Từ trước tới nay, do sợ hãi chính mình làm cho Thừa Quốc thất vọng hoặc gây phiền nhiễu cho anh, nên cô sẽ không chủ động đến phòng làm việc của anh. Đối với bên ngoài, cô là một nhân vật thần bí, nhưng là anh nói anh nhớ cô, cô muốn vì anh mà thay đổi, cho nên cô đến đây.
Hai đứa bé muốn cổ vũ dũng khí cho mẹ nên cùng Tân Vi Ny mang sandwich đến. Do khóc lớn một hồi nên ánh mắt ba người đều sưng mọng như quả hạch đào, Triệu Thừa Quốc đương nhiên rất khẩn trương, lúc này, Hạo Hạo nói một câu rất có triết lý......
"Nữ nhân khóc là phát tiết cảm xúc, con là con trai, con là bồi khóc, lão ba không cần nghĩ nhiều."
"Không có việc gì chứ?" Triệu Thừa Quốc lo lắng hỏi lão bà.
Tân Vi Ny trừng mắt nhìn Hạo Hạo. Tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy? Sao luôn nói một ít lời nói không phù hợp tuổi tác?
"Hạo Hạo thật sự là ông cụ non."
"Hạo Hạo đang giúp em giải vây, thế nào? Gặp ông xã mà cảm động đến nỗi khóc lóc nức nở như vậy?" Anh rất đắc ý, ôm eo Tân Vi Ny, một nụ hôn vang dội khắc ở trên đôi môi đỏ mọng của cô.
"A, buông em ra......"
Bọn nhỏ hưng phấn loạn kêu ồn ào, ngay cả trợ lý muốn tới tìm Triệu nghị viên cũng thiếu chút nữa rớt cằm. Ai nha nha! Nguyên lai Triệu nghị viên nghiêm cẩn chính trực trong cuộc sống
Trang 2 / 8
nình thường lại nhiệt tình như vậy nha?
Tân Vi Ny nhìn thấy trợ lý ở cửa, chống cự càng thêm quyết liệt. "Có người tìm anh kìa......"
Triệu Thừa Quốc buông Tân Vi Ny giãy dụa trong lòng ra, cô đỏ mặt, chu môi, sóng mắt đầy kiều mỵ, đáng yêu làm cho anh không muốn buông tay.
"Mời vào."
Trợ lý dè dặt cẩn trọng mà đi vào văn phòng. "Nghị viên......"
Triệu Thừa Quốc lộ ra tươi cười, sự vui vẻ của anh không thể che giấu được. "Chuyện gì?"
Triệu nghị viên khi khiêm túc lãnh khốc đến nỗi làm cho người ta chảy nước miếng, nhưng Triệu nghị viên kho mỉm cười có lực sát thương càng mạnh, quả thực như mĩ nam Hàn Quốc, đẹp trai không có thiên lý đi a!
Triệu Thừa Quốc nhìn trợ lý đang ngẩn người, lại hỏi một lần. "Chuyện gì?"
Trợ lý nhanh chóng hoàn hồn, đỏ mặt nói: "Ách, nghị trưởng gửi một phần tài liệu đến đây, là tài liệu khẩn cấp......"
Đó là một phần bản dự thảo luật có liên quan đến dân sinh, bởi vì là tài liệu khẩn cấp, Triệu Thừa Quốc phải ưu tiên xử lý.
"Em muốn cùng bọn nhỏ về nhà trước sao? Chuyện này có khả năng cần xử lý một thời gian dài." Triệu Thừa Quốc hỏi, ôn nhu mà vén sợi tóc trên má bà xã ra sau tai.
Tân Vi Ny ngửa đầu nhìn anh, từ khi bắt đầu đến bây giờ, anh luôn
Trang 3 / 8
nhìn cô như vậy, ôn nhu, chuyên chú, độc nhất vô nhị...... Nếu nói tình yêu được chia thành mười phần, vậy thì tình yêu của anh đối với cô đã vượt qua tiêu chuẩn mười phần đó, anh yêu hết thảy mọi thứ của cô, bao dung sự không hoàn mỹ của cô. "Em chờ anh ăn hết sandwich, em thuận tiện lấy hộp giữ tươi về."
Đây chính là lấy cớ, tình hình thực tế là cô cũng muốn nhìn anh nhiều thêm một chút, anh tưởng niệm cô, chẳng lẽ tưởng niệm của cô so lại ít hơn anh sao?
Triệu Thừa Quốc hiểu ý tưởng của cô, cúi gập người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vừa lòng thấy trên mặt cô huện lên vẻ thẹn thùng nhiễm hồng.
Sau khi trêu chọc bà xã xong, Triệu nghị viên bắt đầu bận rộn công tác.
Sandwich đương nhiên là không rảnh ăn, Tân Vi Ny cùng bọn nhỏ an vị ở sofa trong góc văn phòng lẳng lặng chờ đợi. Hai đứa bé rất có ăn ý, hiểu biết ý tưởng của mẹ, không ầm ỹ cũng không nháo, để cho mẹ tự nhìn ngắm ba ba. Chính là chờ chờ, Nhị Nhị liền ngủ mất, còn Hạo Hạo xem bộ sách pháp luật trên giá sách của ba, nhìn xem mùi ngon.
"Con là thiên tài nhi đồng sao?"
Hạo Hạo nhíu mày. "Mẹ không biết sao?"
Tân Vi Ny bắt chước con nhíu mày. "Con biết không? Mẹ cũng là thiên tài nhi đồng nha, thiên tài âm nhạc."
"Bà ngoại đã nói qua."
"Ân."
Đột
Trang 4 / 8
nhiên, cô nhớ đến sự cố chấp của mẹ. Mẹ đối với chuyện cô lựa chọn ở riêng vẫn như cũ tức giận, cho nên khi về nhà mẹ đẻ thăm bà, mẹ luôn đối với coi coi như không thấy, gọi điện thoại vấn an cũng vậy, trước một giây có thể cùng dì Vương vui vẻ nói chuyện nhà, thảo luận phim nhiều tập, khi đổi thành cô tiếp điện thoại, đáp lời luôn chỉ có ba câu: "Ân", "Tốt lắm", "Không có việc gì".
Cô làm sai cái gì, làm cho mẹ nhiều năm như vậy vẫn không chịu tha thứ cô?
Mẹ đang tức giận, chẳng lẽ cô sẽ không thể tức giận sao? Cô cũng muốn kháng nghị, kháng nghị mẹ vì sao phải bức bách đứa nhỏ phù hợp với sự kỳ vọng cùng giấc mộng của bà.
Tân Vi Ny thở dài. Cô rất nhớ mẹ......
"Hạo Hạo, mẹ sẽ không bắt buộc con làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, việc học muốn nhảy lớp hay không chúng ta có thể thảo luận, nhưng vẫn là sẽ quyết định theo ý nguyện của con."
Trường học sau khi nhìn thấy biểu hiện nổi trội xuất sắc của Hạo Hạo trong năm nhất, năm thứ hai còn chưa có kết thúc, liền đề nghị cho Hạo Hạo trực tiếp nhảy đến lớp năm, nếu phụ huynh đồng ý, thậm chí có thể lên tới quốc trung (cấp2).
Hạo Hạo nhún vai. "Mẹ cùng lão ba đều nói như vậy, giống như đều lo lắng
Trang 5 / 8
sẽ khiến con có áp lực quá lớn, yên tâm đi, có áp lực coi như là khiêu con ta cũng không tin chỉ có thiên tài nhi đồng mới có áp lực, con mới sẽ không giống lão mẹ đâu, lá gan nhỏ như vậy!"
Tân Vi Ny vừa tức giận lại kiêu ngạo. "Hừ, xem con phục phịch như cái nhị ngũ bát vạn, con thông minh như vậy còn không đều do mẹ sinh ra, có cái gì mà kiêu ngạo, hừ!"
"Còn có lão ba nha, không có ba mẹ sinh đuọc sao? Ha ha, cũng không phải thánh mẫu Maria!"
Tân Vi Ny không nhịn được gõ cho con một cái lên trán. "Đáng đánh đòn nha, dám nói chuyện không lễ phép như vậy!"
"Ai a, gia bạo a! Lão ba là nghị viên, con không dám đánh 113 a, mất mặt đã chết!"
"Hừ, ông cụ non."
"Hừ, người nhát gan."
Hai mẹ con bắt đầu đấu võ mồm, có qua có lại thực náo nhiệt, Hạo Hạo khí định thần nhàn, còn mẹ thì ngược lại tức giậ đến nỗi đỏ mặt tía tai. Cái quỷ gì? Cô cư nhiên không cãi thắng được một tên tiểu quỷ?
Nhưng hai người tận lực đè thấp âm lượng, tranh cãi cũng không muốn ầm ỹ đến ba ba đang nghiêm túc công tác.
Triệu Thừa Quốc chống cằm, ánh mắt sáng ngời hữu thần xem một lớn một nhỏ đang cãi nhau. Vợ của anh khi cùng con đấu võ mồm tựa như một đứa bé. Khóe miệng anh hàm chứa nụ cười, chuẩn bị ra tiếng gia nhập cuộc
Trang 6 / 8
chiến không phải bởi vì tưởng vô giúp vui, mà là anh luyến tiếc vợ mình bị tức giận như vậy. Ngay cả đứa bé cũng cãi không thắng? Nên là Hạo Hạo quá lợi hại, hay là cô quá yếu?
"Hạo Hạo."
Thông minh Hạo Hạo lập tức tiếp thu cảnh cáo của ba, trực tiếp nhận tội. "Con biết con không nên mắng lão mẹ ngốc."
Tân Vi Ny cực độ không vui, một cái cốc đầu lại gõ xuống, Hạo Hạo ôm đầu oa oa kháng nghị, còn không quên cáo trạng. "Lão ba, ba nhìn xem, lão mẹ không nói lại được con liền động thủ đánh người a!"
Triệu Thừa Quốc nhịn cười. "Mẹ con đánh con là đúng, ai bảo con là con của chúng ta. Nhưng mà, Triệu Hạo Đình, cô ấy là vợ của ba, ba không nhìn được có người bắt nạt cô ấy, dù là con của mình cũng vậy, cho nên nói chuyện với mẹ phải có chừng có mực."
Lão ba nói chuyện, Hạo Hạo sờ sờ đầu ủy khuất, nhìn sang mẹ, mẹ một mặt say mê, quả thực muốn đem lão ba làm thần để sùng bái.
"Lão mẹ, mẹ rất đắc ý."
"Thì sao? Không được à?" Tân Vi Ny xoa đầu con, đem con ôm vào trong lòng vừa dụi vừa cọ, lại lần nữa rước lấy Hạo Hạo kháng nghị.
Là đắc ý sao?
Nói cảm động có vẻ đúng hơn, anh chỉ đơn giản nói một câu, lại đem vị trí của cô ở trong lòng anh hiển lộ không bỏ sót.
Cô nhìn thân ảnh
Trang 7 / 8
bận rộn của anh, thấy anh công tác có hiệu suất, đâu vào đấy. Rất nhiều người cho rằng tiền đồ của Thừa Quốc nhất định không thể đo lường được, bởi vì anh có năng lực, có suy nghĩ, cũng có loại khí chất làm cho người ta tin phục tín nhiệm, nam nhân như vậy là ngôi sao tương lai trong mắt mọi người, cũng là ông xã của mình.
Coi nên làm như thế nào mới có thể trợ giúp anh đây?
Cô không muốn lại làm một nữ nhân chỉ biết hối tiếc tự oán, nên khiêu chiến cá tính của chính mình như thế nào đây? Thay đổi như thế nào? Đó là chuyện trước mắt cô cần phải làm nhất.
"Hạo Hạo, mẹ muốn giúp lão ba con làm một chút việc."
Hạo Hạo ngoáy ngoáy lỗ tai. "Mẹ đúng là nên cải biến."
Tân Vi Ny thở dài. "Có khi tiểu hài tử rất thông minh, sẽ làm cha mẹ rất uể oải."
"Là bản thân mẹ rất dễ đoán, trước đây mẹ căn bản ngay cả văn phòng của lão ba cũng không dám tiến vào."
Cô gật đầu, lại không tránh được lo lắng. "Có lẽ sẽ không rất nhanh được, con cũng biết đấy, cá tính của lãi mẹ có đôi khi tựa như giao bản thảo, cứ thích dây dưa kéo dài...... Trời ạ, ta đang thanh xuân dào dạt lại bị con truyền nhiễm, ta là "mẹ", không thể bảo ta "lão mẹ"! Tóm lại, Hạo Hạo, mẹ sẽ thay đổi, chậm rãi, một chút một chút
Trang 8 / 8
thay đổi, chỉ sợ lão ba của con cảm thấy mẹ quá chậm......"
Hạo Hạo khó được chủ động ôm lấy cánh tay của mẹ. "Lão ba có thể chờ, nhưng chúng con chờ không được, chuyên gia đều nói tuổi thơ ấu râtd trân quý, cha mẹ đều phải tham dự mới có thể giáo dưỡng ra đứa nhỏ vĩ đại."
"Trời ạ, con còn chưa đủ vĩ đại sao?"
Hạo Hạo làm bộ lau nước mắt. "Mẹ không biết, kỳ thực còn cùng Nhị Nhị rất tịch mịch......"
Dù là nói giỡn, những lời này từ trong miệng đứa nhỏ nói ra, cô vẫn là cảm thấy không nỡ lòng nào. Con gái đang ngủ ở trên đầu gối cô, cô nắm bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị và ôm con trai.
Cô còn nhớ rõ khi Hạo Hạo cùng Nhị Nhị sinh ra, bởi vì thai vị bất chính, cô lựa chọn gây tê nửa người mổ bụng sinh, có lẽ là do không trải qua sản đạo áp tễ, khi hai đứa bé sinh ra, trắng nõn thủy nộn khiến cho người ta tán thưởng, bác sĩ ở phòng mổ còn trực tiếp làm môi giới, nói ông ta có một bằng hữu làm quảng cáo, đang làm quảng cáo tã trẻ em, vừa khéo đang tìm tiểu bảo bảo thích hợp......
Bọn họ là bảo bối của cô, người ta nói "Vì mẫu tắc cường", cô có phải nên khiêu chiến với chính mình rồi không?
"Hạo Hạo, mẹ rất yêu các con."
"Eo ôi, rất ghê tởm nha!" Hạo Hạo làm một cái biểu cảm ghê tởm.
"Mẹ chính là yêu con, sao nào?" Tân Vi Ny ôm lấy con, cố ý vo vê loạn tóc của nó.
Cho nên, cô sẽ sửa chữa ý nghĩ cùng cá tính của chính mình, có lẽ rất chậm, nhưng cô sẽ bắt chính mình cố gắng, vì đứa nhỏ, hơn vì người đàn ông cô yêu.