Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Ở trong game thần quái sinh bánh bao - Chương 76: Chân Của Tiểu Ngụy Tìm Được Rồi!





Editor: Royan


Trần Thải Tinh một tay cầm rổ nhỏ, bên trong chứa mất loại bánh ngọt đủ kiểu đáng yêu, tay kia dắt em gái Nguyên Cửu ăn mặc đáng yêu ngọt ngào.


“Bọn tôi đi trước xem xét tình hình đã.”


Quách Dục cùng Trình Lập Phong không yên tâm, một người nói: “Cùng nhau đi đi.” Một người khác lại nói: “Đúng vậy, Tinh à, anh cứ nói em với lão Trình là ông ngoại cả và ông ngoại hai của bé Cửu là được.”


“Bộ cậu thiếu đánh lắm hả?” Trần Thải Tinh liếc nhìn Quách Dục, “Sao cậu không nói cậu là bố của Tiểu Cửu đi.”


Quách Dục vẻ mặt cao hứng: “Cũng được phết đấy.”


“Cho cậu kết tóc, uống rượu giao bôi còn được nữa là.” Trần Thải Tinh nói là nói như vậy, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý, “Vậy thì đi cùng nhau. Ai bảo Tiểu Cửu nhà chúng ta là công chúa nhỏ được cả nhà yêu thương cơ chứ.”


Nguyên Cửu Vạn:……


Cũng không muốn như vậy lắm đâu.


Bốn người một hàng lên lầu, Đường Nhạc cũng đi theo, nói: “Em có thể là dì của tiểu Cửu.”


“Muốn chiếm tiện nghi có phải không?” Trần Thải Tinh hỏi.


Đường Nhạc phản ứng lại, cười hắc hắc nói: “Em đây là em gái thứ hai cũng đúng mà.”


Còn ba người chơi nam quyết định ở lại tìm hiểu manh mối tiếp theo, đây cũng không phải thế giới hiện thực, ở trong trò chơi không thể cứ dựa vào cái tình mà hành sự theo ý mình được, mỗi người chỉ có 1 cái mạng, mất rồi thì coi như bay màu luôn.


“Tôi lên livestream hỏi người xem thử coi.”


“Cũng được.”


“Tôi cũng cảm thấy cắp sinh đôi muốn tìm cha á.”


Ba người nói xong, cũng cảm thấy theo chân lên lầu cũng không giúp ích được gì nhiều, chứ không hẳn là do họ nhát gan hay gì. Tuy nhiên vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Phi Vũ mặt mày trắng bệch, lẳng lặng mà nhìn ba người bọn họ, sợ tới mức run rẩy không ngừng. Vì sao ở trước mặt Nguyên Tinh, Ngụy Phi Vũ là Tiểu Ngụy, còn ở trước mặt bọn họ Ngụy Phi Vũ chính là lệ quỷ hàng thiệt thứ thiệt vậy?


Cũng may Ngụy Phi Vũ cũng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người họ, cũng không có làm gì khác, dù như vậy cũng đủ làm cho cả ba cảm thấy khiếp đảm không nói nổi lời nào.


Đi từ tầng một lên tầng năm vô cùng thuận lợi, bình yên chẳng khác nào mấy cái cầu thang bình thường, không có ảo cảnh kì quái nào xuất hiện cả.


Nơi cặp sinh đôi bị sát hại là căn phòng số 506 ở phía tây, cả tầng năm chìm trong sự yên tĩnh một cách kì dị, vô cùng im ắng, nhưng khi họ vừa bước vào liền có cảm giác như đang bị nhìn lén. Đường Nhạc nhỏ giọng nói: “Này, anh có cảm thấy…”


Quách Dục: “Có có có, tôi cũng cảm thấy.”


Rõ ràng chưa nói ra “ai đang nhìn lén chúng ta”, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, hai người cũng hiểu ý đối phương rồi.


Quách Dục cùng em gái vẻ mặt hận đã gặp nhau muộn, trước kia nếu hắn nói như vậy, lão Trình và Tinh đều sẽ không cho hắn lên tiếng!


Hai người ở sau lưng mặt mày hớn hở trao đổi với nhau, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu nên chuyện gì đang xảy ra cũng không cảm thấy được, giống như là đang tới thăm nhà bạn bè vậy, bước đi nhàn nhã tới cửa phòng 506.


Cảm giác bị nhìn lén sau lưng mới vơi bớt đi phần nào.


Mới vừa nhìn lén nhìn bọn họ chằm chằm hẳn là một trong hai con rối.


Trần Thải Tinh gõ cửa phòng, Nguyên Cửu Vạn ăn ý mở miệng, giọng nói non nớt giòn giã nói: “Hai em trai ơi, chị cùng chị gái của chị tới thăm các em này, chị còn mang theo bánh kem nhỏ ăn siêu ngon đó, các em có ở nhà không?”


Sau cửa im ắng không thấy tiếng động gì.


Cặp sinh đôi có vẻ không muốn gặp bọn họ.


Trần Thải Tinh nháy mắt ra dấu với Tiểu Cửu, cứ tiếp tục dùng cái giọng nói ngọt ngào đáng yêu khi nãy đi!


Nguyên Cửu Vạn:……


Hắn khổ quá trời quá đất luôn.


“Tiểu Đồng. Tiểu Niên ơi, là chị là chị Tiểu Cửu đây mà, các em không nhớ ra chị sao? Không có ai ở nhà à? Không có ai ở nhà thì nói một tiếng đi.”


Sau cánh cửa vang lên tiếng của bé trai: “Không có ai ở nhà.”


“Sao mà ngốc thế, em nói thế Tiểu Cửu sẽ nghe thấy mất.”


“Anh ơi, nếu không trả lời thì chị Tiểu Cửu sẽ tức giận đấy.”


Cặp sinh đôi nhỏ giọng tranh luận ở trong nhà. Mấy người lớn đứng ở trước cửa: ……


Thật là ngàn vạn lần không ngờ tới khả năng dụ dỗ của Nguyên Cửu sẽ mạnh như vậy.


Nguyên Cửu Vạn vẻ mặt vô cảm.


Rất nhanh cửa mở một cái rầm, lộ ra cái đầu nhỏ của bé trai, dưới mắt trái của cậu bé có một nốt ruồi đỏ, hẳn là anh trai Thư Đồng. Không cần Trần Thải Tinh nháy mắt ra dấu, vẻ mặt vô cảm của Nguyên Cửu Vạn ngay lập tức biến thành vui vẻ hớn hở, vô cùng vui vẻ nói: “Tiểu Đồng à, hóa ra là các em ở nhà! Chị và chị gái chị tới thăm các em nè, muốn ăn bánh kem nhỏ không? Nhỏ nhưng siêu ngon luôn đó.”


Trần Thải Tinh thấy mặt cậu bé có vẻ hơi nhăn nhó, có lẽ đang tự hỏi có nên để bọn họ đi vào trong hay không. Nhưng phân vân chưa đến nửa giây, cậu bé đã nhanh chóng bị sự hấp nhẫn max level của Nguyên Cửu đánh bại hoàn toàn, gật đầu mở rộng cửa nhà, nói: “Mời vào.”


Sau cánh cửa còn có một cậu bé nữa, dưới mắt phải của cậu bé có nốt ruồi đỏ.


“Chào hai bé nha, chị là Nguyên Tinh, chị gái của Nguyên Cửu, ngày hôm qua nghe em ấy nói đã làm quen được với hai em trai, còn tặng em ấy búp bê để chơi, hôm nay chị cố ý đến gặp các em, đây là bánh kem nhỏ, nhìn có ngon không nào?”


Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết của chết chóc năm đó nữa, đồ dùng sinh hoạt tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Rất nhanh sau đó từ phòng ngủ có một người phụ nữ xuất hiện, trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng mà mặt mày dường như có chút tương tự với Diêu Vũ Hân ở lầu hai.


Đó là loại khí chất phong trần.


Hẳn là mẹ của cặp sinh đôi. Nhưng mà bây giờ cũng là con rối mà thôi. Cặp sinh đôi đưa mắt nhìn người phụ nữ, thằng anh nói: “Có khách tới thăm nhà mình, mẹ mau đi rót nước đi.”


Ai biết loại nước ấy có cái quái cái gì.


Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Không cần phiền toái đâu, chúng tôi có chuẩn bị đồ ăn. Tiểu Cửu đưa bánh cho hai em trai này đi, các em đừng ngại nha.”


Nguyên Cửu Vạn đành phải tận chức tận trách làm tốt thân phận Nguyên Cửu, mở nắp của hộp đồ ăn ra, mang ra chiếc bánh trắng tinh xảo đặt lên bàn, quay ra giới thiệu cho cặp sinh đôi: “Các em xem, có cả hình thỏ con và lợn con, bên trong bánh là nhân dâu tây, còn có sữa bò rất ngon, đều cho các em hết đó.”


Cặp sinh đôi có chút kiềm chế, giống như không quen nói chuyện ở trước mặt người lớn, cũng có thể là cả hai đang lo sợ để lộ ra manh mối quỷ quái gì trước mặt mấy người lớn ở đây, khiến Nguyên Cửu sợ hãi bọn chúng.


“Ăn đi mà, đừng khách sáo.” Trần Thải Tinh cầm một cái, dẫn đầu cắn một ngụm, nói: “Hương vị rất tuyệt đó.”


Đường Nhạc:…… So với cặp sinh đôi, bộ dạng của chị Nguyên bây giờ còn giống mụ phù thủy đang dụ mấy bạn trẻ ngây thơ rơi vào bẫy hơn.


Nguyên Cửu Vạn cầm bánh nhét vào tay em trai, lại đưa cho anh trai cầm một cái, nghiêng đầu cười nói: “Hai cái này đều đặc biệt thơm ngon, chị thích nhất loại này, cho các em nếm thử.”


Cặp sinh đôi mới thử cho vào miệng nếm thử, Nguyên Cửu Vạn rất đắc ý cười nói: “Ăn ngon chứ, chị đề cử không có sai đâu nha.”


“Ăn ngon ạ.”


“Chị Tiểu Cửu đề cử ăn ngon nhất.” Em trai có vẻ hoạt bát hơn một ít.


Cặp sinh đôi vốn dĩ đề phòng dần dần trở nên thoải mái hơn. Trần Thải Tinh cũng không đề cập tới đề tài mẫn cảm, đại khái hỏi tên hai đứa, tuổi tác ra sao, các em thật đáng yêu thật hiểu chuyện, cảm ơn ngày hôm qua cùng Tiểu Cửu chơi đùa, y hệt mấy vị phụ huynh khách sáo hỏi chuyện, cặp sinh đôi rất nhanh thả lỏng đề phòng, đi theo Tiểu Cửu chơi một hồi.


Chờ đến thời gian không sai biệt lắm.


“Được rồi, bọn chị phải đi về ăn cơm đây, chào hai em nhé.” Nguyên Cửu Vạn vẫy vẫy tay nói.



Cặp sinh đôi còn lưu luyến không rời, đưa bọn họ tới cửa cầu thang tầng năm.


Buổi chiều gặp gỡ còn rất nhẹ nhàng, cặp sinh đôi nhìn cũng rất đáng yêu, trong lòng Đường Nhạc nghĩ vậy, nhưng mà khi nàng quay đầu lại lại thấy khuôn mặt Hồ Chính Bình cứng đờ trắng bệch, nháy mắt nhắc nhở cô về những nguy hiểm ẩn sau bầu không khí ấm áp khi chiều.


Cặp sinh đôi chú ý tới Hồ Chính Bình, khuôn mặt nhỏ thoáng chút trở nên lạnh lẽo, lại vội vàng quay đầu lại nhìn bóng dáng mấy người.


Đường Nhạc trung hợp nhìn thấy, một thân toàn mồ hôi lạnh, hai mắt hơi giật giật, Chị Nguyên quay đầu lại cười tủm tỉm phất tay với cặp sinh đôi, nói: “Tạm biệt nhé, không cần tiễn đâu, mau trở về nhà đi.”


“Chào hai em nha, bọn chị về đây.” Nguyên Cửu Vạn cất giọng ngọt ngào vui vẻ.


Khuôn mặt lạnh lẽo của cặp sinh đôi lộ ra vẻ tươi cười, vẫy cánh tay tạm biệt, toàn bộ quá trình không có việc gì kì quái xảy ra.


Thẳng một mạch đi xuống tới lầu một, Đường Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Xin lỗi chị Nguyên, vừa này vì em mà thiếu chút nữa …”


“Vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra, đừng sợ.” Trần Thải Tinh an ủi em gái, quay đầu lại cười tủm tỉm nhéo gương mặt Tiểu Cửu, “Tiểu Cửu của chúng ta đúng thật là Tiểu công trúa nha.”


Gương mặt Nguyên Cửu Vạn phồng lên làm Trần Thải Tinh xoa tới đã ghiền, hàm hồ nói: “Em không muốn làm Tiểu công trúa đâu.” Em muốn làm chồng của anh cơ.


Ba người chơi nam nhìn mấy người kia bình an không có việc gì trở về, Lôi Khải ghé sát vào Đường Nhạc, dò hỏi buổi chiều nay ở tầng năm đã xảy ra chuyện gì. Đường Nhạc liếc mắt nhìn Lôi Khải, kể hết những chuyện xảy ra ở tầng năm.


Vẻ mặt Lôi Khải hoài nghi, hiển nhiên không tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy, mặt khác hai người còn lại cũng nghĩ tương tự như hắn.


Trở về sẽ gỡ hết ràng buộc với mấy người này. Đường Nhạc nghĩ thầm.


Ba người tin hay không, Trần Thải Tinh cũng chả thèm quan tâm làm gì.


Buổi chiều, tới giờ cơm Hoàng thiếu đúng hẹn đưa cơm tới, quản gia Tiểu Ngụy tận chức tận trách dọn mâm dọn đũa. Sau khi rửa tay sạch sẽ mọi người đều ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, ăn xong bữa cơm thì trời vừa tối.


5 giờ.


Từng người trở về phòng. Trần Thải Tinh vừa vào phòng liền nói: “Tôi đại khái đã đoán ra cách giải quyết vụ ở tầng năm.”


“Cái gì?!!!” Quách Dục rất bất ngờ, hào hứng tâng bốc: “Tinh ơi, anh đúng là mưu trí hơn người, vậy theo anh định giải quyết như thế nào?”


Trần Thải Tinh: “Chơi thắt dây với cặp sinh đôi.”


Quách Dục:!!!


Trình Lập Phong lạnh lùng như thế cũng phải cau mày nhăn mặt, “Tỉ lệ thành công anh nắm được mấy phần?”


“Tôi đoán.” Trần Thải Tinh nói thẳng: “Ngày hôm qua Tiểu Cửu và cặp sinh đôi ở căn phòng dưới tầng một, hai anh em nhìn thấy chữ “tìm cha” khắc trên tường, Tiểu Cửu thử hỏi hai người có phải muốn tìm cha hay không, cặp sinh đôi đối với cha mình có vẻ rất lạnh nhạt, nói ai cũng không cứu nổi bọn họ, bọn họ đã chết.”


“Vạn nhất lời của hai đứa trẻ không đúng.” Quách Dục vẫn là cảm thấy chơi thắt dây quá nguy hiểm, ai cũng biết chơi sẽ chết, khuyên bảo: “Mấy đứa nhỏ thường giận nhanh quên nhanh, lâu ngày không gặp cha có khi tụi nó cũng chẳng còn cảm thấy buồn bã gì nữa rồi.”


Trần Thải Tinh lắc đầu, “Kỳ thật tôi cảm thấy chữ “cha” trên tường không phải hàm ý thật sự, mà là ở thời điểm cặp sinh đôi chịu bạo lực không biết làm gì để giải thoát khỏi bóng ma ấy nên khao khát có một người cầm tay dắt chúng chạy trốn. Người này không hề xuất hiện, hiện tại bọn họ cũng đã chết, còn mong đợi gì vào cái người được gọi là “cha” đó nữa chứ?”


“Cũng phải.” Quách Dục gật đầu cảm thấy có lý ra phết, nhưng mà “Tụi mình phải chơi thắt dây thiệt hả?”


Trần Thải Tinh cười một cái, nói: “Phía dưới gầm giường tìm được dây thật, không phải loại treo lủng lẳng trên cái quạt đâu.” Cậu lại không phải kẻ ngốc thích mua dây buộc mình đâu à nha!


Quách Dục nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Làm mị sợ muốn chết á! Giờ an tâm phần nào mà chơi được rồi.”


Nói có sách mách có chứng tất nhiên sẽ được tin phục.


“Để tôi chơi.” Trình Lập Phong nói.


“Cái bản mặt lạnh tanh của anh sẽ làm mấy đứa trẻ sợ vãi ra quần ấy, cặp song sinh chưa chắc đã muốn chơi với anh đâu.” Trần Thải Tinh biết hai người lo lắng cho cậu, “Thân phận của tôi là chị của Tiểu Cửu, tôi cảm thấy tôi chơi là hợp lí nhất.”


Vì sao không phải Nguyên Cửu Vạn chơi, bởi vì Nguyên Cửu Vạn không phải người chơi, hắn là trò chơi.


“Thế định khi nào chơi? Em thấy giờ ngọ ngày mai khá tốt đấy, chúng ta mang theo bánh ngọt đi gặp chúng giống như ngày hôm nay.” Quách Dục biết khuyên can chẳng được nên cố đưa ra ý kiến an toàn nhất.


Trần Thải Tinh nói: “Buổi tối đi.”


Là thời điểm cặp sinh đôi bị giết, đấy là thời điểm oán khí lớn nhất.


Cải lương không bằng bạo lực, đêm khuya hôm nay rạng sáng ngày mai triển luôn.


Không khí trong phòng rơi vào trạng thái im lặng như tờ, Quách Dục rất hoảng, nhưng hắn biết giờ có mở miệng cũng vô ích. Mọi người bèn lần lượt trở về phòng, tối nay sẽ rủ “khách” vào phòng chơi thắt dây, Quách Dục cũng sợ muốn vãi cả ra quân, không muốn ngủ dưới cái quạt tí nào. Trần Thải Tinh đưa Tiểu Cửu vào phòng ngủ chính, mở cửa tủ quần áo thì thấy Từ Mộng đang trốn núp ở bên trong.


Khuôn mặt của Từ Mộng trắng bệch, khóc lóc thảm thiết tới nỗi đôi mắt đều sưng lên.


“Vui đến vậy mà còn khóc nữa hả?” Trần Thải Tinh không hiểu Từ Mộng đang buồn bã chuyện gì, gật đầu nói: “Có muốn ăn mừng không, có cần tôi mua pháo về cho cô đốt không?”


Từ Mộng khóc sướt mướt khẽ lắc đầu, bi thương tràn trề nói: “Vì sao lại đối xử với em như thế, em nguyện vì hắn đồng cam cộng khổ, lúc hắn giết em em đã hận hắn rất nhiều, nhưng khi thấy cảnh hắn vì em mà tự sát, em lại thấy động lòng cảm thấy đó là do hắn quá yêu em mà thôi…”


“Hắn chả yêu cô đến thế đâu, hắn chỉ là một kẻ hèn hạ, sợ hãi pháp luật trói buộc hắn thì có.” Trần Thải Tinh thức tỉnh cô, ảo tưởng trong tình yêu mới đáng sợ làm sao.


Từ Mộng:……


“Chờ đầu óc cô tỉnh táo lại thì sẽ nhận ra rằng, nước mắt của cô hôm nay chẳng đáng giá chút nào.” Trần Thải Tinh nói xong: “Đêm nay phiền cô đi tìm căn phòng khác mà trốn nhé.”


Từ Mộng: “Chị muốn đuổi em đi sao?”


Giọng điệu nghe như bảo cậu là tên bội tình bạc nghĩa vậy. Trần Thải Tinh gật đầu: “Chỉ là tạm thời thôi, qua đêm nay cô trở lại cũng được.”


Từ Mộng yếu ớt nói: “Em đi rồi, cặp sinh đôi sẽ tìm đến chơi trò chơi thì sao.”


“Chị đây còn đang đợi chúng đến chơi cùng á, ngoan, cô đi ra ngoài đi.”


Từ Mộng:…… Chưa thấy ai đam mê tìm đường chết như bà chị luôn á. Cô đành phải gật đầu, lẳng lặng đi ra ngoài.


Trời vừa mới rạng sáng, quả nhiên có tiếng cặp sinh đôi hát đồng dao non nớt vang lên.


“Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương….”


Tiếng hát rất nhanh đã vang vọng khắp tầng một, nhận ra ở phòng một không có quỷ, cặp sinh đôi đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt âm u trắng bệch mang đầy oán khí bắt đầu tỏ vẻ rối rắm đấu tranh kịch liệt, đây là phòng của Tiểu Cửu và chị gái.


“Mọi người muốn chơi trò chơi không?”


Cuối cùng oán khí cũng đánh bại lí trí, tiếng cặp sinh đôi non nớt vang lên.


“Chơi chứ.” Trần Thải Tinh mở cửa, cố tình làm lơ sát khí đỏ rực trong đôi mắt của cặp sinh đôi, móc ra sợi dây đỏ dơ hầy từ trong ba lô, “Chơi thắt dây nhé?”


Ánh mắt cặp sinh đôi bị sợi dây hấp dẫn, tơ máu sát khí nơi đáy mắt đầy dần dần vơi đi phần nào.


“Vào đây chơi nào.”


Trần Thải Tinh xoa xoa cái đầu đang ngẩng lên của một trong hai cậu bé, rất giống phong thái của một vị trưởng bối hiền từ, nở nụ cười đầy thiện ý, mời hai bạn nhỏ vào phòng.


Cặp sinh đôi lật đà lật đật đi vào phòng.


Ba người ngồi trên sô pha nhỏ, Quách Dục cùng Trình Lập Phong không biết ra đây lúc nào, trong mắt hai người đều ẩn chứa sự đề phòng. Tiểu Cửu ngồi ở ghế đơn chân đung đưa chân lung tung, xem ba người chơi phiên thằng.


Trần Thải Tinh chơi trước, thắt dây thành hình một bông hoa đơn giản.


“Ai muốn chơi thử không?”



Cặp sinh đôi anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng vẫn là em trai thử chơi trước, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bộc lộ ra chút hưng phấn, vươn cánh tay nhỏ trực tiếp đón lấy sợi dây trong tay Trần Thải Tinh, thắt ra một hình họa tiết khá phức tạp, cười nói: “Em chơi trò này hơi bị đỉnh đấy.”


“Thư Niên giỏi quá đi mất.” Trần Thải Tinh khen, từ trong tay Từ Niên tiếp nhận sợi dây, nhìn về phía anh trai.


Trong ánh mắt của anh trai Thư Đồng ẩn chứa vẻ không cam lòng, nhưng Trần Thải Tinh cười ôn hòa nói: “Không phải các em bảo không có ai chịu chơi cùng các em sao? Bây giờ có Tiểu Cửu nè, có chị nè, còn có Thư Niên nữa, về sau Thư Đồng còn sẽ có rất nhiều bạn chơi cùng.”


Lắc lắc sợi dây trong tay: “Thư Đồng xem thử xem.”


Thư Đồng tưởng tượng về cảnh tượng vui vẻ mà Trần Thải Tinh miêu tả, đáy mắt vương đầy muộn phiền của cậu cũng dần tiêu tan, vươn cánh tay nhỏ, nhận lấy sợi dây trong tay Trần Thải Tinh, thắt thành một hình họa tiết khác.


“Em giỏi quá, cái này khó ra phết đấy.” Trần Thải Tinh khen.


Thư Niên ở bên cạnh cũng nóng lòng muốn thử liền nói: “Để em để em đi, em muốn chơi cái này.”


Vì thế, trong căn nhà ma đầy chuyện ma quái, hai người cùng cặp sinh đôi chơi thắt dây hết nửa đêm. Mãi cho đến hừng đông, cặp sinh đôi với khuôn mặt trắng nõn, giống như những cậu bé bình thường, trên người đã không còn hơi thở hậm hực lạnh lẽo đầy kinh dị, ngoan ngoãn khom khom cái lưng nhỏ nói: “Cảm ơn chị cùng hai đứa em chơi trò chơi nha.”


“Thư Đồng Thư Niên là những đứa trẻ rất ngoan.” Trần Thải Tinh xoa đầu hai cậu bé.


Hai đứa trẻ cũng không trở lại tầng năm, vây quanh Tiểu Cửu nói: “Chị ơi, tụi mình xuống sân chơi đi?”, “Em tìm được rất nhiều thú nhồi bông, em đưa chị đi chơi nha.”


Nguyên Cửu Vạn đã hoàn thành xong nhiệm vụ rất muốn thoát vai diễn, không muốn đi chơi cùng bọn họ, nhưng bị Trần Thải Tinh lườm nguýt, đành phải xuống nước, cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều, gật đầu, nói: “Ok con dê.”


Ba người cùng đi ra ngoài chơi.


“Rốt cuộc có tính là đã hoàn thành hay không?” Quách Dục cũng lưỡng lự.


Trần Thải Tinh nói: “Từ từ xem tình hình thôi.”


Không biết chờ cái gì, nhưng trò chơi sẽ cho phản hồi. Quả nhiên không lâu sau, bạn học Tiểu Ngụy vẻ mặt đần thối bay xuống dưới, lắp bắp nói: “Em, em mới vừa gặp cặp sinh đôi, bọn họ không đòi giết em nữa, còn tiếp đón em rất chi là nhiệt tình á.”


“Đều là quỷ cả, dần dà quen rồi thì ổn thôi, Tiểu Ngụy đừng lo.” Quách Dục vừa khuyên bảo thật lòng, nhưng cũng tranh thủ cơ hội trêu đùa.


Trời tờ mờ sáng, đội trưởng Ninh cùng vài người khác đi tới. Mở tung cánh cửa khu chung cư vốn suốt ngày đóng cửa im lìm ra.


“Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn chị Nguyên đã ra tay trợ giúp thành phố này.”


“Khách sáo rồi, các người trả tiền thù lao, bọn tôi ắt phải dốc sức.” Trần Thải Tinh cười tươi, vẻ mặt đầy hòa ái nói với đội trưởng Ninh.


Đội trưởng Ninh:……


Không lâu sau, tất cả người chơi cũng đến nơi. Thế nhưng bốn người kia không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy có người dân bản địa vào đây, liền biết thế giới trò chơi này đã được giải quyết xong.


Sao lại thế này?


Ngủ một giấc dậy thì xong rồi á hả?


Cặp sinh đôi tìm được cha rồi à?


“Đúng rồi, chuyện của Tiểu Ngụy, còn có con gái của Chu Tố Bình có đầu thai hay không?” Trần Thải Tinh hỏi.


Ninh Đội nói: “Tôi hôm nay tới đây chính là muốn nói cái này, sự tình của Tiểu Ngụy tương đối phức tạp, trước tiên kể đến con gái của Chu Tố Bình.”


Chu Tố Bình nháy mắt đến gần.


“Con gái của tôi đầu thai sao? Con bé bây giờ đang ở nơi nào? Tôi sẽ không quấy rầy con bé, tôi chỉ muốn xem con bé ra sao thôi.”


“Vương Tử Hàm không có cách nào đầu thai được, bởi vì bà làm trận pháp, nhân quả tuần hoàn, bà là mẹ của cô ấy, bà bị nhốt ở chung cư không thể nhận được phán xét, chỉ có thể trấn giữ cô ấy.”


Chu Tố Bình nghe xong oán hận càng tăng vọt.


“Bà muốn con gái bà không thể đầu thai sao?” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nhắc nhở.


“Không có, không có.” Chu Tố Bình nháy mắt phục hồi lý trí, khóc lóc kể lể nói: “Đều là tôi sai, Tiểu Hàm không liên quan gì hết, có phạt thì phạt tôi đi, phạt tôi ấy.”


Đội trưởng Ninh bảo cấp dưới giữ chặt Chu Tố Bình.


Giải quyết xong Chu Tố Bình, đến phiên Ngụy Phi Vũ. Ngụy Phi Vũ thấp thỏm nói: “Chú cảnh sát ơi cháu không hại người, cũng không bày trận, đã bắt được hung thủ giết cháu chưa ạ?”


“Trước hết sẽ ngừng livestream, tìm được người hiềm nghi rồi, nhưng mà vẫn chưa kết tội, không thể công bố ra bên ngoài vì có thể gây ảnh hưởng không tốt.” Đội trưởng Ninh nói.


Nghĩa là đã tìm được rồi.


Trần Thải Tinh tắt màn hình livestream đi. Những người khác thấy vậy cũng tắt theo.


Hơn 60 vạn người xem trước màn hình đang chờ bật mí:???


【!!!Đừng mà!!! Tôi ngồi xổm thức đêm thức hôm không ngủ chỉ muốn xem là kẻ nào không biết xấu hổ hại Tiểu Ngụy. 】


【 Đúng đúng đó, thời khắc mấu chốt rớt dây xích, tôi thật sự muốn khóc cạn nước mắt! 】


【 Hung thủ hung tàn như thế, tôi thật sự rất tức giận, chị Nguyên mau đưa cái kẻ cặn bã kia ra ánh sáng đi! 】


【Bản thân tôi thấy lời của đội trưởng Ninh nói rất có lí, chứng cứ không đầy đủ, toà án không thể phán xét, bây giờ mà nói tên kẻ đó ra, vạn nhất không phải người đó thì cũng không hay ho đâu. 】


【 Tôi thấy là đã chắc được tám chín phần mười rồi á, trình tự cùng quy củ đáng chết, nhưng mà cũng nên thông cảm cho họ, có điều tôi còn muốn ngồi xổm hóng xem, đợi xem chị Nguyên sẽ nói như thế nào. 】


【Đúng, không manh động! Chờ Chị Nguyên . 】


“…… Dựa theo những gì điều tra được vào bốn năm trước nhờ vào CCTV lắp đặt ở góc ngã tư bên ngoài tòa nhà này, xác thực là có phát hiện một người như Đường tiểu thư đã miêu tả, mặc áo hoodie Adidas màu đen, đội mũ, là đàn ông, lái xe riêng, chúng tôi căn cứ theo biển số xe mà điều tra thì người đó là Hoắc Hoằng Nghị.”


Tiểu Ngụy không hiểu ra sao, những người khác nhìn cậu, “Cậu không quen biết hắn à?”


“Không quen biết.” Tiểu Ngụy lắc đầu.


Đội trưởng Ninh nhìn về phía Tiểu Ngụy, “Hẳn là cậu có quen con của hắn ta đấy, Hoắc Kỳ.”


Mọi người liền thấy Tiểu Ngụy bỗng ngây người, khiếp sợ nói: “Là lớp trưởng!”


Đây là giáo thảo đẹp trai giàu có đã mua socola Ferrero cho nữ sinh cả lớp mà Tiểu Ngụy đã từng kể qua.


“Hắn, hắn vì cái gì lại giết tôi?” Tiểu Ngụy có phần không thể tin được, “Hắn rất tuấn tú, trong nhà có tiền, học tập cũng rất tốt, vì sao lại giết tôi.”


Hoắc Kỳ và cậu chính là hai loại người đối lập nhau, Tiểu Ngụy đã từng trộm hâm mộ Hoắc Kỳ, là người luôn tỏ ra tự tin, đi đến đâu cũng được chào đón, có lẽ sẽ không ai ghét nổi Hoắc Kỳ.


“Cậu cả năm được hạng nhất, hắn thi được hạng mấy?”


“Hạng hai, hạng ba thì phải.” Tiểu Ngụy không cần nhớ lại vẫn có thế một mạch nói ra.


Bởi vì mỗi lần thành tích xuống hạng, giáo thảo đó đều sẽ chúc mừng cậu đã giành hạng nhất. Giáo thảo đối xử với người khác rất lễ phép, lời lẽ chu đáo, nhưng mà cậu không dám tới quá gần, bởi vì bạn học sẽ nói cậu nịnh bợ giáo thảo, muốn chế giễu cậu ta, chờ xem Hoắc Kỳ không sớm thì muộn sẽ vượt qua cậu thôi.


Duy nhất một lần Tiểu Ngụy bị tụt xuống hạng ba, lí do là vì buổi tối ngay hôm trước khi thi cậu bị bạn cùng phòng bắt nạt, nói cậu trộm đồ nên đuổi cậu ra hành lang ở suốt đêm, ngày hôm sau phát sốt, không thoải mái nên không thể phát huy hết thực lực bản thân.


“Cơ mà Hoắc Kỳ không trọ ở trường.” Tiểu Ngụy vẫn là cảm thấy rất khó mà tin được.


Trần Thải Tinh: “Chuyện đến mức này hẳn cũng là do hắn mà ra, nói mấy câu bâng quơ là có thể làm bạn cùng phòng của cậu nhằm vào cậu. Đội trưởng Ninh, anh không có hỏi lời khai của tên đó hả?”


Đội trưởng Ninh cười khổ, nói: “Có hỏi qua. Người đó bây giờ đang ở nước Mỹ xa xôi làm nghiên cứu sinh, cũng đã từng gọi điện thoại sang nước ngoài để hỏi, hắn không phủ nhận bốn năm trước có xuất hiện ở khu này, nhưng mà nói là đi ra ngoài ăn bữa ăn khuya, ở góc phố bên kia có tiệm ăn hương vị chính tông khá là bẩn, bởi vì cha mẹ cảm thấy không sạch sẽ, cho nên lén đi ra ngoài ăn, cha mẹ không biết, chặn họng từng câu hỏi của tôi, cuối cùng còn lên tiếng nhắc nhở, nếu không có chứng cứ, thì cho dù có muốn truy cứu trách nhiệm chuyện gì, thì cũng chỉ có thể phạt hắn việc lái xe khi mới vị thành niên.”


Lúc ấy Hoắc Kỳ còn không chưa đủ mười tám tuổi.


“Hơn nữa lời Đường tiểu thư cung cấp chỉ là khẩu cung, không thể làm chứng cứ, cho nên chúng tôi không có biện pháp hạ lệnh đi điều tra cha mẹ và gia thế Hoắc Kỳ được.”


Tương đương với việc nói rằng mọi thứ chỉ là suy đoán, chỉ có thể xem Hoắc Kỳ là kẻ bị tình nghi.


Đội trưởng Ninh rất hối hận, tuy rằng dựa theo kinh nghiệm phá án thì Hoắc Kỳ khả năng chính là hung thủ, hắn thuộc dạng hung thủ giết người bình tĩnh chỉ số thông minh cao, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn bất lực.


“Mặc dù tìm được chứng cứ, Hoắc Kỳ vẫn chưa thành niên, nơi này có pháp luật bảo hộ vị thành niên hả?” Trần Thải Tinh hỏi.


Đội trưởng Ninh gật đầu, cũng không để ý Trần Thải Tinh dùng từ ‘nơi này’.


Ngụy Phi Vũ chìm vào bi thương, cậu từng nghĩ rằng mặc dù người bạn học giáo thảo này không thường trưng ra thiện ý đối với cậu, nhưng hắn ta là một người luôn tỏ ra hào quang chính trực, cậu từng rất muốn trở thành người như hắn, không ngờ rằng chỉ vì thành tích mà hắn lại giết cậu.


“Nếu như chân của em không tìm thấy, có phải hắn sẽ không phải ngồi tù, sẽ không phải đền mạng cho em?”


Đội trưởng Ninh chỉ có thể nói ra lời xin lỗi từ tận đáy lòng.


“Chúng tôi sẽ tận lực.”


Nói cũng như không nói.


Mọi người đều cho rằng sát khí của Ngụy Phi Vũ sẽ bùng cháy lên, nhưng lại nghe Ngụy Phi Vũ hỏi: “Ba mẹ em đâu rồi?”


“Bệnh tình của mẹ cậu vẫn ổn định, mấy ngày nay có người xem livestream quyên góp cho gia đình cậu, em cậu có thể tiếp tục đi học. Yên tâm đi, tôi sẽ thay cậu chăm sóc thật tốt.” Đội trưởng Ninh áy náy nói.


Tiểu Ngụy gật gật đầu, chậm rãi, nói: “Vậy là tốt rồi, biết bọn họ không có tôi vẫn sẽ sống tốt, mấy ngày nay ăn được thật nhiều đồ ăn ngon, còn biết được mọi chuyện không phải là do em làm sai, em có thành tích tốt, bị bắt nạt cũng không phải là do em sai, không liên quan…”


“Có liên quan.” Trần Thải Tinh cắt đứt lời Tiểu Ngụy nói, “Em muốn mang hào quang thánh phụ hả? Thật sự cam tâm việc mình chết đi mà không có chân, hung thủ giết hại em vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”


Ngụy Phi Vũ đôi mắt nhuốm đỏ hồng, vô cùng đáng thương nói: “Em không muốn, nhưng em không có cách nào khác.”


“Em không có cách nào, nhưng đại ca đây có.” Trần Thải Tinh cười một cái, “Một ngày là đại ca, thì cũng phải giúp cậu đến nơi đến chốn.”


Lấy lệ quỷ phù còn sót lại trong ba lô ra, vốn dĩ Tiểu Ngụy gắng sức chống lại oán niệm của lệ quỷ, hiện tại có lệ quỷ phù chính là buff thêm vào, sức mạnh cường đại, “Tự mình báo thù của mình đi, nhưng mà sau khi chấm dứt ân oán, tuyệt đôi không làm chuyện xấu, bằng không em sẽ hồn xiêu phách tán.”


“Em có muốn không?”


Ngụy Phi Vũ gật đầu, “Em muốn.”


Chấp niệm của hắn chính là chân và hung thủ, có cơ hội, đương nhiên sẽ không cam tâm.


Lá bùa chui vào trong cơ thể Tiểu Ngụy.


“Chính phủ đã hạ lệnh phá bỏ và di dời tòa nhà này, có thể chỉ vài ngày nữa sẽ phải dỡ bỏ, mọi người mau rời khỏi đây đi.”


Đội trưởng Ninh dựa theo chức trách khuyên bảo, nhưng hắn vẫn không ngăn trở, nói xong thì mang cả đội rời đi.


Tiểu Ngụy cũng rời đi, trước khi đi còn trịnh trọng khom lưng nói lời cảm ơn Trần Thải Tinh.


Trần Thải Tinh mở di động, bật livestream.


Diễn đàn: 【 cuối cùng cũng tới rồi, may mắn không đi, chị Nguyên ơi ai là hung thủ thê? 】


【 Đúng đúng thật muốn biết, chị Nguyên tốt nhất, thật sự rất tò mò, chị nói đi chúng tôi sẽ không tiết lộ】


Trần Thải Tinh nhìn nhân số 50 vạn người, nghĩ thầm các người không tiết lộ, các ngươi nghĩ tôi bị ngu hả?


Nhưng mà cậu lên mạng chính vì muốn giải quyết cho xong chuyện này.


“Ai là hung thủ đương nhiên không thể nói tên.”


【 ô ô ô khóc thút thít. 】


【 Ruột gan cồn cào, chị Nguyên à nói một chút đi, biết được mấy kẻ biến thái ngầm như vậy thì chúng tôi mới biết đường né tránh. 】


【 Đúng đúng đúng, chủ bá như đẹp như vậy, ném cho một ngư lôi, cầu bao nuôi. 】


【 Khai thật là chín tháng nay, trong lòng tôi chỉ có cậu, tặng cho streamer 100 viên địa lôi! 】


“Tin tức được báo chí đưa tin rầm rộ nhất hiện nay, chân của Tiểu Ngụy, hắn sẽ tự mình tìm trở về.”


【 Hiểu!!! Đã được thông não! 】


【 Đã rõ, hung thủ xong đời rồihì hì hì hi. 】


【 Sáng tỏ rồi, em đã hiểu, cảm ơn chị Nguyên nhiều. 】


Tắt livestream đi, tài khoản cho thấy tiền thưởng nhận được từ livestream mấy ngày nay đã đạt hơn 60 vạn, hơn nữa đội trưởng Ninh còn trao cậu 100 vạn nữa.


Trần Thải Tinh: Giàu to!


Thế giới này sắp kết thúc, không có chung cư cầm tù, Diêu Vũ Hân nóng lòng muốn thử nghĩ cách ra đi tìm richkid, đường rộng quá, nhưng mà mới vừa ra đi đã bị ‘chấp pháp giả’ bắt được.


Khó trách lúc trước ngoại trừ Chu Tố Bình tự nguyện cùng đội trưởng Ninh đi, đội trưởng Ninh cũng không bắt được ai khác, hoá ra chờ một chuyến này.


“Chị Tiểu Cửu chúng tôi cũng phải đi rồi.” Cặp sinh đôi vẫy tay tạm biệt, đưa sợi dây đỏ trong tay cho Trần Thải Tinh, “Tặng chị cái này nè.”


Cặp sinh đôi vừa đi, đám quỷ trong căn nhà nên đi cũng đều đi rồi, chỉ còn lại có người chơi.


Rất nhanh sau đó người đại diện trung niên tóc vàng dẫn họ tới ngày đầu tiên đã có mặt ở đây, mặt mày hớn hở vui vẻ oang oang nói: “Thật tốt quá thật tốt quá, kênh livestream Siêu nhiên của chúng tôi mấy ngày nay ăn đứt kênh livestream ma quái kinh dị của đối thủ, mọi người quả đúng là lập công lớn.”


“Có tiền thưởng gì không?” Trần Thải Tinh như là một cỗ máy móc không có cảm tình nhìn chằm chằm.


Người đại diện:……


“Ông phải hiểu, Tiểu Ngụy vẫn còn ở đây, ăn chặn tiền của tôi…”. Truyện mới cập nhật


“Nào dám, công ty chúng tôi làm ăn trong sạch, công khai, minh bạch, sao lại đi ăn quỵt tiền thưởng được chứ? Đừng quá lo lắng.” Người đại diện lưng toát mồ hôi lạnh, chột dạ đành trả số tiền lén cắt xén về chỗ cũ.


Bước ra khỏi chung cư kia một ngày, nhìn lên chiếc màn hình Led đang phát thông tin mới nhất ở quảng trươngg.


【…… 10 giờ hôm nay, công tử nhà giàu Hoắc gia tổ chức tiệc, có một vị khách mời té ngã ở vườn hoa Hoắc gia, phát hiện ra một đôi một đôi chân đã trơ xương từ lâu, trước mắt cảnh sát đã tham gia điều tra, căn cứ sự kiện bạn học Ngụy Phi Vũ bỏ mình gần đây ở chương trình livestream Siêu nhiên ở chung cư quỷ, cảnh sát vô cùng coi trọng chứng cứ này, phát biểu sẽ mau chóng điều tra chân tướng sự việc năm xưa……】


Người xem đã từng ngồi xổm hóng chân tướng ở kênh livestream:!!!


Đậu má, là nhà giàu Hoắc gia.


Tin tức mới nhất nói Hoắc gia có đứa con trai tên là Hoắc Kỳ, là bạn cùng lớp của Tiểu Ngụy, vãi nồi hung thủ chắc chắn là hắn ta rồi!


Chỉ trong vòng ba phút, tôi phải biết thông tin về thằng cầm thú thằng này!


Tiểu Ngụy tìm được chân rồi, cậu nhóc nhất định rất vui vẻ.