Dịch giả: luongsonbac1102
Đêm mùa đông thật dài. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh dương quang nơi chân trời nhanh chóng tắt lịm, trong gió tuyết, chỉ ở chân trời phía tây là còn lưu lại một chút màu trắng, trong khi do phản chiếu bởi làn ánh sáng mờ nhạt, toàn bộ mặt đất tuyết phủ mênh mông biến thành một màu xám bạc thê lương và lạnh lẽo. Bộ binh đang bắt đầu rút lui, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng mãnh liệt. Trong tiếng ầm ầm vang động, tuyết đọng tung lên, tạo thành một bức tường to lớn. Đội trọng kỵ binh thiết giáp xông thẳng tới, xuyên qua biển người, một tường đao vung múa, tung lên những đợt sóng màu đen ngòm. Những binh lính đi đầu nỗ lực giữ vững đội ngũ, nhưng đao thương đánh ra, toàn va vào giáp trụ sắt thép. Đánh nhau trên chiến trường, có đôi lúc cũng giống như công thủ trong đánh cờ, mỗi bên đều có một cơ hội để xuất thủ. Trọng kỵ binh nhất tề tiến tới, tạo ra xung lực mạnh mẽ, như những lưỡi cày sắt lật tung đất lên, lao vào đám đông chém giết thẳng tay, khinh kỵ binh theo sát phía sau, phía sau nữa mới là nhóm bộ binh tiền phương. Phía bên hông của đội quân đang đồng loạt tiến tới theo đội hình ken sát nhau, hơn nghìn kỵ binh Nữ Chân nhìn về phía bên này, không dám tiến tới. Khi bọn chúng phi ngựa tiến vào phạm vi bắn tên, liền giương cung bắn vào đối phương, bên kia cũng bắn trả, đôi bên không ai chiếm được thượng phong, bắn tên vào nhau một lượt, kết quả gần như bằng không. Tần Thiệu Khiêm quay đầu lại nhìn khoảng cách giữa mình và kỵ binh Nữ Chân, rồi vung đao lên: - Giết! Không cần biến trận! Giết sạch chúng đi! Ở bên phía đại doanh Mưu Đà Cương, khi nhận được tin tức, Thuật Liệt Tốc sửng sốt trong chốc lát: - Cái gì? Thiếp giáp trọng kỵ? Người truyền tin cho biết, trong lúc mạnh mẽ xuất kích, quân Nữ Chân đã vấp phải một bức tường thành hết sức vững chắc của thiết giáp trọng kỵ. Lúc dẫn quân xung phong, tướng chỉ huy kỵ binh Nữ Chân Hô Tông Tú đi đầu, đây là điều không nên làm, nhưng thứ nhất là Hồ Tông Tú là dũng tướng sức mạnh hơn người, thứ hai là trước kia liên tục thắng lợi, khiến quân Nữ Chân đã quen coi việc đánh nhau với quân Vũ triều như bổ dưa thái rau, lúc này Tông Vọng công thành, không dẫn Hô Tông Tú theo, khiến y cảm thấy rất bức xúc. Tuy nói là giữ y lại chỗ này, thật sự là cũng có suy xét đến sức chiến đấu mạnh mẽ của kỵ binh do y thống lĩnh, nhưng trừ kỵ binh ra, lúc này phần lớn bộ binh ở lại đại doanh đều là những binh lính kém nhất, phải trấn giữ đại doanh cùng với những người này, y cảm thấy mình thực sự mất giá trị. Nên biết, trong quân đội của người Nữ Chân, kỵ binh là quan trọng nhất, tuy rằng biên chế bộ binh cũng không ít, nhưng phần lớn được sử dụng để thu dọn chiến trường, dù có được chút công lao ở biên cương, thì cũng chẳng khác gì phu khuân vác. Lúc này trong đại doanh có hơn sáu nghìn bộ binh, thường ngày còn phải giúp công tượng (thợ thủ công), thậm chí vận chuyển hàng hóa các loại. Tuy nhiên, cho dù như vậy, sức chiến đấu của họ vẫn ngang với binh sĩ Vũ triều, nếu không muốn nói là mạnh hơn. Tóm lại, Hồ Tông Tú rất phiền muộn, y chỉ huy kỵ binh xông pha đi đầu, tấn công vào đội hình của đối phương. Khi phát hiện dưới lớp áo choàng của đối phương đều là áo giáp, y liền có phản ứng, nhưng đã chậm mất rồi. Đông đảo kỵ binh hai bên chạm trán nhau, ngay từ đợt đầu tiên, kỵ binh Nữ Chân đã phải trả một cái giá rất đắt, tổn thất hết sức nặng nề, điều mà trước kia chúng không sao tưởng tượng ra nổi. Hô Tông Tú bị chém một đao từ vai tới ngực, thân hình y vốn to lớn mạnh mẽ, vẫn kịp quát to: - Bị lừa rồi, rút lui... Còn chưa dứt lời, y đã tắt thở. Trong lúc đang xung phong, ngay cả nếu những binh lính hàng đầu có nghe được tiếng quát của Hồ Tông Tú, cũng rất khó biến trận. Ý chí chiến đấu của quân Nữ Chân rất mạnh, nếu thấy không thể thối lui, thì chúng sẽ dùng toàn lực mạnh mẽ đánh tan đội quân của đối phương là xong. Thế nhưng, trong quãng thời gian hơn mười nhịp thở giao phong, tướng sĩ Nữ Chân gặp phải sức tấn công ngang bằng, còn trọng kỵ binh thì không cần nói tới, khi tiếp cận đối phương, hầu như quân Nữ Chân không tạo được thương tổn gì cho họ, ngay cả có vài trọng kỵ binh bị sức va chạm mạnh mẽ ngã xuống mặt tuyết, đối phương cũng gây ra tổn thất gấp mấy lần cho phía Nữ Chân. Nếu chỉ là như thế, kỵ binh Nữ Chân vẫn có thể dùng sức chiến đấu và ý chí chiến đấu của số đông để vây đánh số trọng kỵ binh không nhiều lắm của kẻ địch, nhưng trong thoáng chốc khi khinh kỵ binh dày đặc của địch xông lên chém giết, quân Nữ Chân tinh nhuệ đã nhận ra điều khác thường. Đội quân Vũ triều trước mắt, mặc dù cũng là khinh kỵ binh, hầu như cũng vẫn giữ được ý chí chiến đấu như bọn chúng, dù xét riêng sức chiến đấu của từng cá nhân vẫn có phần chưa đủ, nhưng khí thế vung đao, đột tiến, lại cực kỳ kiên định. Đó là điểm đặc trưng quan trọng nhất của một đội quân tinh nhuệ, trong tình huống có được loại ý chí này, mặc dù bọn họ chịu nhiều thương vong, nhưng thường thường sẽ không chạy trốn. Trong hàng loạt cuộc chiến đấu trong mấy tháng qua, nguyên nhân khiến quân Nữ Chân thắng lợi, đều nằm ở chỗ: Một vạn kỵ binh đánh với mấy vạn bộ binh, đợt tấn công xung kích thứ nhất, mức thương vong của đôi bên không có sự chênh lệch lớn, kỵ binh thương vong hai trăm, bộ binh thương vong ba bốn trăm, nhưng sau đợt tấn công thứ nhất, mức thương vong của kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân sẽ giảm xuống rất nhanh, mà sau khi bị đối phương trực diện đột kích, đánh vỡ lớp phòng ngự thứ nhất, bộ binh Vũ triều lập tức bị tàn sát thẳng tay. Mà ngay cả kỵ binh Vũ triều đối kháng kỵ binh Nữ Chân, thường cũng là như vậy. Vũ triều có kỵ binh, do tổ chức và thành lập kỵ binh không phải dễ, thường cũng trải qua nhiều huấn luyện, nhưng ở đợt xung phong thứ nhất, vòng phòng ngự liền bị đập tan, những kỵ binh Vũ triều này cũng sẽ trở thành đối tượng bị truy đuổi và tàn sát của kỵ binh Nữ Chân. Trong những trận chiến với quy mô to lớn trong thời đại của vũ khí lạnh, yếu tố quan trọng nhất là sức mạnh ý chí, nếu yếu tố này không ngang bằng nhau, thì cơ bản không cần lo lắng đến những yếu tố khác. Trong trận Hộ Bộ Đạt Cương (1), nếu như hai vạn binh sĩ Nữ Chân không gặp phải tám mươi vạn quân Liêu, mà là tám mươi vạn con chó, e rằng bên bại là quân Nữ Chân. Trên chiến trường, khi quân tâm tan vỡ, tạo thành hiệu ứng tuyết lở, thì người cũng không bằng chó. Lúc này trong trận chiến, có thể binh sĩ Nữ Chân cũng không thể nói rõ ràng về điểm ấy, nhưng liên tục trải qua những trận chiến ác liệt, độ nhạy bén của chúng đối với chiến đấu vẫn rất cao. Cái chết của Hồ Tông Tú khiến bọn chúng hơi lưỡng lự một chút, nhưng khi phó tướng của Hồ Tông Tú nhận ra không ổn, lập tức truyền lệnh rút lui. Vào lúc này, rất nhiều quan quân cấp cơ sở của Nữ Chân đã bắt đầu dẫn đội của mình lui về phía sau. Sau khi đột nhiên đụng phải đội quân Vũ triều kia, năm trăm tên binh sĩ Nữ Chân vượt lên trước đã bị chém giết tơi bời. Một nghìn năm trăm binh sĩ Nữ Chân lui về phía sau, vẫn giữ vững được ý chí chiến đấu. Dưới sự chỉ huy của phó tướng Tháp Lai của Hồ Tông Tú, đội quân Nữ Chân này bắt đầu di chuyển sang bên, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương, đồng thời cũng phải người truyền tin, thông báo cho bộ binh lui về phía sau, cũng thông báo để đại doanh đề phòng. Tuy nhiên sau đó bọn họ phát hiện, đội quân của Vũ triều cũng không truy kích, bọn chúng liền đi thẳng tới đại doanh ở Mưu Đà Cương, mà tướng lĩnh bộ binh là Phó Lỗ chỉ huy hai nghìn người, cũng đúng lúc đang ở trên đường này. Trời tối đen, khi trọng kỵ binh ở tiền phương băng qua gió tuyết mà đến, binh sĩ dưới trướng Phó Lỗ đã không kịp lui về đại doanh. Cho dù trước đó một lúc, Phó Lỗ còn đang vừa vừa tổ chức hàng ngũ phòng ngự vừa suy nghĩ về điều mà Tháp Lai cho người báo tin "Kỵ binh tinh nhuệ Vũ triều", rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, nhưng sau đó y liền hiểu ra. Tốc độ của trọng kỵ binh có thể không bằng khinh kỵ binh, nhưng một khi họ vững vàng tiến tới như một khối thống nhất, trên đường đi của họ, những thi thể bộ binh Nữ Chân tạo thành một tấm thảm máu trải dài, những chân tay đứt rời, thịt nát, xương gãy, huyết thanh, nội tạng người bị rơi ra, thân thể con người bị móng ngựa nghiền nát cảnh tượng kinh người đó kéo dài mãi ra...Tình cảnh thê thảm mà thường thường kỵ binh Nữ Chân vẫn gây ra cho bộ binh Vũ triều, giờ đây lại tái hiện ở nơi này, trong một phạm vi nhỏ hơn. Cửa đại doanh Mưu Đà Cương ở không xa ở phía sau, Phó Lỗ tổ chức kháng cự, còn đang nỗ lực đưa thuộc hạ rút lui vào doanh địa, thì mệnh lệnh của Thuật Liệt Tốc đã được truyền tới. Dừng lại ngoài cửa doanh, không được vào doanh!Xa xa, Thuật Liệt Tốc đi tới của doanh trại, sau đó liền nhận ra ý đồ của đối phương, lập tức ra lệnh nhanh chóng đóng chặt cửa doanh. Phía xa xa, hơn hai nghìn tướng sĩ đã bố đội hình, bắt đầu xoay người bỏ chạy. Kỵ binh Vũ triều ở phía sau, một đường truy sát tới, vó ngựa gõ dồn trong gió tuyết, những binh sĩ Nữ Chân này như bị sóng dữ đuổi kịp, thỉnh thoảng có người bị cuốn vào trong làn sóng đó. Mà ở phía bên sườn, trong sắc trời mờ tối, kỵ binh Nữ Chân đang phi rất nhanh, lượn vòng quanh, cố gắng chiếm lại thế thượng phong, tiếp tục tấn công quân Vũ triều. - Hô Tông Tú chết, người thay thế là Tháp Lai à? Ở trước cửa đại doanh, Thuật Liệt Tốc hỏi. - Dạ. - Tốt. Thuật Liệt Tốc gật đầu: - Truyền lệnh giương cung, nhằm vào nơi xa nhất ở phía trước...Chuẩn bị...Bắn! Trên tường thành, tên bay lên không trung rồi rơi xuống, một bộ phận rơi vào đội hình kỵ binh Vũ triều. Đồng thời, trong số các binh sĩ Nữ Chân rút chạy ở phía sau cùng, có nhiều người ngã xuống. Bộ binh và trọng kỵ binh dường như được tách rời bởi một lằn ranh vô hình. Xa xa nhìn về phía cửa doanh bên này, kỵ binh Vũ triều dừng lại, chờ bộ binh theo kịp, mục đích đã rõ ràng, đó là tấn công vào đại doanh quân Nữ Chân. Thời gian đôi bên giao tranh không lâu, Thuật Liệt Tốc có một cảm giác mà từ lâu rồi y không cảm nhận, giống như lúc Tông Vọng chuẩn bị ra tay đối phó với quân Vũ triều, trong một đêm, mấy vạn quân với khí thế sấm vang chớp giật, đánh bại hơn hai mươi vạn quân Vũ triều trên đồng hoang ngoài thành Biện Lương, sau đó hễ gặp địch là liền đánh bại, hầu như hoàn toàn đập tan ý chí chiến đấu của quân Vũ triều. Mà đội quân Vũ triều không biết tên kia, dường như cũng có chủ ý như vậy, ngay trước khi Thuật Liệt Tốc đóng cửa đại doanh, bọn họ muốn nhân lúc bộ binh Nữ Chân tiến vào doanh trại, dùng trọng kỵ binh mở đường, xông vào theo. Rất nhiều khi, lối đánh đơn giản là lối đánh mạnh mẽ nhất, ở mảnh đất này, quân Nữ Chân đã quen với thắng lợi, nếu Thuật Liệt Tốc sai lầm một chút, chần chờ một chút, bởi vì chiến tích luôn luôn thắng lợi mà không muốn bỏ rơi đơn vị bạn, thì y sẽ mở cửa doanh mà đánh ra. Lúc này, đội kỵ binh kia đã dừng lại ngoài tầm tên bắn. Trên mặt đất phủ đầy tuyết, Tần Thiệu Khiêm nhìn doanh địa sáng rực ánh lửa ở phía xa xa, rồi quay lại nhìn Hàn Kính ở bên cạnh, Hàn Kính đã ghìm cương nhíu mày. - Hàn tướng quân, tướng thủ doanh của địch là Thuật Liệt Tốc, quả thật là danh tướng bách chiến, hành động rất nhanh chóng và quyết đoán. Trận chiến đập nồi dìm thuyền này, tuy nói kỵ binh là do y chỉ huy, nhưng Tần Thiệu Khiêm hiểu, người chỉ huy thật sự của đội quân này vẫn là Hàn Kính của Lữ Lương Sơn, Thổ phỉ Lữ Lương xưa nay hung hãn, tuy Ninh Nghị khuất phục được vị thủ lĩnh Lục cô nương kia, nhưng không có nghĩa là cũng khuất phục được mấy tướng sĩ này. Tần Thiệu Khiêm cũng không muốn lấy địa vị tướng lĩnh để áp chế bọn họ. Điều quan trọng nhất là, trận chiến này lấy kỵ binh làm đầu, vừa rồi một phen chém giết, đương nhiên khiến quân Nữ Chân trở tay không kịp, cũng tổn thất hơn nghìn người, nhưng thương vong nhiều nhất, là đội kỵ binh tinh nhuệ của Lữ Lương Sơn. Lúc này, trong khi trọng kỵ binh thăng tiến, rất nhiều người thừa dịp nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu là lúc bình thường, chiến thắng này đã có thể khoe chiến tích ở điện Kim Loan, nhưng vào lúc này, lại không thể mảy may lơi lỏng. Hàn Kính chắp tay: - Lần này đến đây, nghĩa là chúng ta đã không quan tâm đến vấn đề sống chết, Tần tướng quân không cần để ý, cứ việc hạ lệnh. Trên cửa thành đại doanh Mưu Đà Cương, Thuật Liệt Tốc hít một hơi dài, lại thở ra. Lúc này, cả đại doanh đều đã kinh dộng, nhiều binh sĩ đang chạy về phía đầu tường: - Truyền lệnh cho Tháp Lai, dùng phương pháp chiến đấu của chồn hoang, ra tay với bộ binh và trọng kỵ binh Vũ triều, dẫn dụ kỵ binh đối phương tới tấn công, tiêu hao thể lực của trọng kỵ binh! Mệnh lệnh này còn chưa truyền đi, phía trước đại doanh, hơn hai ngàn khinh ky binh Vũ triều đã bắt đầu phi như bay, nhằm về phía hơn ngàn kỵ binh do Tháp Lai chỉ huy, mà bộ binh và trọng kỵ binh thì bắt đầu hợp lại, tạo thành trận hình vững chắc. Lập tức kỵ binh Nữ Chân cũng bắt đầu phi nhanh. Nếu như chỉ là khinh kỵ binh đối chọi với nhau, một nghìn rưỡi chống lại hai nghìn, Tháp Lai vẫn không hề sợ hãi, nhưng nghĩ tới đối phương còn có trọng kỵ binh, hơn nữa nhiệm vụ phòng ngự đại doanh rất quan trọng, không phải chỉ đánh một trận là xong, y cũng không muốn bị kỵ binh đối phương làm vướng víu. Khinh kỵ binh Vũ triều chạy song song với tường ngoài đại doanh, tiến thẳng về phía đông, kỵ binh Nữ Chân đi ngược chiều vờn quanh. Từ xa nhìn lại, hai đội quân như một con rồng đang trườn nhanh làm bắn tung bụi tuyết. Trên cửa đại doanh, Thuật Liệt Tốc liên tục ra lệnh cho các tướng sĩ phòng ngự ở đầu tường phía tây đề cao cảnh giác. Kỵ binh không thích hợp công thành, nhưng cũng không phải là không thể công. Mà ở bên sườn kỵ binh Vũ triều, Tháp Lai dẫn một nghìn năm trăm kỵ sĩ Nữ Chân, trước sau vẫn giữ khoảng cách một tầm tên đối với đối phương. Một khi đối phương tiến vào tầm xạ kích của đại doanh, y cũng sẽ lập tức rút ngắn khoảng cách với đối phương, phối hợp với đại doanh, bắn tên vào đội khinh kỵ binh kia. Cùng lúc đó, đội ngũ bộ binh Vũ triều ở ngay phía trước của doanh cùng bắt đầu di chuyển về phía kỵ binh của Thái Lai. Kỵ binh Vũ triều phi nhanh ra xa rồi quay lại, tránh bị kỵ binh Nữ Chân ép vào góc bắn từ hai phía. Đội hình dài dằng dặc như một con rồng khổng lồ ầm ầm phi nhanh trên cánh đồng tuyết. Tháp Lai dẫn đầu, cho binh sĩ di chuyển theo hình vòng cung. Ở một bên, bộ binh Vũ triều đang tiến về phía trước, còn phía hậu phương, khinh kỵ binh Vũ triều đang ép tới, đôi bên giương cung rồi đồng loạt bắn tên. Tên bay lên trời, tìm đến những vị trí khác nhau, tiếp đó chỉ có thưa thớt mấy mũi tên rơi vào phạm vi trận hình. Trong tình thế bị vây hai phía, Tháp Lai dẫn kỵ binh xuyên qua khoảng cách giới hạn, thuận lợi chạy ra ngoài! - Tốt lắm! Trên cửa thành, Thuật Liệt Tốc vung nắm tay, hét to một tiếng. Đó là năng lực khống chế đến mức gần như là nghệ thuật của người Nữ Chân trên chiến trường chết chóc! Sau khi Tháp Lai thoát ra, kéo xa cự ly so với khinh kỵ binh Vũ triều, lấy trận hình của bộ binh Vũ triều làm trung tâm, bắt đầu phi băng băng tản ra, cố gắng chọc giận bộ binh và trọng kỵ binh Vũ triều. Bộ binh đồng thời triển khai đánh trả, mà ở sườn còn lại, sau khi truy đuổi kỵ binh Nữ Chân, hơn hai nghìn khinh kỵ lại chuyển hướng, nhắm ngay đầu tường đại doanh Mưu Đà Cương, bắt đầu vừa phi ngựa vừa bắn tên. Trên đầu tường, binh sĩ dựng thuẫn lên, đồng thời bắn trả. Tuy nhiên, lúc này gió bấc thối, đại doanh Mưu Đà Cương bị thất thế vì nằm ở cuối gió, trong lúc nhất thời, tên bắn vào tấm thuẫn vang lên như mưa đá. Giống như chiến thuật mà quân Nữ Chân sử dụng ở ngoài thành Biện Lương, luôn tìm sơ hở trên tường thành phòng thủ, phi ngựa bắn tên với tốc độ cao, nhưng vẫn có thể nhanh chóng thay đổi vị trí, cách đánh của người Vũ triều hiển nhiên cũng như thế, trong khi chuyển động với tốc độ cao, một khi tìm được chỗ yếu kém nào trên tường thành, hai nghìn người sẽ ùa tới chỗ đó. Không có gì phải nghi ngờ, một khi để cho đội quân bốn nghìn người này phá vỡ doanh địa, đương nhiên quân Nữ Chân sẽ bị tiêu diệt. Mức độ ác liệt của trận chiến đã bắt đầu tăng lên Người Vũ triều lại có được một đội quân có ý chí chiến đấu cao như thế này sao? Trên tường thành doanh địa, Thuật Liệt Tốc nhìn thấy tất cả, thầm nghĩ. ******** Phía nam Mưu Đà Cương. Hơn một trăm bóng người mặc đồ trắng lướt nhanh, nhảy vào mặt hồ đóng băng, hướng về phía đại doanh đốt lửa sáng rực của quân Nữ Chân ở đối diện hồ nước, im làm không một tiếng động, tập kích tới...Cùng lúc đó, ở Biện Lương. Tính từ khi khai chiến tới giờ, một cuộc chém giết ác liệt nhất ở trong và ngoài thành Biện Lương đang diễn ra Xung quanh đều là máu tươi. Tiếng la thét chém giết ác liệt và ầm ĩ vang lên khắp bốn phương tám hướng, trong hỗn loạn, Sư Sư nghe có tiếng người hét lên:- Cửa thành!. Sau đó nàng cũng nghe tiếng nói khác lạ của người Nữ Chân, một đội binh sĩ Vũ triều tiến lên, đánh nhau với bọn lính Nữ Chân ở gần đó. Sư Sư thấy những thi thể đầy trên mặt đất, giật mình lùi lại, rồi cố nhịn cơn buồn nôn cuộn lên, vịn bờ tường đi về phía doanh trại thương binh ở gần đó. Cuộc chém giết đang lan tràn, Sư Sư lao tới doanh thương binh ở gần đại doanh, một số binh sĩ Nữ Chân đang tấn công các binh sĩ thủ doanh, chúng đốt lửa châm vào lều trại. Xung quanh, tuyết, máu và những thi thể hòa lẫn với nhau. Trong đại doanh trường đầy người, có người từ cửa khác lao ra, cũng có người chạy tới nỗ lực chiến đấu, nhưng trên thực tế, lúc này trong doanh thương binh, phần lớn đều là người trọng thương, những người bị thương nhẹ cũng chỉ vây quanh, không cách nào xông vào. Vết thương của họ nặng như vậy, vào vòng chiến cũng không có ý nghĩa nhiều lắm, lập tức có mấy người bị chém ngã lăn trên mặt đất. Sư Sư nấp trong chỗ tối quan sát một lúc, rồi xách một chiếc thùng đựng nước ở gần đó, cố gắng đi vòng về phía doanh trại bên kia, nhưng chỉ đi được nửa đoạn đường, đột nhiên một tên lính Nữ Chân xông ra, đối mặt với nàng. Tên lính nghiêng đầu, mạnh mẽ vung đao chém tới. Trong nháy mắt đó, trong đầu Sư Sư trống rỗng, nhưng ngay lập tức, cánh tay tên lính Nữ Chân đã bị một thanh đao chặt đứt, từ bên cạnh, một bóng người vọt tới, một cước đá bay tên lính Nữ Chân kia. Sư Sư ngẩn người, đó là một đại hán tay cầm đơn đao, vóc người cao lớn, trên đầu cột bằng vải. Toàn bộ cánh tay trái của đại hán đã không còn, chỗ vết thương cũng được bọc bằng băng vải. Đại hán quay đầu lại: - Ồ, nàng... Dường như y nhận ra nàng. Ngay lúc đó, máu tươi chợt bắn ra tung tóe, Sư Sư cảm thấy trên mặt nóng hổi, một thanh trường đao đột ngột ló ra trước ngực đại hán! Rồi người phía sau lưng đại hán vung đao lên, chém y đứt đầu. Ngay trước mặt Sư Sư, một con người cao lớn như vậy, chỉ trong thoáng chốc đã mất đầu. Phía trước trong tầm mắt, lại có mấy tên Nữ Chân lao tới, nhưng lập tức, những binh lính Vũ triều cũng xông tới nghênh chiến. Đao va chạm đao, máu huyết bắn tung, Sư Sư ngây người đứng đó, thân hình nàng run rẩy, miệng phát ra tiếng khóc nghẹn. Nàng ngày người nhìn thi thể không đầu của đại hán trên mặt đất, không biết bao lâu sau, cảm thấy dường như càng có nhiều người đến, Sư Sư cúi xuống lấy thanh đao trên tay thi thể không đầu kia, nhưng nàng kéo mấy lần cũng không lấy được đáo, thi thể không còn đầu, nhưng tay cầm đao vẫn rất chặt. Sau vài lần gắng sức, rốt cuộc Sư Sư cũng lấy được thanh đao, liền cầm đao trong tay, tiến về phía trước. Mấy tên lính Nữ Chân đều đã bị giết, tên sau cùng bị hai thanh trường thường xuyên qua bụng, hai binh sĩ Vũ triều vừa xẻ vừa đẩy tên đó, đâm hắn chết trên cánh đồng gần đó. Lúc Sư Sư đi qua, tên lính Nữ Chân kia đã tắt thở. Mấy binh sĩ bên cạnh thấy Sư Sư cầm đao, tưởng là nàng cầm đao đi chém thi thể bọn Nữ Chân, đối với bọn họ, việc đó cũng không có gì ghê gớm, nhưng Sư Sư chỉ khóc, không chém vào thi thể nào cả. Mấy binh sĩ Vũ triều quay đầu lại nhìn thi thể đại hán kia, có người hỏi: - Người đó là chồng cô à? Sư Sư không trả lời. Xa xa có tiếng la hét, mấy người lính Vũ triều liền đi về phía đó: - Đi mau đi, ở đây nguy hiểm lắm! Một người trong số khuyên trước khi chạy đi. Sư Sư cầm đao, thân thể rũ rượi, ngồi xuống đất. Qua một lúc, lại có người kêu lên: - Sư Sư cô nương, Sư Sư cô nương! Rồi đi về phía này, đó là Hầu Kính, cậu em vợ của Tiết Trường Công, y dẫn một đội binh lính tới đây. Tiếng la hét chém giết vẫn vang động trên thành, dưới thành, dường như càng lúc càng trở nên kịch liệt. Thấy tình trạng của Sư Sư, Hầu Kính hết sức sốt ruột. Sư Sư cũng đã kìm nén được cơn sợ hãi: - Làm sao vậy? Rốt cuộc hiện giờ là thế nào? - Quân Nữ Chân vừa mới phá tường thành, chúng ta đoạt lại rồi. Có một số tên Nữ Chân xông tới, muốn chiếm của thành, ta đang dẫn người đi trợ giúp. Sư Sư cô nương, nàng không sao chứ? - Ta không sao. Sư Sư đáp: - Ngươi mau đi đi. - Ta đi đây, nàng tìm chỗ trốn đi, trốn mau đi! Hầu Kính sốt ruột phẩy tay, rồi dẫn người chạy tới cửa thành bên kia. Sư Sư lau nước mắt, nàng vận động đất có người chết, từ từ đứng lên, đợi hai chân bớt run, mới tiếp tục đi về phía doanh trại thương binh. Có người đã chữa lửa, rất nhiều người đã chết, một số người bị thương quá nặng, Sư Sư bắt đầu chạy tới chạy lui xử lý vết thương cho họ. Lúc này lều trại đã bị thiêu hủy quá nửa, gió tuyết lọt vào, Sư Sư có thể thấy cả tường thành ở xa xa. Ở đoạn tường thành mà nghe đâu đã đoạt lại được, cuộc chiến đấu ác liệt vẫn đang tiếp diễn, vô số người như những con kiến nhảy lên trên tường, tiếng chém giết từ phía cửa thành vọng tới cả bên này. Ánh lửa tràn ngập, càng nhiều bóng người di chuyển trên tường thành, từng đám, từng đám người được binh sĩ, quan viên dẫn dắt, đang tràn tới bên này. Cơn lốc xoáy chiến tranh vô cùng to lớn, đêm nay, vô số người tràn tới bên này, dùng sinh mạng của mình để bổ sung vào chỗ khuyết thiếu. Ở Mưu Đà Cương cách đó mười dặm, cuộc chém giết hỗn loạn và kinh người cũng đã bắt đầu... (1) Hộ Bộ Đạt Cương: Trận đánh nổi tiếng về lấy ít thằng nhiều trong lịch sử Trung Quốc, diễn ra năm 1115, hai vạn quân Kim do Kim Thái Tổ Hoàng Nhan A Cốt Đả thống lĩnh đã đánh tan tám mươi vạn quân Liêu.