Dịch giả: luongsonbac1102
Đêm vào khuya, Sử Tiến ngồi trên cây cột nhà, nghe thấy Chu Đồng nhắc tới tên của Lâm Xung, y không biết trả lời như thế nào. Trầm mặc một lát, y nghe Chu Đồng hỏi: - Hiện giờ Lâm Xung thế nào rồi? Có thứ gì chắn ở cổ Sử Tiến. Y nuốt nuốt nước miếng: - Sau khi Lương Sơn bị phá, lần đó ở huyện Nghi Nguyên, huynh ấy bảo là đi gặp ngài. Về sau...về sau không biết vì sao, huynh ấy không quay lại tìm các huynh đệ. Khi biết được tin của huynh ấy, thì huynh ấy bị người ta đuổi giết.Khả năng đã chết rồi. Chu Đồng cau mày, nhắm mắt lại: - Đã chết? Sử Tiến nói: - Có lẽ đã chết rồi. - Cũng có thể chưa chết. Chu Đồng nói: - Có thể có một ngày nào đó sẽ gặp lại. Trong bóng đêm mờ ảo, thanh âm của Chu Đồng trầm ổn. Tuy nói là hy vọng hoặc là an ủi, nhưng càng giống chắc chắn hơn. Sử Tiến tận mắt nhìn thấy Lâm Xung rơi xuống vách đá, trong lòng không biết lão già này làm sao chắc chắn như vậy. Nhưng giờ bọn họ đang bị nhốt trong thành, chuẩn bị làm một việc chả khác nào chịu chết. Cho nên để ý tới việc kia, đã là quá xa xôi rồi. Trôi qua một lát, y hỏi một câu: - Chu tiền bối, khi nào thì Niêm Hãn vào thành? - Ta cũng không rõ lắm. Chu Đồng đáp: - Có lẽ ngày mai, có lẽ ngày kia. Khi người Nữ Chân xuất binh, ta đang ở nước Kim, cùng đại quân của y xuôi nam. Niêm Hãn là người vũ dũng, nên y sẽ không chờ tới khi trong thành Hãn Châu không còn ai nữa mới đi vào. Một khi thành Hãn Châu được khống chế, thì cũng là lúc y sẽ vào thành. Sử Tiến nhíu mày: - Nói vậy, hơn bảy mươi người chúng ta ít nhất còn phải trốn trong thành hai ngày? Chu Đồng nói: - Không dễ dàng gì, nhưng thực sự là không có biện pháp nào. Hai người nói chuyện một lúc, lại trở về yên tĩnh. Tòa nhà này đã sớm bị cướp sạch, mùi máu tanh và mùi khét tràn ngập. Thi thể của chủ nhân còn đang ở ngoài cửa. Tiếng chém giết của người Kim vẫn còn loáng thoáng. Chu Đồng đứng lên, đi tới một sân khác, sau đó nhặt hai cây gậy lên, ném cho y một cây. - Ngươi là đồ đệ của Vương Tiến, dùng Phục Ma Côn đấu với ta một trận. Nói xong, ông ta triển khai tư thế. Phục Ma Côn là côn pháp nhập môn trên giang hồ, côn pháp rất đơn giản. Sử Tiến đã luyện côn pháp này không biết bao nhiêu lần. Lúc này cũng triển khai tư thế, Chu Đồng đánh ra một côn, y cũng vung côn tiếp đón. Không có tiếng xé gió, không có nhiều lực, Chu Đồng dẫn dắt Sử Tiến dùng côn pháp đơn giản này một lượt. Những người luyện võ ngồi gần đó ngẩng đầu nhìn hai người. Côn pháp của Chu Đồng rất lưu loát, trung quy trung củ. Còn Sử Tiến, sau khi đánh xong một lượt côn, hơi thở cũng trở nên đều đặn. Võ nghệ đã tới trình độ của y, muốn tiến thêm một bước, cần chính là ngộ ra những thứ huyền diệu khó giải thích. Nếu dùng ngôn ngữ của Ninh Nghị, là hệ thống triết học phải thăng lên một cấp mới. Chu Đồng đánh ra côn pháp gần như giống với Sử Tiến. Nhưng ở những chi tiết nhỏ, ông ta thay đổi và điều khiển rất tinh vi. Những chi tiết nho nhỏ đó, khiến cho y nhìn ra được một thứ gì đó hoàn mỹ. Đình viện an tĩnh. Đánh xong bộ côn pháp, Chu Đồng hướng về Sử Tiến gật đầu, rồi rời đi. Không bao lâu, khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này liền bị dập tắt Trước khi Niệm Hãn vào thành, hơn bảy mươi người phải trốn trong thành ít nhất hai ngày. Đây là dự tính của Chu Đồng khi nói chuyện với Sử Tiến. Xong khi đối mặt với thực tế, thì đây là giai đoạn khó khăn nhất. Thành Hãn Châu bị công phá, bốn cửa thành đều đóng kín lại. Quân đội Vũ triều bị nhốt trong thành không ngừng chống cự trong phạm vi lớn. Trong khoảng thời gian này, đám người Sử Tiến tương đối yên ổn. Nhưng tới sáng ngày mùng tám, quân đội Vũ triều có chết có hàng, việc chống cự đã hoàn toàn thất bại. Người Nữ Chân tàn sát hàng loạt dân trong thành. Việc cướp bóc kéo dài khắp phố. Trong ngày này, mạng lưới lùng bắt vốn trải rộng, giờ mắt lưới càng ngày càng nhỏ. Địa ngục chân chính phủ xuống thành Hãn Châu. Tùy ý có thể nhìn thấy giết chóc, cướp bóc, ánh lửa. Rất nhiều dân thường trốn trong thành lần lượt bị bắt. Những nữ tử hơi có sắc đẹp tất nhiên bị lăng nhục. Người nào dám phản kháng thì bị giết chết, bị đánh, thậm chí là treo trên cột cờ rồi đốt cháy. Hoặc bị kéo sau ngựa tới chết. Tình cảnh như vậy, chỗ nào cũng thấy. Ngẫu nhiên có một quy mô lớn phản kháng. Lúc đó người Nữ Chân bắn tên lệnh, đồng bọn gần đó liền chạy nhanh tới, tiến hành trợ giúp. Đây là lúc cuồng hoan của người Nữ Chân và Nghĩa Thắng Quân của người Liêu. Đám người Sử Tiến trốn tránh trong thành thị. Mặc dù phần lớn là cao thủ, nhưng không thể thi triển quyền cước ở trong này. Ngẫu nhiên nhìn thấy thảm kịch khiến cho người ta phẫn uất, hoặc là đột nhiên gặp phải đội tuần tra Nữ Chân, tránh né không kịp, đành phải ra tay hả giận. Cứ thế tích lũy, đã có hơn mười người bị thương. Người nào cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tổn thất lớn nhất vẫn là buổi chiều ngày này. Trong lúc vô tình bọn họ gặp được một gia đình đang chạy trốn. Đối phương thấy bên này nhiều cao thủ, hào kiệt, liền khóc hổ muốn Sử Tiến dẫn bọn họ đi. Tuy đã giải thích rồi, nhưng có lẽ gia đình kia đã bị ép tới phát điên, không ngừng đuổi theo hô to. Điều này kinh động tới đội kỵ binh của Nữ Chân. Tới chỗ rẽ một khu phố hoang toàn, nhóm người bị đuổi kịp. Sử Tiến quay đầu nhìn đằng sau, thấy đằng sau đã không chạy trốn nữa. Người cầm đầu bọn họ là lão đạo sĩ cầm trường kiếm Cừu Hạc Niên. Tuổi của ông ta đã lớn rồi, đạo bào vốn sách sẽ cũng đã trở nên rách rưới rồi. Nhưng bước đi của ông ta vẫn lộ ra khí thế khiến cho người ta phải kính trọng và ngưỡng mộ. Ông ta hướng bên kia phất phất tay, sau đó rút trường kiếm ra, dẫn theo vài người luyện võ bị thương tiếp đón kỵ binh Nữ Chân. Đám người Sử Tiến không còn gặp lại ông ta. Chỉ là tới buổi chiều ngày hôm sau, lúc chạy trốn tới khu phố gần đó, trong lúc thoáng nhìn, nhìn thấy một thi thể treo trên cột cờ. Thi thể kia đã bị phá nát, vặn vẹo, không còn đầu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bộ đạo bào màu xanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ biến thành màu đen. Tuy nhiên, do có quá nhiều người chết gần đó, cho nên Sử Tiến cũng không thể xác định, đó có phải là thi thể của lão đạo sĩ không. Đêm nay vẫn là một đêm dài và khẩn trương. Tiếp theo lại là ngày dài và khẩn trường. Nếu như nói lúc đầu tiếng hô và nhiệt huyết có thể khiến sĩ khí người ta tăng vọt. Nhưng lúc này không ngừng phải chờ đợi và chạy trốn, khiến cho người ta có cảm giác như bị một thanh đao gác trên cổ. Người Nữ Chân lùng bắt càng ngày càng quyết liệt. Không biết Niêm Hãn có vào thành hay không. Mà nếu y vào thành, cũng không biết bọn họ còn đủ người đi tới trước mặt ám sát y hay không. Điều này như một con dao chậm rãi cắt vào tim bọn họ. Nói thì ai cũng nói được, ai cũng thao thao bất tuyệt được. Nhưng khi chính thức tham dự vào trong đó, mới biết được khó khăn của nó Tới chiều ngày mùng chín tháng tám, gần lúc hoàng hôn, một tin tức truyền tới, mới khiến tinh thần của bọn họ thêm chút phấn chấn. Mà giờ này, số người có thể chiến đấu bên cạnh Chu Đồng, chỉ còn lại ba mươi tám người. Niêm Hãn vào thành. ***************Trời chiều dần biến thành màu cam ở phía chân trời. Lá cây lay động trong gió. Hoàn Nhan Hi Doãn ngẩng đầu nhìn. Đó là một cây đại thụ đã bị đốt một nửa, một nửa màu đen, một nửa màu vàng. Cách đó không xa truyền tới tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân và tiếng cười. Nhưng thoạt nhìn, đã không còn nhiều sự chống cự nữa. Hoàn Nhan Hi Doãn hít một hơi, phó tướng đi tới, mơ hồ nghe thấy tiếng y thở dài. - Thanh sơn tại viễn... Thu phong dục cuồng... Phó tướng nhìn nhìn xung quanh, gió thu vẫn chậm rãi, lá cây theo gió mà đung đưa, rất là ấm áp mà. Cách đó không xa, tên lệnh bay lên. Đội của Hoàn Nhan Tông Hàn (Niêm Hãn) tiến vào một đạo quan của thành. Đạo quan này chưa bị chiến hóa tàn phá cho lắm. Chỉ có vài vết máu ở bậc thang. Đại thụ lá xum xuê xếp thành hai hàng, kéo dài tới chính sảnh của đạo quan. Bên cạnh chính sảnh là một đống lửa đang đốt hừng hực. Sắc trời tối đen, những người đi bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn đều có thân hình cao lớn, bước chân vững vàng. Phần lớn bọn họ là tướng quan trọng trong quân, hầu hết là anh em ruột, thân tộc. Như huynh đệ đại tướng Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, Hoàn Nhan Bạt Ly Tốc. Đại tướng Xích Tiên Hoàn Nhan Tát Bát là đường đệ của Tông Hàn. Hay là người trong quân xưng là đệ nhất dũng sĩ, dưới trướng của Tông Hàn, Ma Diên, vân vân. Bọn họ đều là dũng sĩ diệt Liêu, đi theo A Cốt Đả nam chinh bắc chiến. Người nào cũng có công huân đầy mình. Hãn Châu đã phá. Đối với bọn họ mà nói, mục tiêu kế tiếp, chính là thành Thái Nguyên, tòa thành kiên cố nhất của Hà Đông rồi. Trong gió nhẹ, đoàn người đi tới tòa kiến trúc trang nghiêm của người Hán. Tướng sĩ đi trước tỏa ra bốn phía, thiết lập đại đường chỉ huy trong này. Hai đội kỵ binh Nữ Chân gần đó phóng tới nơi phát ra tên lệnh. Không bao lâu, ở một chỗ khác trên đường phố cũng bắn lên hai mũi tên lệnh. Hoàn Nhan Hi Doãn nhíu mày, nghe thấy tiếng quân đội gần đó điều động tới bên kia. Trong đầu hiện lên một ý niệm, y ghìm cương ngựa, dừng lại ở trung tâm đường. Binh lính Nữ Chân chỉ bắn tên lệnh khi gặp kẻ thù khó chơi. Đánh không lại mới phải bắn tên lệnh. Nếu không có việc gì mà bắn linh tinh, thì sẽ bị phạt. Trong khoảng thời gian từ chiều hôm qua tới sáng hôm nay, tần suất tên lệnh bắn lên là khá nhiều. Đáng ra, theo đạo lý thì tới lúc này, xung quanh đã không còn chống cự rồi. Vậy mà vì sao lại có nhiều tên lệnh như vậy. Sau đó, y lại nghe thấy tiếng tên lệnh vang lên. Hoàn Nhan Hi Doãn nhíu mày. Qua một lát, y đột nhiên quay đầu ngựa lại. - Theo ta trở về tìm Tông Hàn Nguyên soái. Khả năng xảy ra việc Còn chưa dứt lời, chỗ chủ tướng Hoàn Nhan Tông Hàn cũng đột nhiên có tên lệnh bắn lên. - Nhanh! Y quát lớn, rút kiếm chạy như điên. Bốn phía đường phố như chợt nổ tung. Thân vệ xung quanh đều chạy như điên theo y. - Giết! Tiếng la lớn đột nhiên xuất hiện, vang lên ở phía tây đạo quan. Ngay sau đó là tiếng chém giết kịch liệt. Người trong đại sảnh đều quay người lại. Nghe thấy tiếng kẻ xâm phạm và tướng sĩ chém giết nhau. Tiếng kêu giết một mực kéo dài, hiển nhiên có cao thủ chân chính tới. Dưới bậc thang, Ma Diên, thủ lĩnh thần vệ của Tông Hàn, gỡ trường thương xuống, nhìn vách tường bên kia. - Người tới rất lợi hại. - Nhưng chỉ là một, hai tên liều mạng. Hoàn Nhan Tông Hàn lắng tai nghe rồi nói: - Không cần phải đi ra, tránh trúng phải kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng. Không lâu sau, tiếng chém giết nhỏ bớt, hiển nhiên kẻ xâm phạm đã thất bại. Tông Hàn trở lại chỗ ngồi trên chính sảnh. Phía tây viện, vệ sĩ Nữ Chân cắt đầu người mang tới. Mà cùng lúc đó, ở phía đông viên, một đám người luyện võ đang bí mật theo hầm nhỏ tiến vào. Đạo quan này khá là rộng, binh lính Nữ Chân phòng thủ cũng nhiều, nhưng dù sao đây từng là chỗ ở của người Hán. Người Nữ Chân chỉ cần quét dọn bên này, người lục lâm giám thị có thể đại khái xác định được vị trí của Niêm Hãn, rồi sau đó tìm sơ hở. Binh lính Nữ Chân phía tây viện mang theo đầu người chạy tới chính sảnh. Y quỳ xuống, giơ hai cái đầu người lên, đang muốn nói chuyện, thì lại có tiếng hét hò vang lên. Vô số tiếng đao va chạm vào nhau, tiếng giết chóc, tiếng tên lệnh bay lên trời. Phía đông có người kêu: - Giết Niêm Hãn. - Giết Niêm Hãn. Tiếp theo đó là tiếng vang như sấm sét: - Giết Niêm Hãn. Tiếng giao phong điên cuồng, trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. Thanh thế rất lớn từ động viện tràn tới, trong nháy mắt đã đi tới chính điện bên này. Đội phòng ngự Nữ Chân ở bên ngoài nhanh chóng bị bẻ gãy. Cửa lớn đình viện khá là lớn, binh lính Nữ Chân như là gặp phải một vạn con ngựa xông tới, phá nát thi thể bọn họ. Một mũi tên dài bay vèo qua đình viện, mang theo tiếng xé gió kịch liệt, bay thẳng tới mặt Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Tông Hàn rút trường đao bên hông, chặt đứt mũi tên: - Kết trận! Có bóng dáng người lục lâm bay qua tường viện, nóc nhà. Phi tiêu bắn về phía binh lính trong đình. Trong đại sảnh, Hoàn Nhan Bạt Ly Tốc nhanh chóng lao xuống bậc thang, rút thương thép sau lưng, chạy đà mấy bước. Thương thép phóng mạnh lên nóc nhà, đâm thẳng vào ngực của một gã lục lâm. Thương thép kia giống như đạn pháo xuyên qua ngực người lục lâm kia, mang theo máu tươi bắn lên không trung. - Kết trận! Trong đình viện, mười mấy vệ sĩ Nữ Chân đã tụ tập ở trước chính sảnh. Ma Diên múa thương thép trong tay, tiếng hô như sấm: - Kết trận! Giết bọn chúng! Cao thủ lục lâm múa may binh khí bất đồng trong tay từ cửa lớn, ngoài vách tường, trên nóc nhà, mãnh liệt xông tới. Phần lớn bọn họ đều bị thương, nhưng sát khí bốn phía, ánh mắt hung bạo. Sát khí và sự phẫn nộ tích tụ trong lòng bọn họ từ lúc trước, ở thời khắc này, rốt cuộc được bùng phát. Mà phía trước bọn họ, chính là những binh lính tinh nhuệ của Nữ Chân, trải qua vô số trận chiến. Hàng năm bọn họ giãy dụa cầu sống trong tuyết đọng, rồi đứng dậy phản kháng, giết toàn bộ nước Liêu. Đoạn đường xuôi nam này, đối với bọn họ mà nói, đơn giản giống như là đi chơi vậy. Mà ở khoảnh khắc này, bọn họ rốt cuộc cảm nhận được sát khí thật lớn phả vào mặt. Giống như là bão tuyết cách đây mấy nghìn dặm ở phương bắc, chợt xông tới tận đây. Hai nhóm người phía trước lao ầm vào nhau. Tiếng chém giết che khuất bầu trời, máu tươi vung vẩy...