Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 554: Đương thì minh nguyệt tại tăng chiếu thái vân quy (2)




Buổi biểu diễn mấy hôm trước tại Vũ Yến Lâu, ồ, bài từ này dường như đã tốt hơn rất nhiều, gây nên chấn động "Mộng hậu lâu đài cao tỏa Tửu tỉnh liêm mạc đê thùy Khứ niên xuân hận khước lai thì Lạc hoa nhân độc lập Vi vũ yến song phi.

Ký đắc tiểu tần sơ kiến Lưỡng trọng tâm tự la y Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư Đương thì minh nguyệt tại Tăng chiếu thái vân quy … Đương thì minh nguyệt tại Tăng chiếu thái vân quy … Tuy Tô Đàn Nhi không hiểu lắm về lời thơ, nhưng cũng có thể nhìn thấy được những điểm tốt của bài thơ này, trong lòng nàng thầm so sánh ưu khuyết với bài thơ "Giai nhân tương kiến nhất thiên niên" mà năm đó Ninh Nghị dùng để lấy lòng nàng, khiến nàng vô cùng vui mừng, sau đó cảm thấy một ngàn năm là lợi hại hơn. Tiểu Thiền nhìn "Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi" nói

- Đây là chuyện tỷ tỷ rời khỏi nhà hay sao?

- Đương nhiên không phải, mặt sau có ghi "Ký đắc tiểu tần sơ kiến" Hừ, Tiểu Tần là ai?

Khả thị lạc hoa nhân độc lập Vi vũ yến song phi Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư Đương thì minh nguyệt tại Tăng chiếu thái vân quy …

giống như nói chuyện tỷ tỷ rời khỏi nhà vậy. Người đơn độc, đôi chim yến giống như muốn nói tỷ tỷ đã đi rồi, chỉ còn tướng công một mình ở nơi đó, ngóng trông tỷ về Tiểu Thiền nghiêm túc nói …

Tô Đàn Nhi cười rộ lên, sau đó lai không còn nụ cười ấy nữa:

- Cho dù là hắn, hắn cũng không nên viết cho người khác

- Cũng vì hắn viết cho người khác rồi treo ở trong lầu, thế nên mới thuận tay để tên của người khác lên, cũng có thể là khi đó ứng cảnh, haizz, tướng công viết ra, Lý Sư Sư đi biểu diễn, có thể là viết tặng cho Lý cô nương đấy

Tiểu Thiền ngửa đầu, một tay đặt ở cằm tỏ vẻ suy đoán.

- Haizzz, lẽ nào Lý cô nương có tên khác là Tiểu Tần.

- Sư Sư chắc hẳn là nghệ danh

Tô Đàn Nhi nói theo.

- Vốn tên của Lý Sư Sư là Lý Tiểu Tần rồi, Lý Tần, cái tên này, á

Bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của Tiều Thiền bỗng tái đi, Tô Đàn Nhi ngẩn người, sau đó nhếch nhếch miệng lên, nhưng không nói ra lời nào, Tiểu Thiền chỉ ở đó suy nghĩ một chút:

- Nhưng, cũng có thể là có cô con gái tên là Tiểu Tần, a, muội nhớ ra, khi ở Giang Ninh, Cẩm Tụy Hiên có cô con gái rất nổi tiếng tên mà Triệu Tiểu Tần.

- A

Ngón tay Tô Đàn Nhi bỗng chỉ lên.

- Ta cũng nhớ ra rồi, Triệu Tiểu TầnLúc đó tướng công đã từng gặp nàng ta sao?

- Tuy rằng tướng công rất ít khi qua lại cùng bọn họ, nhưng gặp qua thì chắc chắn là gặp qua, bằng không cũng có một Tiểu Tần khác, ví dụ như nói Biện Lương á

Tiểu Thiền cố gắng suy nghĩ kĩ hơn, Tô Đàn Nhi bỗng cười lên:

- Không được nhắc đến chuyện này nữa Hai người họ dù sao cũng là tỷ muội cùng được gả cho một người đàn ông, lúc này lại nói đến chuyện Ninh Nghị có liên quan đến vấn đề này, trong lòng có chút buồn. Nhưng bất kể là chuyện thế nào, bỗng nhiên cũng không khỏi có những suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng cũng bị nó ảnh hưởng, kể cả khi đó có cầm bài thủ từ này lên xem, cũng không thể nghĩ ra thêm được gì.

Lần đầu gặp Tiểu TầnTâm tư xao độngkhông chịu nổi Sau cảm giác phản cảm hồi đầu. Khoảng thời gian còn lại của cả ngày sau đó, hai người đều không khỏi suy nghĩ tới, nếu ở chỗ nào không có người, Tiểu Thiền nghĩ tới là mặt lại đỏ lên. Mà chỉ cần nhìn thấy tiểu thư nhà mình nàng ấy lại cười lên. Thế cho nên, đến giờ ăn cơm, Nàng ta và Tô Đàn Nhi, Hạnh Nhi, Phụng Thu Hoa mặt luôn hồng lên. Bặm môi cười.

Tô Đàn Nhi đương nhiên hiểu được vì sao cười là vì sao, thấy nàng như vậy, bản thân Đàn Nhi cũng muốn cười, nhưng với thân phận là chủ nhân, thì vẫn có thể nhịn được. Đám người Hạnh Nhi cũng có chút nghi hoặc, đơi đến lúc ăn được nửa bữa cơm, Tiểu Thiền không nhịn được bò ra bàn cười, phù phù vài tiếng rồi lại ngẩng đầu lên làm ra bộ nghiêm túc, khi nhìn thấy bộ mặt của mọi người, lại thấy không thể nhịn nổiTiểu Thiền xưa nay tuy rằng đáng yêu, nhưng ở trước mặt Phụng Thu Hoa và nhưng người tôi tớ khác, thì cần phải nghiêm túc hơn nữa vì giờ không còn là nha hoàn nữa mà đã thành tiểu thiếp rồi, lúc này nàng đã khiến mọi người nghi hoặc. Tô Đàn Nhi cũng có chút không kìm được, để một tay lên bịt miệng lại, lay kia thì đánh vào mu bàn tay của Tiểu Thiền, sau đó lại véo lên mặt nàng. Cảnh tượng này khiến Hạnh Nhi không hiểu nổi:

- Sao vậy?

Cuối cùng Tiểu Thiền úp mặt lên vai nàng rồi cười một trận lớn.

Tới Mộc Nguyên, ngoại trừ việc bất ngờ đến, thì cũng không có điểm nào để giái khuây. Lúc xế chiều, sau khi giải quyết xong mọi việc, Tô Đàn Nhi cũng có đi ra chỗ công trường bên cạnh xem xét, hoặc đi xem xét sự tiến triển của tình hình chiêu mộ nữ nhân công.

Cái thị trấn xa xôi hẻo lánh này, không có chỗ nào có thể chơi được, nếu nhắc đến non xanh nước biếc, thì đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được, nhưng thật sự khó mà có thể cảm hứng muốn du lịch. Nhưng vẫn có thể nhắc tới ven đường ở chỗ này, các loại cứt cho, cứt trâu cứt gà các loại thì đâu đâu cũng có, quần áo những người đi đường thì cũ kĩ, phòng xá thì thấp bé, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tên vô lại hoặc côn đồ ngồi chồm chỗm bên đường, ngồi nhìn theo cô nàng từ thành phố tới - đối với Ninh Nghị mà nói, đây chính là cảnh tượng xã hội nông thôn cũ, chỉ là thích bàn tán chuyện, chứ không phải có ý xấu. Cho dù Tô Đàn Nhi là người của thời đại này, có thể quen với những điều đó, nhưng cũng không chắc là thích nhìn thấy cảnh tượng này, ở mãi đây thì cuộc sống ngày càng trở nên vô vị.

Nhưng ở cái thị trấn bên sông này, lại có thể nhìn thấy khối đất màu xanh ở nên bến tàu cũ xa xa kia, Tô Đàn Nhi đi sẽ qua đó thử xem. Hiện giờ cái sông nhỏi này mà cũng có tàu lui tới à, Tô gia đã mua mấy khu đất gần đây, Tô Đàn Nhi đứng ở đây có thể nhìn thấy nửa phần của thị trấn nhỏ, mà xung quanh lại không có nhiều người đi qua, nàng có thể đứng đây mà tưởng tượng ra thị trấn nhỏ này sau này sẽ trở, nên như thế nào, nhưng phần nhiều thời gian là nàng nghĩ tới Ninh Nghị, tới Giang Ninh rồi lại nghĩ đến Biện Lương, nàng nhớ lúc đào hôn rời ra cũng đã từng đi qua con sông như thế này, nhớ lại tâm tình thưở đầu, vừa muốn lúc đầu thành thân với hắn, nếu ngay từ đầu mà không trốn hôn, giữa bọn họ sẽ như thế nào.

Về tương lai, quả thật nàng cũng không có quá tin tưởng. Đi ra ở riêng, việc kinh doanh thì từ từ làm, đương nhiên nàng cũng tin tưởng là mình sẽ làm tốt, còn về phần Ninh Nghị, nàng cũng không hiểu được hắn đang làm gì, hắn đã tiêu không ít tiền, bày ra một cục diện lớn, nhưng xem như hiện tại, vẫn chưa thể nhìn ra được thành quả và triển vọng. Nhưng bất kể là thế nào, nàng vẫn nghĩ sẽ ủng hộ hắn.

Chỉ có điều là hai cửa tiệm Trúc Ký khai trương, gặp phải bên Cao Nha Nội làm khó dễ, nếu hắn muốn ứng phó với chuyện này, e rằng phải đợi qua một khoảng thời gian mới được. Tuy rằng hiện giờ bản thân không còn tức giận nữa, nhưng chuyện cho hắn thời gian để suy nghĩ kĩ, thì không thể nào trực tiếp trở về đượcThật là nhớ tiểu Hi Nếu nó có thể sớm đến đây thì tốt biết mấy Nàng ở đó một lúc, rồi nghĩ ngợi chuyện này, ánh mắt nhìn xa xăm, mơ hồ nhìn một đội xe ngựa qua cầu, đi vào trong huyện thành nhỏ, sau đó dường như là không có chút động tĩnh gì nữa. Tô Đàn Nhi nghĩ có thể là trong huyện thành có nhà nào đó có người thân giàu có trở về thăm? Nàng cũng không có để ý lắm đến chuyện này, bất giác đứng dậy, đi về.

Tiến vào trong thành, xuyên qua những con phố nhỏ, Đàn Nhi đang để tâm tư của mình vào chuyện tiến độ công trình hôm nay, đi bên cạnh nàng là một vệ sĩ phụ trách an toàn do Ninh Nghị sắp đặt, còn có hai cô gái đi bên cạnh. Khi đi qua cửa của mấy nhà giàu có trong thành, nàng liền làm ra vẻ vô tình liếc mắt, nhưng cũng không thấy có chiếc xe ngựa nào trước cửa, cứ như vậy nàng đi qua khỏi huyện nha cũ nát, cách đó xa xa chính là công trường nhà mình và viện tử chính ở chỗ rẽ góc kia.

Trong đầu nàng bỗng mơ hồ hiện ta một ý nghĩ, nhưng lập tức ép nó xuống: đương nhiên không phải là, thời gian mới qua không lâu, bản thân không cần phải nghĩ đến nó, nhưng thật ra đêm nay đã dặn dò Hạnh Nhi, phải đắp cao cái góc kho lên một chút … Sau đóNàng nghe thấy có âm thanh nào đó truyền đến từ phía trước, ở bên đó có người đang nhìn vào viện tử, có cái gì đó khiến trái tim nàng như ngừng đập, nhưng không thể nàoCó thể là lại có một đợt hàng mới được chuyển đến, là đợt hàng đến trước thời hạn thì saoTrong lòng nàng lại tính toán suy nghĩ một chút, bước chân cũng nhanh hơn.

Ánh nắng cũng đang tắt dần bên bầu trời phía tây, Tô Đàn Nhi bước từng bước ổn định, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua góc đường bên đó, dường như truyền đến âm thanh của một đứa nhỏ, nàng nhìn về phía đó, cõ xe ngựa đúng là đứng ở bên kia đường, rất nhiều người đi xuống khuân đồ, chuyển vào trong sânQuả nhiên, là một đợt hàng tới rồi, nàng đi qua hai bước, tay phải không kìm nổi nắm chặt lấy quần áo bên trái.

Đi thêm hai bước nữa, bóng người mới hiện ra cách đó không xa. Đó là một hình dáng quen thuộc, ngồi trên một tảng đá lớn trước cửa, trong tay có ôm ai đóLà nam tử, bóng dáng đứa nhỏ bị che khuất bởi đám người, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tô Đàn Nhi thấy đối phương ngẩng đầu lên, hướng nhìn về bên này.

Nàng bước vội vài bước, sau đó, âm thanh của đứa nhỏ truyền đến tai của nàng, sau đó bóng dáng của Ninh Nghị và đứa nhỏ xuất hiện trước mặt nàng, Ninh Hi ở trong lòng phụ thân há miệng, trong miệng còn thổi ra bong bóng, Ninh Nghị véo véo mặt con:

- Đó chính là mẫu thân trốn nhà của con đấy.

Tô Đàn Nhi liền chạy tới, ôm lấy con trước mặt Ninh Nghị, hôn hôn con hai cái.

Sau đó lại dán chặt má mình vào má con, cho dù nước bọt của Ninh Hi dính đầy trên mặt nàng cũng mặc kệ.

Nàng âu yếm đứa nhỏ như vậy một lát:

- Sao nhanh như vậy đã tới đây rồi.

Nàng cúi đầu, nói xong câu này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt có chút nóng nóng, trên mặt hiện ra nụ cười.

- Vợ nhà ta chạy mất, nên đàn ông trong nhà phải lo lắng chứ. Nàng nhìn ta vậy, là có ý gì?

- Ta nghĩ nếu năm đó ta trốn kết hôn thì đã tốt rồi.

- Á

Không ngờ Tô Đàn Nhi này lại đột nhiên nói ra những câu như thế, Ninh Nghị ngẩn người, sau đó giơ tay, ôm hai mẹ con họ vào.

Tô Đàn Nhi cảm thấy trán mình dán vào bộ ngực của hắn, trên mặt nóng lên:

- Đừng, có người nhìn kìa

Bên kia đường, quả nhìn có ít người đang nhìn ngó, vài nhà gần đó còn có người ra xem rất náo nhiệt, cũng có người là đi qua đường, họ chỉ chỉ trỏ trỏ đôi vợ chồng ở thành phố lớn không biết ngại, nhưng Ninh Nghị không hề để tâm:

- Để ý bọn họ làm gì.

Hắn vừa nói, vừa vẫy vẫy tay với mấy người bên đó:

- Nhìn cái gì vậy, về nhà mà ôm vợ mình đi.

Trong đại thành những người có tiền đều khá hống hách, nhưng những lời này của Ninh Nghị khiến tất cả họ mỉm cười, có người thì giơ tay kéo chồng đi, cũng có người thì vẫn đang đứng đó nhìn theo. Ninh Nghị cũng không quan tâm xem bọn họ làm gì nữa.