Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 357: Tính kế sau lưng




Chiếc thuyền lớn băng qua màn mưa, rẽ sóng lao đi, tiến vào nhánh sông phía trước.

Không có đèn đuốc hay ánh sao, lúc này người phụ trách cho thuyền chạy vốn là đám thủy quân tinh nhuệ Lương Sơn do Trương Thuận cầm đầu. Mặc dù trong màn mưa tối om, chiếc chiến thuyền to lớn vẫn tìm được lộ tuyến mà tiến lên. Mưa to ào ào trút xuống, hai bên đê là những bóng cây lắc lư. Trên boong thuyền, một đám người khoác áo tơi đứng đó trong bóng đêm.

- Mưa này chắc cũng sắp tạnh rồi.

- Quân sư quả nhiên tính toán như thần, không chỉ giỏi mưu kế mà còn biết xem thiên tượng, chẳng phải là giống Gia Cát Lượng hay sao, ha ha …

- Chiếc thuyền này không tồi, nếu có thể lái về Lương Sơn được thì tốt rồi.

- Không được, nó lớn quá, đến nơi thì đốt luôn đi.

- Tối thế này mà đốt, sợ người ta không nhìn thấy à …

- Người trên thuyền thì sao giờ?

- Theo lời ta nói, giết toàn bộ?

Trong bóng đêm, có kẻ hưng phấn không thôi, có người thì dương dương đắc ý.

Trước mắt vì cướp Sinh Thần Cương, do Thần Cơ quân sư Chu Võ bố trí hành động, tổng thể mà thì đây có thể nói là hoàn mỹ. Mà nội ứng Yến Thanh thuận lợi thăm dò được cách bố trí của cả đội tàu, rồi nắm rõ được Sinh Thần Cương ở chiếc thuyền nào, phía bên này đám người Chu Võ nắm bắt được động tĩnh của triều đình, cướp đi ấn tín quân đội trước một bước, thời gian được kiểm soát vô cùng chuẩn, hai bên còn chưa kịp phản ứng, lại gặp được bến tàu nho nhỏ này. Trận mưa gió đó, đến cuối cùng chúng đã thuận lợi cướp được chiếc thuyền này, ngay cả bản thân Chu Võ lúc này cũng khó mà che hết được sự hưng phấn trong lòng.

Khởi hành từ Hu Di, đội tàu chỉ có bốn chiếc thuyền lớn, mà đám hậu duệ quý tộc trên thuyền chính kia, nếu lúc này mà động thì bọn họ cũng có băn khoăn. Khởi nghĩa Lương Sơn đang lúc vang lên, cũng là nắm được thời cơ Võ triều bắc phạt nam tiễu, không có sức lực quản tới Lương Sơn, nhưng nếu làm đám quận chúa hay tiểu hầu gia bị thương, chỉ riêng lực ảnh hưởng của vương phủ phe đối phương mà tập trung tài lực thì có khi có thể triển khai một trận đại chiến. Nếu thực sự giết chết đám người này, bọn họ tất nhiên là có thể khiến thanh thế lan truyền rộng rãi, nhưng sau đó sẽ là tử chiến.

May mà bọn họ không có ý định động đám hậu duệ quan to quý tộc này, Trần Kim Quy cũng không hy vọng bọn họ bị đám giặc cướp thèm muốn Sinh Thần Cương nhìn chòng chọc, nên dứt khoát đổi Sinh Thần Cương sang thuyền khác.

Thuyền này vốn đều là hạ nhân ở, lại để không ít vật tư, sau khi thay Sinh Thần Cương thì lặng lẽ điều thêm không ít thủ vệ lên canh giữ. Tối hôm đó, cũng vì lúc trước Yến Thanh đã nắm giữ được chính xác tình báo về thay ca, hơn nữa lại lôi kéo quan hệ với tướng lĩnh phụ trách, nên trước khi động thủ thì phần lớn binh lính đã ngủ thật say, một bộ phận nhỏ có phản kháng nhưng không tạo ra động tĩnh lớn, đến cuối thì đã bị tận diệt.

Nay trên thuyền này ngoài Sinh Thần Cương thì còn có mấy chục binh lính bị bắt cùng với vài gia đinh, hạ nhân. Nghe người bên cạnh hỏi, Chu Võ ngẫm nghĩ rồi nói:

- Những tên này tham gia quân ngũ, vẫn có thể đánh giặc được. Ta vốn nghĩ bọn chúng làm mất Sinh Thần Cương, về thì cũng phải chịu tội lớn, không ngại cứ kích động chúng, để chúng theo chúng ta tới gia nhập Lương Sơn. Nhưng đoạn đường quay về Lương Sơn này, chúng ta mang theo Sinh Thần Cương như vậy thì sợ là sẽ phức tạp, đành phải giết bọn họ thôi. Về đám hạ nhân kia, tìm một nơi nhốt chúng lại, nếu người khác tìm được thì coi như chúng may mắn, nếu không được thì coi như chúng ta cũng không có lạm sát kẻ vô tội … Nhưng lúc này thì chưa vội ra tay, nay cách đám quan binh còn chưa đủ xa, nếu bị đuổi kịp thì có thể bắt chúng làm con tin. Tuy khả năng này có vẻ không lớn, nhưng nên phòng ngừa thì hơn.

Nay y dẫn dắt mưu kế thành công như vậy, người bên ngoài tất nhiên là hoàn toàn tin phục y, nên ai nấy đều đồng ý. Một lát sau, mưa giảm dần rồi tạnh hẳn, mây mù tách ra, để lộ ánh trăng trong trẻo mà lành lạnh. Cuối cùng, con thuyền đi tới một bến tàu nhỏ và dừng lại. Giữa bãi đất cỏ cách đó không xa, hơn mười cỗ xe ngựa cùng một đám người tay đao tay thương đang đứng chờ. Đám người trên thuyền đi xuống, nghênh đốn tên nam tử có thân hình khôi ngô cao lớn cầm đầu bên kia:

- Lô nhị ca, phiền ngài tới đón rồi.

- Lư viên ngoại, không sốt ruột chờ chứ …

Nam tử họ Lô đeo một thanh trọng mâu, cũng nở nụ cười:

- Ngày hôm nay chúng huynh đệ làm nên hành động vĩ đại như vậy, đám người bọn ta chờ thì có ngại gì … À, Tiểu Ất có thoát thân không?

Gã chắp tay rồi nhìn mọi người, nhưng không thấy Yến Thanh đâu. Chu Võ mới lên tiếng:

- Tiểu Ất chưa bại lộ, nay vẫn còn ở bên đó, nói là ở lại xem tình hình thế nào, chờ mọi người an toàn rồi hắn sẽ đuổi theo …

Khi đám Lương Sơn ở bến tàu này hội hợp với Lô Tuấn Nghĩa, trên bến tàu nhỏ mà đội tàu bên Biện Thủy ở vẫn là một mảnh hỗn loạn. Đèn đuốc chạy dài chiếu sáng xung quanh, nhưng mà đủ loại bóng người kích động rối loạn. Tối hôm đó thuốc mê trong cơm canh không nhiều, chủ yếu là sợ làm cho quá nhiều người cảnh giác, mọi người ăn rồi cùng lắm là thị ngủ, lúc này bị tiếng ồn ào ầm ỹ kia đánh thức, mới biết tin Sinh Thần Cương cùng một chiếc thuyền lớn trong số kia đã bị cướp đi.

Tất cả mọi người trên thuyền chính khó tránh khỏi nghĩ mà sợ, đội ngũ truy đuổi cũng đã được phái đi, nhưng lúc này xem ra không có tin tức gì. Trong tình thế rối loạn này, thi thoảng lại có vài người cưỡi ngựa về, tìm một vài người báo cáo tình hình.

Trong hỗn loạn, Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nhị gặp mặt nhau, cùng đứng trên bến tàu chờ tin tức tới, và thương nghị.

- Dù sao cũng quá nhanh …

- binh mã phụ cận Từ Châu có thể tới không?

- Lần này xem như chúng ta cưỡng ép bọn họ xuất binh, dùng đến quan hệ, đã không chỉ là Mật Trinh tư rồi …

- Quan trọng là có cắn lên không …

- Cũng may là phía Hà quản sự vẫn có thể hỗ trợ … Dù sao trong thời đại này, tin tức khó có thể đến đúng lúc được.

Nói được vài câu với Văn Nhân Bất Nhị, Ninh Nghị thấy Vân Trúc đang đứng ở mép thuyền nhìn sang bên này, hắn thông báo một câu rồi xoay người lên thuyền, dẫn Vân Trúc về phòng. Cẩm Nhi đang ngó ra ngoài từ cửa sổ, thấy Ninh Nghị bước vào thì sắc mặt trở nên khá cổ quái.

Lúc này Ninh Nghị cũng chẳng thể nói điều gì với nàng, chỉ dặn dò hai người:

- Chuyện đêm nay hơi phiền phức, hai người nhớ ở yên trong phòng. Tuy lúc này trên bến tàu hẳn là không sao nữa, nhưng cẩn thận vẫn hơn … Đi ngủ sớm đi nhé.

Vân Trúc kéo tay hắn:

- Huynh sẽ không sao chứ?

- Không sao đâu, đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.

Hắn nhìn Cẩm Nhi, giơ tay chỉ nàng:

- Chăm sóc Vân Trúc tỷ của cô cho tốt, món nợ của chúng ta sẽ tính sau.

Cẩm Nhi giương cằm:

- Còn cần huynh nói à!

Sau nàng lại nói:

- Đừng có gặp chuyện không may! Ninh Nghị cười cười, hôn Vân Trúc một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Dọc đường từ thuyền này đi xuống, hắn gọi Văn Nhân Bất Nhị một tiếng, vừa nói chuyện vừa đi tới thuyền chính. Trong khoang thuyền chính vô cùng ồn ào, đám người có thân phận hiển hách đều cãi cọ ầm ĩ, y hệt như yến tiệc phương Tây tiến hành được một nửa thì phát hiện chủ nhân bỗng nhiên lăn ra chết. Mà Trần Kim Quy với tư cách chủ nhà vừa ra lệnh vừa trò chuyện với vài vị công tử ca trẻ tuổi có thân phận tương đối cao, sắc mặt cũng đã trắng bệch đi.

Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nhị nhìn xung quanh, lại nói vài câu với Tề Tân Hàn vừa đi tới. Đám hảo thủ của Mật Trinh tư đều được bố trí trên thuyền chính, chủ yếu là sợ đám người có thân phận địa vị này xảy ra chuyện gì. Nhìn lướt qua xung quanh, thấy Vương Nhàn kia lúc này cũng ở trong đám người, cầm khăn đắp lên mặt, trông khá uể oải, hiển nhiên là vẫn chưa hết thuốc mê. Một bên Chu Bội dẫn theo Tề Tân Dũng đang đi tới, vào lúc này Trần Kim Quy cũng thấy bọn họ, tách khỏi đám người bước tới bên này.

Lúc này tầm mắt hắn rõ ràng là có thể nhìn khắp xung quanh, Ninh Nghị theo bản năng tránh một chút. Trần Kim Quy với Văn Nhân Bất Nhị thấp giọng nói vài câu, khuôn mặt thay đổi, lúc thì nóng lòng lúc thì phẫn nộ.

Lúc này chuyện có thể nói tới dĩ nhiên là có liên quan tới Sinh Thần Cương rồi, chỉ là mọi người xung quanh không rõ Văn Nhân Bất Nhị là ai, cho dù lúc trước có từng gặp thì cũng chỉ coi gã là quản sự. Trong đám người phía bên kia, Vương Nhàn cũng bước tới bên này, lại đúng lúc gặp được Lý Sư Sư đang cau mày đi tới.

Thấy lúc này Ninh Nghị lại xuất hiện trên khoang của thuyền chính, nàng khá tò mò, đương nhiên phần nhiều là cảm thấy mình không ngại mà tới chào hỏi một câu.

Vương Nhàn cười gật đầu với nàng:

- Ồ, vị công tử này không phải vị trước kia từng gặp sao …

Lúc này bọn họ đã đi tới gần, Ninh Nghị cũng nhận ra là hai người đến đây. Lý Sư Sư vốn đang nhìn Ninh Nghị, lúc này nhìn Ninh Nghị rồi lại nhìn Vương Nhàn, cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, chần chừ một lát rồi giới thiệu:

- Vị này là Vương Nhàn, Vương công tử. Vương công tử, vị này là Ninh Lập Hằng Ninh công tử, có mỹ danh đệ nhất tài tử Giang Ninh …

Ba chữ "Ninh Lập Hằng" vừa ra, Ninh Nghị đã tập trung nhìn nam tử trước mặt.

Vương Nhàn kia chắp tay:

- À, thì ra là Ninh công tử, kính đã lâu, kính đã lâu …

Trong ánh mắt y cũng hiện lên vài phần phức tạp và nhớ lại, nhất thời cũng không nhìn ra sự tình gì.

Mà đám người Văn Nhân Bất Nhị, Tề Tân Dũng và Tề Tân Hàn cũng gần như cùng một lúc quay sang nhìn y.

Thời gian trong cái không khí im lặng này vụt qua.

Trước đây Ninh Nghị luôn không muốn tên mình rơi vào tai đối phương, bởi vì hắn không biết Tịch Quân Dục đã tuyên truyền tên hắn đến mức nào ở trong Lương Sơn. Đối phương dù là người của Lương Sơn, cũng có hai khả năng là nghe nói tới hắn hoặc không rõ tình huống cụ thể thế nào. Lúc này không ai biết trong lòng đối phương là đang nghĩ gì, là nhớ tới Tịch Quân Dục, hay đang suy tư về hàm nghĩa cái danh đệ nhất tài tử Giang Ninh.

Y cúi đầu, mặt vẫn mỉm cười, nhưng ngay sau đó có lẽ là cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ trong bầu không khí, hắn quét mắt sang nhìn đám người Tề Tân Dũng.

Cũng đúng lúc đó, Ninh Nghị quay đầu nói một câu:

- Bắt được ai? Lô Tuấn Nghĩa? Giết đi.

Ở phía đối diện, Vương Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó đón nhận nụ cười của Ninh Nghị chờ ở nơi đó.

Có một thứ gì đó, kẹt một tiếng móc lại.

Cơ thể Vương Nhàn gần như là theo bản năng di chuyển về phía Lý Sư Sư và tiểu quận chúa Chu Bội.

Phía sau, trong khoang thuyền vẫn là những tiếng la hét ầm ĩ không thể chịu nổi.

Tất cả mọi người đều ý kiến về tràng biến cố này, không mấy người chuẩn bị tâm lý nghe được tiếng vang như đột nhiên nổ tung lên cùng ánh lửa. Bọn họ nghe được có người bên tai bỗng hô to:

- Giết!

Trong phút chốc, không khí căng thẳng! Đao thương ra khỏi vỏ! Kỵ binh lưỡi mác! Va chạm vào nhau …