Vốn dĩ sau khi Tiêu Lâm trở thành Trạng nguyên, rất nhiều người đã thay đổi cái nhìn về hắn. Nhưng ai ngờ Tiêu Lâm lại chọn đi tới phủ hộ vệ làm quan?
Tần Bát Phương lại chết, Tiêu Lâm
Tiêu Lâm
không còn chỗ dựa, không có tương lai.
Hiện tại, trong mắt những quý tộc này, Tiêu Lâm căn bản không có chút tiền đồ nào! Suốt đời chỉ có thể là kẻ thua cuộc như vậy!
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói trong đám tang Tần Bát Phương, Tiêu Lâm đã ngồi thẫn thờ xoay xoay một chiếc vòng tay của phụ nữ ở trước cổng Tân phủ. Hiện giờ hắn im lặng như vậy, e là không thể lấy ra món đồ gì có giá trị nên cố tình giả ngu cho xong chuyện!
"Đừng làm khó Tiêu đại nhân. Với mức lương ít ỏi của ngài ấy thì làm sao có thể mua được đồ trang sức gì đắt giá cơ chứ? một người phụ nữ lên tiếng, dường như đang cố gắng cứu Tiêu Lâm khỏi tình huống khó xử này nhưng thực ra lại đang đạp hắn xuống dưới chân mà chà đạp: "Một chiếc kẹp tóc của Tần tiểu thư cũng có giá hơn năm mươi lượng, đây là một năm lương bổng của Tiêu đại nhân rồi”.
"ỒI Đúng rồi! Haha, ta quên mất", Đào phu nhân này là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi có nụ cười duyên dáng, nhưng ánh m ất không hề có thiện chí: "Tiêu đại nhân mới vào làm ở phủ hộ vệ không lâu, làm sao có thể mua. nổi vàng bạc trang sức cho Tần đại tiểu thư cơ chứ?”
"Đúng vậy, Tần đại tiểu thư nhất định là đang muốn giữ thể diện cho Tiêu đại nhân. Quả đúng là chồng hát vợ khen hay".
Đám phu nhân quý tộc cười vui vẻ, Tân Phượng Uyển sắc mặt rất khó coi, lúc đỏ lúc trắng. Phu quân của bọn họ đều là quan lớn trong triều đình, lương bổng cao hơn Tiêu Lâm, xuất thân cũng cao hơn Tiêu Lâm. Bọn họ đương nhiên không có gì phải lo lắng cả, muốn bao nhiêu tiền là có bấy nhiêu, muốn vàng bạc trang sức gì cũng không thành vấn đề.
Bây giờ bọn họ đang cố tình làm khó dễ, chính là nhân thời cơ Tân Bát Phương không còn để bắt nạt Tân Phượng Uyển.
Bình thường Tần Phượng Uyển nhất định sẽ trợn mắt lườm Tiêu Lâm, nhưng lần này nàng chỉ rưng rưng nước mắt, cố nở một nụ cười: "Để các vị phu nhân và tiểu thư chê cười rồi. Phu quân ta là nam nhân cục mịch, không hiểu được mấy thứ vàng bạc đá quý này. Bình thường chàng cũng không mua cho ta cho nên không thể lấy ra được, mọi người đừng làm khó dễ phu quân ta nữa".
Nói xong, nàng mím môi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Tân đại tiểu thư cao cao tại thượng tự vả mặt mình như vậy, đúng là hiếm có.
Chậc chậc chậc, Tiêu Lâm nhướng mày. Hôm nay lương tâm Tần Phượng Uyển tự nhiên trỗi dậy sao? Còn bênh vực hắn nữa?
Đào phu nhân cười đắc ý, hôm nay cuối cùng cũng vượt qua được Tần đại tiểu thư rồi: "Ö, sau này không có thì cứ nói không có, không cần phải lừa gạt bọn ta như vậy. Sau này Tần đại tiểu thư muốn món đồ quý giá nào, tỷ tỷ ta có thể tặng cho cô. Vừa hay phu quân ta cũng thường xuyên đem những món trân châu mã não quý giá từ Ngũ Điểm Đường về cho ta, ta sẽ chia sẻ với cô!"
Nói xong, cô ta còn liếc nhìn Tiêu Lâm. Ánh mắt khinh thường như muốn hỏi: đồ của Ngũ Điểm Đường, ngươi có đủ tiền mua không? Có biết trân châu mã não là gì không?
Đám phu nhân và tiểu thư quý tộc kia cũng thở dài, Ngũ Điểm Đường là cửa hàng trang sức tốt nhất kinh thành. Hàng tốt nhưng giá quá đắt, đến bọn họ cũng. chỉ dám đến đó hai hoặc ba lần một năm.
Đào phu nhân này e là mỗi tháng phải mua số trang sức bằng bọn họ mua cả năm.
Tân Phượng Uyển cười khô khốc: "Quả đúng là phu thê ân ái". Đào phu nhân cười tự hào: "Đâu có, làm sao sánh bằng cô và Tiêu đại nhân".
Tục ngữ có câu, không nhìn mặt sư thì phải nhìn mặt Phật, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Những người phụ nữ này dám làm nhục Tân Phượng Uyển như vậy, có lẽ là vì cái chết của Tần Bát Phương.
Tân Bát Phương tuy rằng không còn, nhưng Tiêu Lâm vẫn còn ở đó. Tân Phượng Uyển ở bên ngoài vẫn là thê tử của hắn, tát vào mặt nàng chính là tát vào
mặt Tiêu Lâm!
Khi họ tát vào mặt Tiêu Lâm, tức là phu quân của họ cũng đang tát vào mặt Tân phủ và Tiêu phủ!
Tiêu Lâm bất mãn với Tân phủ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn sẽ đứng ra!
cô gia của nhà họ Tần sao có thể bị một người phụ nữ bắt nạt?
Tiêu Lâm hừ lạnh, hắn đường đường là người quản lý của bảo tàng văn vật cấp quốc gia mà mắt nhìn vàng bạc châu báu lại thua một đám phụ nữ cổ đại sao?
"Nương tử, sao nàng lại khiêm tốn như vậy?”", Tiêu Lâm võ nhẹ lên bờ vai yếu ớt của Tần Phượng Uyển: "Nếu khách của chúng ta đã muốn xem thì chúng ta cứ cho họ xem đi. Nàng nhỏ nhen như vậy lẽ nào là vì món đồ ta tặng quá quý giá
khiến nàng không nỡ khoe ra ngoài?"
Nói xong, Tiêu Lâm còn âu yếm chạm nhẹ vào mũi Tân Phượng Uyển, chỉ số tình cảm đúng là bùng nổ.
Những người ngồi xem đều nổi da gà khắp người! 'Tân Phượng Uyển vô cùng xấu hổ, đám người này đều đã nhìn thấy hết những món đồ trang sức của nàng, bây giờ nàng lấy đâu ra đồ trang sức mới để khoe đây?