Mẹ của Tân Vi Ny là giáo viên dạy đàn dương cầm, tất nhiên hy vọng nữ nhi cũng có thể đàn giỏi giống như bà, mà nguyện vọng này, mẹ Vi Ny rất nhanh liền thực hiện được...... Con gái bà từ khi bốn tuổi bắt đầu học đàn, quả nhiên kế thừa tài năng của bà, mới còn nhỏ tuổi đã làm cho rất nhiều người lớn giơ ngón tay cái lên tán thưởng không thôi.
Mẹ Vi Ny thực vui vẻ, cho rằng mình sinh được một thiên tài, ngay cả xuất ngoại đi thi đấu cũng không có vấn đề gì. Nhưng bà không ngờ tới Vi Ny có tài đàn, nhưng không có lá gan. Cô từ nhỏ đã rất thẹn thùng, hơn nữa cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ cần rời khỏi phòng luyện đàn cố định, cô lập tức lùi bước chỉ biết tránh ở sau lưng mẹ run rẩy. Cho dù uy hiếp lợi dụ ép cô lên sân khấu, nhưng lên đó, hai tay của cô sẽ xoắn lại, biến thành tiểu đầu gỗ không dám cười không dám động đậy.
Đàn dương cầm cái gì? Thi đấu cái gì? Vi Ny không oa oa khóc lớn là đã giỏi lăm rồi, còn đánh đàn thế nào được?
Vừa mới bắt đầu, mẹ Vi Ny cũng không lo lắng, cho rằng tình huống như vậy lớn lên sẽ cải thiện, không ngờ tới sau khi lên tiểu học, Vi Ny vẫn khiếp đảm như cũ, cô vẫn là "tiểu công chúa thẹn thùng". Sau khi bước ra khỏi phòng đàn, cô vẫn là không thể đánh đàn, mọi người chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng đàn, vảnh tai thưởng thức cầm nghệ tuyệt hảo của cô.
Mẹ của Vi Ny giờ mới hoảng hốt, rõ ràng nữ nhi có thiên phú như vậy, lại phá hủy bởi chuyện không thể điều chỉnh cảm xúc? Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, có nghệ sĩ đàn dương cầm nào không cần lên sân khấu biểu diễn, chẳng lẽ muốn ở ngoài cửa pòng đàn làm một cái thính phòng ư?!
Cuối cùng, mẹ Vi Ny nghĩ đến một cái phương pháp...... Bà vừa khéo thu nhận một học sinh mới, là một nam sinh đang học năm ba quốc trung (tương đương lớp 8), trình độ tương xứng với Vi Ny, cá tính tự tin lại trầm ổn, hai đứa bé hơn kém nhau tám tuổi vài lần ở trong phòng đàn bốn tay liên đàn* mang lại hiệu quả không tồi, Vi Ny cũng rất thích ca ca tiểu này, có lẽ có thể nhờ bé trai đó trợ giúp Vi Ny đi ra khỏi phòng đàn......(*Bốn tay liên đàn: hai người bốn tay cùng đàn chung)
"Cô giáo, em có thể cùng Vi Ny bốn tay liên đàn."
Trong một buổi đại hội tuyên dương, tiểu ca ca đồng ý yêu cầu của mẹ Vi Ny, tuy rằng Vi Ny vẫn rất sợ hãi, nhưng có tiểu ca ca làm bạn, tựa hồ chuyện lên sân khấu cũng không đáng sợ như vậy......
Cô ngồi ở nội sườn, cho dù ngẩng đầu cũng chỉ nhìn thấy được đàn dương cầm cùng tiểu ca ca, tiểu ca ca giống một toà núi nhỏ che hết tất cả ánh mắt dưới đài, cô không nhìn thấy biểu cảm của mọi người, không nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cũng không cần đi đoán xem mình có đàn được không? Có phù hợp với chờ mong của bọn họ hay không? Cũng không cần suy nghĩ, nếu đàn không tốt có thể bị mẹ mắng hay không...... Có tiểu ca ca ở bên người, cô cảm thấy thực an toàn, trái tim có thể đập chậm rãi, trong óc sẽ không trống rỗng, cô có thể thanh thản ổn định đàn đàn dương cầm, tuyệt đối không sợ hãi.
Mẹ Vi Ny thật là vui, bà tin tưởng chỉ cần Vi Ny cùng tiểu ca ca lên sân khấu biểu diễn vài lần, nhất định có thể hoàn toàn vượt qua cảm giác không an toàn, can đảm là có thể tôi luyện, tuyệt đối không thành vấn đề!
Chính là kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa. Sau khi tiểu ca ca cùng Vi Ny lại lên đài biểu diễn một lần nữa, đương nhiên đạt được tràn đầy vỗ tay, nhưng ngay trước khi mẹ Vi Ny vui vẻ chuẩn bị buổi biểu diễn thứ ba, ba của tiểu ca ca thân là quan ngoại giao, nhận được mệnh lệnh, cử cả nhà đến Anh quốc.
Giờ không có tiểu ca ca, Vi Ny lại biến trở về thành "tiểu công chúa thẹn thùng" như xưa.
Ngay trong lúc cây bông nở rộ hoa, mẹ Vi Ny có không cam nguyện cũng đành phải kết thúc mộng đẹp, mà Vi Ny từ đó cũng chỉ có thể ở trong phòng đàn đàn danh khúc của thế giới, không có người xem, không có tiểu ca ca.
Đây là lần đầu Tân Vi Ny cùng Triệu Thừa Quốc cùng xuất hiện.
Sau đó, bởi vì Vi Ny không thể lên sân khấu biểu diễn, mẹ oán hận chuyển biến thành áp lực đối với cô, đàn dương cầm không còn làm cho cô vui vẻ nữa, vì thế cô bắt đầu kháng cự, cuối cùng, cô lại không còn đánh đàn nữa.
Cô không còn phát triển theo hướng con đường âm nhạc này, giồng như đứa trẻ bình thường khác tiếp nhận giáo dục chính quy, tiểu học quốc trung trung học đại học......Học Đại học cũng là kinh tế hệ, hoàn toàn không có quan hệ đến âm nhạc.
Vi Ny vẫn sợ hãi khi phải đứng trước đám đông như cũ, cô ở trong mắt bạn tốt có lẽ là một cô gái sáng sủa hồn nhiên nhiệt tình, vui cười đùa giỡn cũng không có vấn đề gì, nhưng đừng hòng bắt cô lên sân khấu. Mặc dù lên đại học, đó lại là vết thương trí mệnh của cô.
Nhân sinh của cô lại có chuyển biến ở năm thứ hai đại học.
Năm hai, mùa hoa đỗ quyên nở rộ, cô đang đi ở trên con đương mòn trong trường, một thân ảnh suất khí cao lớn che khuất ánh mặt trời phía trước mắt cô, anh mang theo nụ cười ấm áp......"Vi Ny, anh là tiểu ca ca, anh đã trở về."
Triệu Thừa Quốc đã trở lại, phủ vầng sáng danh giáo nước ngoài đã trở lại, còn làm cho hệ chính trị nguyện ý dùng kiệu tám người khiêng mời anh đến làm giảng viên.
Anh không chỉ là giáo sư trẻ tuổi nhất của hệ chính trị, mà còn tại ngày thứ hai "Gặp lại" bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi cô. Năm đó sau khi theo cha mẹ rời đi, từ mười lăm tuổi trong lễ Noel hàng năm anh đều gửi thiệp chúc mừng cùng lễ vật nhỏ cho cô. Cô còn tuổi nhỏ, cũng không biết hồi âm đáp lễ như thế nào, tận đến khi lên quốc trung mới bắt đầu cùng thư từ qua lại với anh.
Mấy năm nay, phương thức liên lạc cũng từ giấy viết thư tiến hóa thành e-mail. Ơ trong thư, bọn họ chia sẻ cuộc sống hằng ngày cho nhau. Sau khi gặp lại, rõ ràng rất quen thuộc với nhau, lại bởi vì nhiều năm không thấy mà có vẻ xa lạ.
Sự theo đuổi của anh làm cho mẹ Vi Ny rất vui vẻ, dù sao anh từng là học sinh của mình, lại có xuất thân thế gia tốt, bối cảnh không soi mói như vậy.
Bọn họ bắt đầu yêu đương, vốn là Vi Ny khuyết thiếu cảm giác an toàn toàn tâm toàn ý yêu phải tiểu ca ca của mình, bọn họ gần như hai mươi tư giờ dính vào nhau. Nhưng kết quả của tình yêu cuồng nhiệt là bọn họ cư nhiên ngoạn đến tai nạn chết người. Mới năm ba, Vi Ny chưa đầy hai mươi tuổi đã ngoài ý muốn mang thai. Tuy rằng anh chịu trách nhiệm cưới cô, nhưng người nhà anh, nhất là mẹ chồng của Vi Ny, lại khắp nơi soi mói nàng dâu trẻ tuổi này.
Tương lai Triệu Thừa Quốc ắt phải tiến vào con đường chính trị, mà ở trong kiếp sống của một chính trị gia, có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều tỳ vết, cho dù là tấm màn đen quấn thân cũng có thể đổi trắng thay đen, nhưng duy độc "tình cảm nam nữ" là không thể có nửa điểm vết nhơ ghi lại. Anh làm cho Vi Ny không đầy hai mươi tuổi chưa kết hôn mang thai, đương nhiên làm cho cha mẹ đối tương lai của anh lo lắng trùng trùng, cũng tự nhiên đem hết mọi oán niệm chuyển hóa thành cực độ bất mãn với cô......
Cô mười chín tuổi lần đầu tiên yêu đương, hai mươi tuổi tạm nghỉ học kết hôn, hai mươi mốt tuổi làm mẹ, ông xã là ngôi sao mới của chính đàn, nhưng điều kiện tiên quyết là tận lực giấu diếm sự tồn tại của cô...... Kỳ thực cũng là không thể không làm như vậy, cô không thể trở thành một phu nhân có năng lực phụ tá chính trị gia tiên sinh, sự nhát gan của cô đã khiến cô buông tha cho trời phú của mình, càng miễn bàn trương hợp tọng đại như xã giao chính thương này.
Triệu Thừa Quốc đã cố gắng qua, nhưng giao thiệp xã giao tuyệt đối không thể dễ dàng như lên sân khấu bốn tay liên đàn, cô luôn làm cho anh lần lượt thất vọng, làm cho anh lần lượt nhận lấy sự chỉ trích của cha mẹ, cha mẹ luôn trách tội anh quá bảo hộ cô......
Có một ngày, cô nói với anh: "Em không vui vẻ."
Anh bình tĩnh nhìn cô: "Cho nên đâu?"
Cô buông xuống ánh mắt mỏi mệt, hai tay gầy yếu gắt gao giao nắm: "Em có thể rời đi không?"
Anh không nói chuyện, xoay người đi ra khỏi phòng của bọn họ, đóng cửa phòng. Sau đó, ngoài hành lang truyền đến tiếng đồ vật vỡ nát rất lớn, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được lửa giận cuồng loạn của anh......
Một tuần sau, cô toại nguyện rời đi.
Anh không để ý trưởng bối trong nhà phản đối, để cho song bào còn đang trong tuổi bú mẹ đi thep cô, còn mời một vị quản gia nữ trợ giúp cô chiếu cố đứa nhỏ cùng việc nhà. Bọn họ không có ly hôn, cô vẫn là người vợ trên danh nghĩa của anh, chính là không cần làm nghĩa vụ của một người vợ, anh trả lại không khí tự do cho cô.
Thực tự do, không khí thực tự do, cô không cần đối mặt với sự soi mói của cha mẹ chồng, cùng khảo nghiệm ngoại giới giành cho cô, cô chỉ cần làm chính mình là tốt rồi, không cần phải quan tâm đến cam thụ của bất luận kẻ nào với cô.
Chính là......
Khi đêm dài yên tĩnh, cô luôn hỏi chính mình, đây là cuộc sống cô muốn sao?
Cô, hai mươi tám tuổi, ở riêng với ông xã chuyển sang năm thứ bảy.
Chuyện từng phát sinh, một màn lại một màn giống đèn kéo quân xoay chuyển ở trong đầu.
Cô luôn hỏi chính mình, rời đi người đàn ông mình yêu, là tự do mà cô muốn? Cô cho rằng đó là vui vẻ sao?