Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 636: Gặp Nhau Mùa Thu (Trung)




Dịch giả: luongsonbac1102

Gió thu thổi lá cây cuộn lên trên đường phố trong thành Biện Lương, có lá rơi xuống dòng sông bên đường, không ngừng điểm ra những gợn sóng nhỏ. Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong tình cờ gặp nhau, một mặt ở trên tửu lâu nói chuyện phiếm, một mặt đưa mắt nhìn hai vợ chồng đang đi trên đường phía dưới.

Một thư sinh trẻ tuổi áo bào xanh, cùng một nữ tử áo trắng thanh lịch, một mặt sóng vai mà đi, một mặt nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Thoạt nhìn đúng là một đôi vợ chồng trẻ tuổi cảm tình rất thắm thiết. Tuy nhiên, Vu Hòa Trung nhận biết thư sinh kia, cho nên cũng biết nữ tử bên cạnh hắn, trên thực tế cũng chỉ là thân phận tiểu thiếp.

Ý thu dần nồng đậm, nhưng nhiệt độ còn chưa có chuyện lạnh, trên đường phố Biện Lương thành không ít người đi lại. Ở bên trong chỉ vô tình nhìn lướt qua lại thấy đôi vợ chồng này, ý nghĩ trong lòng Vu Hòa Trung rất khó nói rõ ràng, y đang nói chuyện phiếm cùng Trần Tư Phong, suy nghĩ thoáng bị đứt đoạn, trong đầu hiện lên ý niệm: "hắn đã trở lại", nhưng lập tức, lại chuyên đề mục nói tiếp với Trần Tư Phong.

Trần Tư Phong cũng có nhận biết thư sinh trên đường, nhưng không biết xuất phát từ tâm tư gì mà Vu Hòa Trung vẫn chưa nhắc nhở gã. Hai người tính ra là bạn bè lúc còn thơ ấu, chẳng qua sau khi đến Biện Lương, phát sinh liên hệ phần lớn bởi vì Sư Sư. Lúc này hai người đều đã thành gia lập nghiệp, cũng đều có một chức quan nhỏ ở kinh thành, cũng không thường xuyên lui tới với nhau lắm. Hôm nay xem như tình cờ gặp mặt, nhưng chủ đề giữa hai người cũng đều là chuyện nhà vụn vặt, thẳng đến tán gẫu một hồi lâu, mới có người nhìn như tùy ý đề cập một chút.

- ... Nàng trong mùa hè cự tuyệt Chu Bang Ngạn, cũng có chút kỳ quái!

- ... Tâm tư của Sư Sư, vốn cũng không dễ đoán!

- ... Gần đây thật ra cũng có nhiều người cầu hôn nàng, nhưng nàng đều cự tuyệt, hay là nàng muốn xuất gia chăng?

- ... Thật ra cũng không phải không có khả năng!

Hai người nói xong lắc đầu thở dài. Lại dời đề tài vào chuyện khác, Trần Tư Phong nói:

- Nàng và Lập Hằng, nhưng thật ra quan hệ không bình thường lắm!

- Lập Hằng quá lợi hại! Việc hắn làm, ta và người đều không tham dự được. Sư Sư có việc sẽ tìm hắn thương lượng, cũng là có đạo lý đấy!

- Ngươi cảm thấy... có phải Sư Sư muốn gả cho hắn hay không?

Trần Tư Phong tùy ý hỏi một câu, Vu Hòa Trung cũng tùy ý cười đáp:

- Lập Hằng tuy rằng lợi hại, nhưng giữa bọn họ... xem ra lại không giống!

- Ừm! Vị nương tử trong nhà Lập Hằng kia rất lợi hại!

Trần Tư Phong gật đầu.

- Ừm?

- Chính là vị tên là Tô Đàn Nhi đấy, Lập Hằng gần đây không ở kinh thành, nàng hỗ trợ xử lý việc buôn bán của Trúc Ký, ta nghe người ta nói, nàng và Tả Hậu Văn ngay mặt tranh đấu một lần. Cuối cùng có người ra mặt nên hai bên giải hoà. Quá trình cụ thể ta không rõ ràng lắm, nhưng sau lại dẫn tới rất nhiều chuyện lộn xộn lung tung!

"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".

Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.

...

Phẩm bậc quan viên của Trần Tư Phong ở kinh thành, lại cao hơn so với chức quan Hộ bộ của Vu Hòa Trung, gã cũng biết nhiều hơn một số tin tức, lúc này lắc lắc đầu nói:

- Nghe nói lúc trước vợ chồng Lập Hằng từng tới kinh thành này, Tả Hậu Văn đã từng chèn ép hãng buôn vải trong nhà nàng, hiện giờ mới chỉ qua thời gian một năm, hai bên có thể đã trực tiếp giao đấu rồi, hơn nữa còn là thời điểm Lập Hằng không ở kinh thành. Nữ nhân kia, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, cũng mới là mẹ của một đứa nhỏ hai tuổi, trên thực tế đúng là không dễ chọc!

- Nói như vậy, nếu Sư Sư thật phải gả cho Ninh gia, thì có thể có trò hay để xem đây!

- Theo như lời Vụ huynh, sự tình không giống, ta nghĩ Sư Sư cũng không đến mức không khôn ngoan như thế!

Lúc này hai người nói lên việc này, đều là bình tĩnh thản nhiên, chỉ là sau khi nói tâm tình như thế nào cũng chỉ có chính mình biết rõ. Không lâu sau, hai người ngẫu nhiên gặp nhau đã ước hẹn ngày sau gặp mặt, tiếp theo mỗi người đi một ngả. Trần Tư Phong đi trước, đợi cho gã đi khuất dạng, Vu Hòa Trung mới xuống lầu.

Y thở dài, một đường bước chân nhàn tản đi tới hướng Phàn Lâu. Bên đường là người đi đường đu loại hình dạng màu sắc, lúc trước thấy Ninh Nghị cùng tiểu thiếp Vân Trúc của hắn, lúc này đã không biết đã về đâu; Trần Tư Phong cũng không biết đi nơi nào, ngay cả chính y cũng không biết rằng đi tới Phàn Lâu bên kia để làm gì.

Thời điểm ngày còn sớm tìm một cơ hội, y cũng cầu thân với Sư Sư rồi. Mở miệng nói ước nguyện ban đầu căn cứ vào ấm đầu nhất thời, cũng là một chấp niệm trong lòng hàng năm, nhưng sau khi mở miệng, là y biết chuyện không có khả năng có câu trả lời khẳng định. Sư Sư cự tuyệt rất uyển chuyển, cũng rất chiếu cố tâm tình của y, chưa nói tới rất mất mặt, nhưng mà... hết thảy đều theo gió mùa thu một đi không trở lại...

Qua nhiều năm như thế, theo từng ý chí hăng hái, cho tới bây giờ lập gia đình, cưới vợ, sinh con nhỏ, cuộc sống chưa nói tới rất thú vị, nhưng cũng may còn có Sư Sự. Y, đám người Trần Tư Phong cùng một lớp với nàng, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tụ hội, cùng nhau chúc mừng, mặc dù thành thân rồi, chỉ cần còn có loại sự tình này, cuộc sống cũng không tính là hoàn toàn không có màu sắc... nhưng mà, hết thảy đều có đoạn cuối.

Những lúc chán nản vợ con bên mình, y cũng không tìm thấy cảm giác ở Phàn Lâu, quan trọng nhất là, không có khả năng tìm được cảm giác ở bên cạnh Sư Sư. Nhưng mà hai năm gần đây, y càng ngày càng có cảm giác rõ ràng, Sư Sư chung quy sắp gả cho người ta. Một khi nàng rời đi, tất cả đồ vật này nọ, chỉ sợ đều sẽ giống như hoa trong gương, như trăng trong nước, không còn sót lại chút gì.

Cho đến lúc này, có thể chứng minh trước đây chính mình từng tồn tại là thứ gì đó, ở nơi nào đó?

Y đứng ở ngoài Phàn Lâu này một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên, thi thoảng có hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt y.

Thật sự trời mùa thu khá lạnh...

**************

Mưa thu chợt kéo tới rơi xuống trong thành Biện Lương, rả rích cả đêm. Sáng ngày thứ hai, mây mưa vẫn như cũ che kín phía chân trời, làm cho ánh sáng trong thành ảm đạm vài phần. Khi Sư Sư đi vào bên trong Ninh phủ, một ít phòng trong sân vẫn sáng đèn, ở dưới màn mưa ngọn đèn dầu có vẻ ẩm ướt mà ấm áp.

Tiếp đãi nàng là Tô Đàn Nhi, là vợ lớn trong nhà. Lúc này chợt nhìn nàng cũng không có tạo cho người khác cảm giác áp lực nhiều lắm. Luận về thân hình, nàng hơi thấp một chút so với Vân Trúc, trên đầu là búi tóc phụ nhân trong trắng thuần khiết, mặc một thân váy xanh ngày mùa thu, ở trên thêu đóa hoa. Hai tay hơi nắm lại đặt trên hai đùi. Nói như vậy, nếu tha hai tay cùng một chỗ, có thể có cảm giác xa cách ngàn dặm, nhưng nếu thả rời ra, thì có vẻ không có đề phòng, có chút dịu dàng, thậm chí còn có vẻ có chút ngây thơ.

Nhưng Sư Sư còn nhớ rõ, mấy lần trước khi gặp nàng, nàng đều không phải như vậy. Nàng có thể ở thời điểm Ninh Nghị không có ở nhà, đi Phàn Lâu nói chuyện làm ăn với Lý mụ mụ, thong dong ở trong đó không mảy may rơi vào thế hạ phong; có thể ở bên trong vận trù khống chế thể lực của Trúc Ký đấu với Tả Hậu Văn. Có một lần Sư Sư ra khỏi thành cầu phúc, từng ở hành lang bên ngoài chùa nhìn thấy nàng, cô gái ngồi chồm hổm trên mặt đất, vươn một bàn tay để một đứa nhỏ tên là Ninh Hi chạy tới. Thân hình nàng cũng không mập lắm, có nhiều chỗ xem ra còn mỏng không giống thiếu nữ đơn độc, tươi cười cũng dịu dàng ấm áp, nhưng Sư Sư biết rằng, trên người cô gái này có lực lượng.

Nhưng vào lúc này, nàng đều thu lại hết thảy. Có lẽ là Ninh Nghị đã về nhà rồi chăng... Nghĩ đến cũng biết xảy ra chuyện gì...

- ... Sáng sớm Lập Hằng đã đi Tướng phủ rồi, nhưng hôm nay hắn là không có nhiều chuyện lắm, sẽ rất nhanh trở về. Hiện tại lại đang mưa to, Sư Sư cô nương ở lại chờ một chút đi!

Ngọn đèn ấm áp và mưa mùa thu bao phủ hết thảy, Đàn Nhi nói xong liền sai người mang lên trà bánh...

Trong thư phòng ở Tướng phủ, Ninh Nghị và đám người Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn gặp mặt chào hỏi nhau.

- ... Cái tên gọi là La Cẩn Ngôn kia, sau khi vào ngục liền sợ tội tự sát. Nói tới, Lập Hằng đối với Tần Hội Chi, thật đúng là có dự kiến trước...

Đề tài xem như trước bắt đầu từ nói chuyện phiếm, sau khi nói một hồi, tâm tình của mọi người không khỏi dâng cao, trên mặt đều tự lộ ra thần sắc phức tạp, hoặc trầm mặc, hoặc khẽ cười lạnh... Qua một hồi, Tần Tự Nguyên mới mỉm cười nói.

- Bất kể như thế nào, cuối cùng Lập Hằng đã trở về. Ngồi, đều ngồi đi! Chuyện đúng là đã tích lũy một đống lớn rồi, đều đến thương lượng một chút đi...

Mây kéo mưa rơi vẫn liên miên, lướt qua đất đai trăm ngàn dặm, đến mảnh đất phía nam này, bên cạnh một trấn nhỏ tên là Tần Khẩu. Mưa vẫn rơi, lá vàng chồng chất đầy đất.

Máu tươi chảy theo dòng nước lập tức bị hòa tan. Buổi sáng, trên đường phố trong mưa, một bóng dáng đeo bọc đồ trên lưng đứng ở đó, đối mặt với chiếc kiệu nhỏ do bốn người đàn ông khiêng ở đầu đường phố bên kia.

Bao đồ thật dài được một tay kéo giữ ở sau lưng, lộ ra các loại binh khí đao thương kiếm kích sắc bén ở trong đó. Trên vách tường bên đường cách đó không xa, có nữ tử lưng đeo uyên ương song đao, chậm rãi đi tới bờ tường đất.

Nơi này là một chỗ cứ điểm của Đại Quang Minh giáo.

- Trần Phàm!

Trong kiệu nhỏ, truyền ra thanh âm của lão bà chậm rãi đọc cái tên này:

- Ngươi thật sự chán sống rồi!

- Tư Không Nam!

Trong màn mưa, nam tử có tên là Trần Phàm đối mặt với vị nữ tông sư thành danh trên giang hồ mấy chục năm này, cười nói:

- Bà đã nói đấy, người trong giang hồ, luôn là một thế hệ người mới chôn cất người cũ. Có lẽ bà lầm, vợ chồng chúng ta không phải là bị bà chặn lại, mà lần này là chúng ta tới nhằm vào bà... báo thù cho sự phụ ta!

- Phương Thất Phật...

Tư Không Nam nói ra cái tên này:

- Báo thù cho hắn ư? Ngươi cảm thấy người đủ võ nghệ rồi ư?

- Ta không biết!

Trần Phàm đeo bao đồ kia trên lưng bắt đầu đi tới trước:

- Nhưng bà đã già rồi, ta còn trẻ... Ta sẽ không cho bà cơ hội chết già!

Bước chân bước qua dòng nước chảy, dưới bầu không khí xơ xác tiêu điều, đọng lại ở chung quanh, quần áo trên người Trần Phàm sớm đã bị mưa rơi ướt nhẹp, nhưng mà thân hình y cân xứng cương mãnh, mỗi một bước vượt qua đều có vẻ càng thêm trầm ổn và kiên định. Phút chốc, y nghiêng nghiêng đầu.

- Ô, đúng rồi! Có chuyện ta cảm thấy nên nói cho bà biết. Sư phụ thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chuyện ta tiếp chưởng Ma Ni Giáo, Bình thường ông ấy không đề cập tới bà, nhưng nếu có thời điểm thế nào cũng phải nhắc tới, ta cảm thấy tâm tình của ông ấy đối với bà rất kỳ quái. Ta cảm thấy dường như ông ấy thích bà. Đây là chuyện thế hệ trước của các người. Thánh Công đã đi rồi, sư phụ đi rồi, bà cũng sắp đi, nhưng trước khi xuống mồ, ta cảm thấy cần phải nói cho bà biết chuyện này!

Trên kiệu nhỏ bên kia trầm mặc một lát.

- Tuy nhiên hiện tại ta cảm thấy, sở thích của sư phụ đúng là không tốt lắm. Bởi vì lần trước ta nhìn thấy bà đã muốn nói: "Lão thái bà, bà đúng là cực kỳ xấu..."

Trong nháy mắt, trong kiệu nhỏ kia phát ra tiếng rống giận dữ, có bóng người phóng ra:

- Láo xược...

Cái bao vải mở ra, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên, tiên giản chùy qua... đủ các loại vũ khí bay lên không trung, thân ảnh của Tư Không Nam chém xé màn mưa, đánh dat binh khí, giữa không trung, giống như yêu ma viễn cổ hung bạo đến cực điểm, vung trảo cào xé, gào thét!

Trần Phàm cũng vọt thẳng lên, tiếp được binh khí đầu tiên bay tới trước mặt hắn, ngay sau đó, thế công giống như cuồng phong bão tố phẫn nộ điên cuồng đụng vào nhau với Tư Không Nam...