏi thăm.


“Mấy người hỏi ba mẹ của nữ sinh mất tích kia hả? Mẹ cô ấy không ở trong nhà trọ, mỗi ngày cầm ảnh chụp của con gái đi khắp xung quanh, gặp ai cũng hỏi xem có gặp con gái mình không, mấy người muốn tìm thì cứ đến cổng trường hoặc khu thương mại xem thử.”


Chỗ mà bảo vệ chỉ cách nơi này một đoạn, mấy người lái xe tới đó, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một người phụ nữ tuổi trung niên, cầm một bức ảnh cỡ tờ a4 nhìn thấy ai thì hỏi người đó.


Đôi mắt Quách Dục cay cay, nói: “Tinh, cậu nói rất đúng, phải nói thôi.”


Dù có lớn bao nhiêu, con cái không còn, người mẹ nếu cứ tìm kiếm cả đời cũng sẽ có ngày nổi điên.


“Nhưng nói kiểu gì bây giờ?” Quách Dục khó xử, nhìn sang Trình Lập Phong cả đoạn đường không nói gì, Trình Lập Phong lắc đầu, “Tôi không biết.”


Hắn quên mất, ba mẹ lão Trình mất sớm.


Trần Thải Tinh cũng không biết nên nói thế nào, nhưng trước khi bọn họ bước ra thì mẹ Lâm Dao đã cãi nhau với một người đàn ông tay đang kéo vali đi.


“Đó là ba của Lâm Dao.” Quách Dục nhận ra người này.


Hai người càng cãi càng kịch liệt, mẹ Lâm Dao cản trở không cho người kia đi, người đàn ông kia vẫn giằng co. Ba người nhìn không nổi nữa, xuống xe đi qua đó, xung quanh có không ít sinh viên đứng, sinh viên là tuổi nhiệt huyết, chính nghĩa, có người đi lên ngăn cản ba Lâm Dao đang muốn giơ tay đánh, nói: “Đừng động tay động chân.”


“Là cô ta động tay trước. Dao Dao mất tích, báo cảnh sát rồi có cảnh sát tìm, tôi ở lại đây thì có ích gì, nhà tôi còn có việc đây, vợ tôi sắp sinh đến nơi rồi.”


“Lâm Quốc Hoa! Ông có tim không hả? Vợ ông mới bầu có năm tháng thì sinh cái gì mà sinh? Dao Dao đang mất tích đó!!!” Mẹ Lâm Dao khóc tê tâm liệt phế.


“Tôi biết là mất tích rồi, không phải tại bà hả? Con gái sống với bà, dạy con cũng dạy không xong, cả ngày trang điểm loè loẹt lêu lổng khắp nơi …” Người đàn ông kia cũng tức giận, oán trách nói: “Nó gọi tôi được mấy tiếng ‘ba’ hả? Từ nhỏ tới lớn là bà dạy, cũng chả thân thiết gì với tôi, bây giờ con gái mất tích không phải là lỗi của bà à?”


“Nói gì đó?” Quách Dục la lớn.


Trình Lập Phong đứng bên cạnh, một người cao to lực lưỡng, vừa thấy là biết không dễ chọc, ba Lâm Dao vừa nhìn sang, miệng lẩm bẩm: “Chuyện nhà chúng tôi thì liên quan gì tới mấy người?”


“Loại đàn ông như ông mà cũng xứng à? Oán trách vợ cũ không dạy con đàng hoàng, ông có giao phí nuôi nấng Lâm Dao không? Có từng đi thăm con không? Có từng thực hiện trách nhiệm của một người cha không?” Trần Thải Tinh lạnh mặt hỏi.


Mẹ Lâm Dao khóc lóc nói: “Ông ta nuôi người đàn bà khác ở ngoài nên chúng tôi mới ly hôn, ly hôn bao nhiêu năm, con gái chỉ có mình tôi nuôi, chưa từng đưa một đồng nào cho con gái, bây giờ Dao Dao mất tích, tôi sợ hãi mới bảo ông ta cùng tới đây, sao Dao Dao lại mất tích chứ?”


Người đàn ông kia không dám nói thêm gì, nhăn nhó nhìn ba người.


Từng đi qua thế giới trong trò chơi, cho dù là người vốn thành thật, thân thiện như Quách Dục, khí thế khi nóng giận lên cũng không giống như bình thường, càng miễn bàn đến hai người Trình Lập Phong và Trần Thải Tinh.


“Mấy người muốn làm gì? Tôi chỉ muốn về nhà thôi, mấy người cũng nói tôi và bà ta đã sớm ly hôn rồi, con gái đi theo bà ta, không liên quan đến tôi.” Người đàn ông kéo vali, bị quần chúng vây xem chỉ trỏ, mặt dày đến đâu cũng không nhịn được, vội vàng nói: “Tôi mặc kệ.”


Nói xong thì kéo vali đi mất.


Mẹ Lâm Dao suy sụp gào khóc: “Dao Dao, Dao Dao, con ở đâu, đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên kết hôn.”


“Cô ấy đã trưởng thành rồi, đã vào đại học rồi, quyết định của cô ấy không liên quan đến dì.” Trần Thải Tinh nói.


Mẹ Lâm Dao nghe thấy giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Cậu biết Dao Dao ở đâu à?”


“Dì, chúng ta tìm một chỗ để ngồi nói đi.”


Quách Dục giải tán đám đông, Trình Lập Phong cầm giúp túi trên mặt đất, bên trong chứa đầy giấy thông báo tìm người, ba người tìm một quán cà phê vắng vẻ bên cạnh trường học, Trần Thải Tinh rót cho mẹ Lâm Dao một cốc nước.


“Tôi không khát, con gái của tôi ở đâu? Nó có sao không? Còn, còn sống không?” Trong mắt mẹ Lâm đầy tơ máu, vừa chờ mong cũng vừa sợ hãi nghe thấy một tin sẽ làm bà tuyệt vọng.


Trần Thải Tinh nhìn dáng vẻ lo lắng của đối phương, đưa nước ấm qua, nói: “Con gái dì không chết, vẫn còn sống. Dì uống nước trước đi.”


“Nó, nó sao vậy?” Mẹ Lâm nắm chặt cốc nước trong tay, đôi mắt sưng đỏ nói: “Cậu nói thật cho tôi nghe đi, Dao Dao có phải muốn tôi ly hôn không? Có phải vì tôi kết hôn cho nên nó mới không muốn về nhà không?”


Trần Thải Tinh không biết tình cảm của Lâm Dao dành cho mẹ là thế nào, nhưng việc cô ta không trở về có lẽ là vì trò chơi.


“Tôi không biết. Dì bình tĩnh lại trước đã, lời mà tôi sắp nói đây đều là sự thật, tin hay không thì tuỳ ý dì.” Trần Thải Tinh vẫn cảm thấy mình nên nói thật.


Trò chơi thần quái rất tự tin, cũng không cản trở người chơi tiết lộ nó ra ngoài, nhưng mà phần lớn người sẽ không nói.


Mẹ Lâm rất hoảng sợ, nhưng vẫn uống nước để bình tĩnh lại, tiếp theo đó bà lại nghe được một câu chuyện càng làm bà mờ mịt hoang mang.


“Ý của cậu là con gái của tôi biến thành ma ở một thế giới khác à?”


“Không phải ma, là ma cà rồng.” Quách Dục ngồi bên cạnh giải thích, lấy điện thoại ra tra thông tin về ma cà rồng rồi đưa cho mẹ Lâm xem.


Mẹ Lâm tốt nghiệp cấp hai, cũng biết chữ, nhưng không quen lắm, xem rất chậm, rất cẩn thận, xem xong vẫn cảm thấy mờ mịt, không thể tiếp nhận được, nhưng bà không có gì cả, mấy người này lừa bà thì được cái gì chứ?



“Dì, Lâm Dao còn sống, dì để lại số điện thoại cho tôi, nếu có một ngày tôi gặp lại Lâm Dao, nhất định sẽ báo lại với dì.” Trần Thải Tinh muốn cho mẹ Lâm một ít hy vọng.


Mẹ Lâm ngơ ngẩn để lại số điện thoại, trong lòng bà hoảng loạn, không muốn tin tưởng, nhưng lại cảm thấy bà không đáng để cậu trai trẻ này bịa ra một lời nói dối tinh vi như thế để lừa gạt.


Nói xong, ba người đưa mẹ Lâm về nhà trọ, chờ mẹ Lâm đi rồi Trần Thải Tinh trả giúp bà một tháng tiền thuê nhà.


“Nếu bà ấy muốn đi thì cứ trả lại tiền cho bà ấy là được.”


Chủ trọ nói: “Được, ài, thật là đáng thương.”


Nhìn tính cách của mẹ Lâm, không thể nào là vừa nghe bọn họ nói thì tin ngay, có lẽ vẫn muốn liều mạng ở lại đây.


Sau đó quả nhiên là mẹ Lâm vẫn tìm con gái ở khắp nơi, đi phát tờ rơi, nhưng chỉ mấy ngày thì dừng. Quách Dục vẫn luôn dõi theo nói: “Hôm qua cảnh sát tìm được mẹ Lâm Dao, sau khi Lâm Dao bước vào khu thương mại đều được quay lại, camera ở những đường ra cũng từng được tra kĩ, từ khi Lâm Dao vào khu thương mại thì chưa từng đi ra, mất tích ngay trong khu thương mại, bây giờ tin tức dồn dập, có nhiều chỗ không đúng, có lẽ mẹ cô ta sẽ tin lời cậu.”


Không bao lâu sau, mẹ Lâm nhận được một lá thư nặc danh, của một người nào đó nhìn thấy địa chỉ liên lạc của bà trên thông báo người mất tích.


Nội dung rất dài, nhưng cũng không khác gì với những gì bà được nghe, con gái của bà đã trở thành ma cà rồng, kẹt lại ở thế giới khác không về được.


Dao Dao không chết, không chết là được, không chết tức là có hy vọng.


…….


“Hôm nay mẹ Lâm Dao mua vé máy bay về nhà.” Quách Dục nói.


Đã mười ngày trôi qua, Trần Thải Tinh gật đầu xem như chuyện này đã qua, hỏi: “Thế giới tiếp theo của các cậu là bao giờ đấy?” Thế giới tiếp theo của cậu còn chưa tới, lần này thời gian có chút lâu, so với thời gian lần trước ké với lão Quách thì càng lâu hơn.


“Sao cậu đột nhiên muốn chơi trò chơi thế?” Quách Dục khó hiểu, có phải người không vậy? Ghê gớm nhờ? Vội vàng thế?


Trần Thải Tinh bình tĩnh nói: “Quên nói với các cậu một chuyện, tôi sinh rồi, cháu trai, hoặc là cháu gái của các cậu chỉ có thể ở lại trong trò chơi.”


Quách Dục:!!!


“Đậu má, cậu nói thật à?”


Trình Lập Phong cũng ngẩn người.


“Cái gì mà cháu trai hoặc cháu gái? Cậu gạt tôi à? Tự cậu sinh trai hay gái cũng không biết hả? Tôi không tin đâu đấy.”


Trần Thải Tinh: “Chờ đến lúc thấy cậu sẽ biết, các cậu có vào không?”


Trình Lập Phong cũng muốn vào, bảo trì tần suất nửa tháng vào một lần, để dễ thích ứng với thế giới cao cấp trong trò chơi, nhưng Quách Dục vẫn luôn tìm cớ kéo dài, Trình Lập Phong từng khuyên bảo mà cũng không có tác dụng gì. Bây giờ hai người đều nhìn về phía Quách Dục, Trần Thải Tinh còn chưa há miệng thì Quách Dục đã rũ đầu thở dài: “Tôi biết hai người các cậu nói đúng, nhưng tôi vẫn sợ.”


“Trước kia cảm thấy mình là nam nhi trai tráng, không sợ chết, thật ra đứng trước cái chết tôi lại thấy sợ. Tôi còn chưa kết hôn, chưa có con, ba mẹ thì lớn tuổi, tính tình chị tôi ác liệt như thế, nếu tôi không còn nữa thì bọn họ phải làm sao bây giờ …”


Trần Thải Tinh kéo Quách mập mạp đang thở ngắn than dài về.


“Tôi còn quên nói với các cậu một chuyện, trở thành người chơi đứng đầu, tới được Thành Hư Vô sẽ có một cơ hội lựa chọn, ở lại trò chơi hoặc xoá ký ức, trở thành người bình thường rồi trở về thế giới thật.”


Quách Dục:!!!


“Đệt, anh giai! Thật hay giả đấy? Sao cậu biết?”


Quách Dục hưng phấn muốn phát điên, lại sợ đó chỉ là tin giả, hắn dùng một số tiền rất lớn cũng không thể mua được tin tức của Thành Hư Vô, nhưng Thải Tinh cũng không phải là người sẽ nói đùa về những chuyện thế này. Vì thế hắn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương.


“Tôi thật ra là oldbie.”


Trình Lập Phong bắt trúng trọng điểm: “Cậu mất trí nhớ là vì cậu đã từng chọn ra ngoài?”


“Đúng vậy.”


Quách Dục:!!!


“Đi đi đi, hôm nay chúng ta lập tức đi, tôi về chuẩn bị ba lô, tắm rửa rồi bái Quan nhị gia một cái, chờ tôi!”


Có hy vọng ra ngoài đương nhiên sẽ có động lực. Tuy là trước đây cũng có người nói có thể ra ngoài, nhưng cũng không biết là thật hay giả, bây giờ đã có thể xác nhận đó là thật, thà nhanh chóng vượt ải để hoàn toàn thoát khỏi trò chơi còn hơn là dây dưa dây cà chịu tra tấn.


Quách Dục vọt vào đi tắm, còn mê tín thắp nén hương cho Quan nhị gia.


“Nhị gia phù hộ, hy vọng thế giới lần này không quá khó, phù hộ chúng tôi bình an ra ngoài.”


Quách thiếu thành kính tắm gội dâng hương, quay đầu lại nhìn hai người kia, “Sao đó hai vị? Nhị gia đang nhìn đấy, mau tới bái một cái đi.”


Trần Thải Tinh: …


“Thôi, tới cũng tới rồi.”


Quách Dục cười ha hả, thần sắc nghiêm túc của Trình Lập Phong cũng lộ ra ý cười. Bởi vì những lời này, bọn họ bây giờ mỗi lần vào trò chơi, mỗi lần tới chỗ nào đó mà không khấn một câu thì luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tất cả là vì để Trần Thải Tinh học theo, nhưng miễn bàn đến đi, vẫn có ích lắm.


Ba người bái Quan nhị gia, Quách Dục mở balo trò chơi, thế giới [Đồng dao ‘thắt dây’] lần trước được A, thời gian chuẩn bị là tới hết hôm nay, manh mối tự động rơi ra. Đây cũng là phúc lợi của thế giới cấp cao, không ngắn ngủi mười phút như thế giới cấp trung, cấp thấp.


【 Tận thế Zombie. 】


Quách Dục lật trong cửa hàng, tìm đạo cụ miễn dịch, kết quả lại không có!


Manh mối này thật ra hơi giống với ở thế giới [Bác sĩ mỏ chim], đều là virus lây lan vô cùng nhanh, nhưng người sau sẽ biến thành zombie, người trước còn có thuốc miễn dịch.


“Chỉ có những thứ cơ sở như đồ ăn, vũ khí, xăng, nước, quần áo thôi.” Quách Dục cau mày mở xem những đạo cụ có thể sử dụng được.


Trần Thải Tinh chỉ đứng nghe, không còn cách nào khác, cậu vào ké thế giới trò chơi của người ta, lúc này còn không xứng được vào cửa hàng xem.


“Uầy, tìm được rồi, có đồ phòng hộ, nhưng mà chỉ có thể phòng được 60% virus zombie, còn có thuốc tiến hoá dị năng, cần dựa vào tiềm năm của người sử dụng, một viên 800 kim tệ! Đậu má, trò chơi này đi cướp hả?” Quách thiếu tức giận đến nỗi chẳng buồn nói.


Trình Lập Phong không nói nhiều như thế, nhập tên đồ, chọn mua những thứ mình cần.


Sau đó mỗi người đều lên mạng tra tin tức về zombie, tận thế, có phim ảnh, nước ngoài có, châu Á cũng có, nhiều nhất là tiểu thuyết. Mãi cho đến chạng vạng, bóng đêm buông xuống, Quách Dục vẫn luôn đứng ngồi không yên đột nhiên nói: “Tới rồi.” Sau đó tiến vào một không gian hư vô, bấm vào đạo cụ ràng buộc đồng đội, giao diện trò chơi của Trần Thải Tinh bây giờ mới xuất hiện, thông báo 【 Người chơi Quách Dục sử dụng đạo cụ ràng buộc đồng đội với bạn, có tiếp nhận hay không? 】


【 Có. 】


Lúc này Trần Thải Tinh mới có thời gian mười phút mua sắm, bởi vì Trình Lập Phong đã nói trước, bây giờ cậu chỉ cần mua thẳng là được, cậu chỉ có hơn bảy trăm kim tệ, không mua nổi thuốc tiến hoá dị năng, xem ra chỉ có thể là một người đàn ông bình thường ở thế giới zombie kia rồi. Góc ba lô là đạo cụ cải trang, bây giờ Trần Thải Tinh ngay cả nhìn nó một cái cũng không muốn luôn!!!


Bây giờ cậu không có bụng nữa, dùng cái gì mà dùng?


Mười phút vừa đến, trước mắt tối sầm, bước vào trò chơi.





Bệnh viện đệ nhất thành phố Y.


Trên hành lang nhỏ có một zombie mặc đồ bệnh nhân đi ngang qua, kèm theo tiếng gầm gừ mơ hồ không rõ, theo mùi vị trong không khí tìm đến trước cửa một căn phòng giải phẫu, cửa đóng chặt, đàn zombie cào mấy cái, lại bắt đầu cứng đờ đi tới đi lui, toàn bộ đều đi lang thang trên hành lang chật hẹp.


Bên trong.


“Giáo sư, chúng nó đi rồi.”


Trợ thủ sợ hãi mặt mũi tái nhợt, bởi vì đói khát cho nên sắc mặt đã trắng bệch, miệng khô khốc, “Đã bốn ngày rồi, phải chăng sẽ không có ai đến cứu chúng ta?”


“Đừng sợ, thông qua điện thoại thì hẳn là hai hôm nay sẽ đến.” Giáo sư Dương nói, thật ra trong lòng cũng không chắc chắn, “Không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi …”


Bên cạnh đồng ruộng hoang phế ở ngoại ô có một chiếc xe tải đang ngừng, một người đàn ông nhảy ra khỏi ghế phụ, vòng ra phía sau xe tải, nói: “Sắp sửa vào thành rồi, tất cả xuống xe nghe lại nhiệm vụ.”


Người trong xe lưu loát leo xuống, không ai đưa ra lời nghi vấn hay dị nghị nào.


Mười sáu người, có nam có nữ, nhưng nữ cũng không nhiều lắm, đều là cắt tóc ngắn thoải mái, thực dụng, chỉ có một người xuất sắc vô cùng, đối phương cũng mặc một thân đồ vận động, nhan sắc mỹ lệ, nhìn qua cũng không khác gì bốn người chơi nữa tóc ngắn khác, nhưng vì đối phương quá loá mắt, quá xinh đẹp, còn có mái tóc dài màu đen mượt mà kia, phong cách tổng thể không hề tầm thường.


Rất khó để không chú ý đến đối phương.


“Nhiệm vụ lần này là đến bệnh viện đệ nhất thành phố Y cứu Giáo sư Dương, Giáo sư Dương là vị giáo sư quyền uy nhất của quốc gia trong lĩnh vực nghiên cứu virus, là vị chuyên gia vô cùng có khả năng sẽ nghiên cứu ra được thuốc giải virus zombie, nắm được hy vọng này, hộ tống Giáo sư Dương đến căn cứ Tây Bắc.”


“Tôi tên Điền Khiếu, là đội trưởng của đợt hành động lần này, tuy các cậu tự nguyện gia nhập nhiệm vụ cứu viện lần này, nhưng nếu thuận lợi đưa Giáo sư Dương đến căn cứ Tây Bắc, các cậu sẽ nhận được phần thưởng thích đáng. Cuối cùng, tôi cũng phải nhấn mạnh một lần nữa, zombie vô cùng mẫn cảm với âm thanh, mùi của nhân loại và mùi máu tươi, đặc biệt là đối với máu thịt nhân loại, trong quá trình hành động phải cố gắng nhỏ giọng, chú ý an toàn, đừng để chúng bắt được. Còn nữa, zombie chỉ khi bị đánh trúng đầu mới có thể chết hẳn.”


Ánh mắt Điền Khiếu kiên định sáng ngời, quét mắt nhìn mọi người, nói: “Các vị, sắp sửa vào thành, nếu sợ hãi thì có thể ở lại đây, gần đây có nhà dân, chờ chúng tôi trở về sẽ đón các cậu … không có ai? Rất tốt, xuất phát.”


Người chơi đương nhiên không thể nào ở lại, Điền Khiếu hẳn là NPC giao nhiệm vụ của lần này, mục đích của bọn họ là hoàn thành nhiệm vụ này, đơn phương độc mã ở lại nhà dân trong thế giới đầy rẫy zombie và biến số thế này là cách chết nhanh nhất.


Mọi người lại leo lên xe tải lần nữa.


Trong đó có một người chơi nam nói: “Mọi người cũng xem như là đồng đội, tôi tên Chu Cát, rất vui được gặp mọi người.”


“Tên hay đấy, vừa nghe đã thấy thông minh.” Quách Dục rất dễ bắt chuyện, cân nhắc đáp lời.


Chu Cát cũng có đồng đội, hai người chơi nam khác, Quách Dục giới thiệu đồng đội của mình, “Lão Trình, Trình Lập Phong, Tinh của chúng tôi … chị Nguyên Tinh.”


“Các người là anh chị em à?” Ánh mắt Chu Cát nhìn về phía người được gọi là Nguyên Tinh, ba người này không giống chị em chút nào.


Trần Thải Tinh đen mặt, Quách Dục không biết sao, đành nhanh chóng pha trò nói: “Sao có thể? Lão Trình và chị Nguyên là anh chị kết nghĩa của tôi đấy.”


Mười sáu người chơi là quá nhiều, trừ Chu Cát đã giới thiệu trước, mọi người dường như không có hứng thú báo tên họ để liên lạc hay gì cả, thùng xe lập tức yên tĩnh, Quách Dục cũng không nhiều lời, nhích tới bên người Trần Thải Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Nguyên, ai chọc chị khó chịu à? Sao lại đen mặt thế?”


“Tôi không dùng đạo cụ.” Trần Thải Tinh suýt chút nghiến răng nghiến lợi nói.


Đạo cụ gì? Quách Dục không hiểu, bị Trình Lập Phong ngồi bên cạnh trừng mắt, sau đó hắn ngồi ngẫm nghĩ cẩn thận, hở, Thải Tinh không dùng đạo cụ cải trang à? Vậy vì sao …


Vì sao lại vào hình tượng chị Nguyên rồi?


Trần Thải Tinh cũng rất muốn hỏi cái trò chơi chó má này như thế!


Mấy thế giới trước có bug, cậu, một thằng đàn ông lại có bụng bầu, thế giới này không còn bụng nữa, không cần phải dùng đạo cụ nữa, nhưng kết quả vẫn biến cậu thành chị Nguyên.


Trò chơi chó má này muốn đối nghịch với cậu có phải không?


Có phải không?