Ở Rể

Chương 299




"Ồ, thì ra là cô gia, trẻ trung và tuấn tú quá, quả nhiên có phong thái của Trạng nguyên".

Nói thì cứ nói bình thường đi, đằng này bà ta còn cố tình lắc qua lắc lại. Đúng là người đàn bà xuất thân từ ca kỹ rất biết khêu gợi. Đã gần bốn mươi tuổi mà càng lúc càng quyến rũ.

Tiêu Lâm đang đau đầu nghĩ cách tiếp cận bà ta thì lại được nhạc phụ chỉ điểm, lập tức tiến lên trước, nồng nhiệt chào hỏi: “Vãn bối tham kiến vương phi, xin mời”.

"Cám ơn tiểu điệt tôn nhiều lắm, ha ha ha ha”, vương phi che miệng cười duyên dáng, bên cạnh có mấy vị quan viên nghe xong cũng phải đỏ mặt nhưng cũng không dám nói gì.

Vương phi là thẩm thẩm của Tần phu nhân, cô gia nhà họ Tần đương nhiên cũng giống như mấy anh em Tần Phong, là cháu của bà ta.

Trên đường đi, vương phi không ngừng nói chuyện với tiểu điệt tôn của mình, hỏi Đông hỏi Tây vô cùng thân mật.

Nếu không biết, người ta sẽ cho rằng vương phi là một vị tiền bối hiền hoà, rất tốt bụng và ân cần với vấn bối.


Nhưng những người biết rõ thì sẽ nhận ra vương phi này đang cố tình đong đưa, quyến rũ Tiêu Lâm.

Vương phi thích ve vấn đàn ông, lâu dần thành tính. Tuy nhiên dù bà ta thả câu thì cũng không ai dám cắn câu. Vương phi biết kẻ khác không dám cắn câu nên càng trở nên phóng túng, thích nhìn người khác bối rối.

Trước đây có một số kẻ ngu dốt cũng từng cắn câu, nhưng tay họ vừa chạm vào eo vương phi thì thị vệ ẩn nấp trong bóng tối đã nhảy ra chặt đứt tay họ.

Vương phi sẽ mỉm cười rạng rỡ và coi đó là trò giải trí.

Vương phi này cũng thích buộc tội người ta vô lý và sẽ giết họ chỉ bằng một lời nói.

Bà ta đã loại bỏ rất nhiều người cản đường Thi Si, và Nhạc Phi chỉ là một trong số đó.

Vừa quyến rũ vừa đê tiện, sẽ không quá lời nếu gọi bà ta là gian phi. Nhưng Thi Sỉ lại thích người đàn bà như vậy nên bà ta vẫn tiếp tục được sủng ái.

"Thời tiết này lạnh quá...hmmmï, đi ngang đường, quả nhiên bà ta bắt đầu giở quẻ.

Còn chưa đến linh đường, bà ta đã phụng phịu không muốn đi tiếp. Thị nữ vội vàng hỏi: “Nương nương, lò sưởi hết ấm rồi sao?”

“Không ấm, đi thêm chút than cho ta”, vương phi hơi nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng và quyến rũ.

"Vâng, nô tì sẽ đi ngay, nhưng..." thị nữ liếc nhìn Tiêu Lâm, như thể có gì đó không an tâm.


"Yên tâm, tiểu điệt tôn nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn. Đây là Tân phủ, có thể xảy ra chuyện gì?"

"Nô tì... sẽ đi nhanh về nhanh”.

“Đi đi”, vương phi phất tay, thị nữ cầm bếp lò đi vào bếp thêm than. Nơi này vắng vẻ, bây giờ chỉ còn lại Tiêu Lâm và vương phi.

Tiêu Lâm đứng sang một bên chờ bà ta ra tay.

Thi Si không thể giết hắn ở cánh đồng lúa phía Nam thành, vì vậy lão ta ắt phải có kế hoạch khác.

Gió mùa đông lạnh buốt thổi qua, vương phi dậm chân: "Ôi lạnh quá, điệt tôn có thấy vậy không?”

“Đúng vậy”, Tiêu Lâm lạnh lùng gật đầu: “Lạnh như lúc ta ở ngoài cánh đồng lúa vậy”.

Vương phi thoáng giật mình, giả vờ không hiểu: "Cánh đồng lúa? Điệt tôn là Trạng nguyên, sao có thể ở nơi bẩn thỉu như ruộng lúa được? Bình thường ta đều không tới đó".


Vương phi đổi chủ đề, cười nói: “Nói đến Trạng nguyên, thật đáng tiếc. Điệt tôn sớm đã lấy vợ, bỏ lỡ cơ hội làm phò mã. Hiện tại Tần phủ lại đang có tang, cũng không thể cưới công chúa”.

Nói xong, bà ta dùng khăn tay che miệng, thấy Tiêu Lâm không phản đối liền bước tới gần hắn một bước: “Điệt tôn và đứa trẻ Tân Phượng Uyển đó... không làm được chuyện đó sao?”

Tiêu Lâm “đỏ mặt” cúi đầu.

"Đứa trẻ ngốc, còn ngại ngùng chứ" vương phi dùng khăn tay nhẹ nhàng vuốt v e lồ ng ngực Tiêu Lâm: "Ta dạy điệt tôn được không? Nam nhân, nhất định phải có sức quyến rũ, như vậy người khác mới thích được”.

Nếu không thể dùng vũ lực giết hắn thì định dùng tới mỹ nhân kế sao? Với dáng người và dung mạo của vương phi này, những kẻ đó quả thực đã coi thường khẩu vị của Tiêu Lâm rồi!

Tiêu Lâm ngây thơ chớp mắt một cái: "Làm sao... Vương phi định dạy ta như thế nào?"

Văn hay chữ tốt thì có ích lợi gì? Vương phi ánh mắt lạnh lùng, dù sao Tiêu Lâm này còn quá trẻ, tưởng là gà mà chỉ là hạt thóc thôi, làm sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ của một nữ nhân?