Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 538: Mùa xuân ấm áp, họ hàng bằng hữu gần xa. (1)




Qua những ngày đầu tháng hai âm lịch này, những ngày đông lạnh lẽo dần qua đi, muôn vật tràn trề sức sống. Các hộ nông dân đã bắt đầu cày bừa chuẩn bị cho vụ xuân. Trong và ngoài thành Biện Lương càng thấy rõ được hơi thở ấm áp của nước sông được gió xuân đưa đi mọi nơi. Các chồi non trên cây lột xác, đóa hoa từ từ hé nở. Các hộ nông dân đã vào thành mua các loại nông cụ. Những đứa trẻ đi theo cha mẹ ra phố hơi thở của mùa xuân đã đến càng trở nên ấp áp.

Ngoài việc quan trọng là cày bừa cho vụ xuân ra, hai tháng này trong thành Biện Xuân còn có đại sự náo nhiệt hơn. Đó là vì kì thi mùa xuân năm nay sắp đến. Thi cử tại kinh thành chính là việc trọng đại vì nước mà chọn ra nhân tài, cứ ba năm một lần.

Nhưng quy tắc thi thường không nhất quán. Có lúc Hoàng đến cảm thấy thiếu người hoặc là văn đàn hưng thịnh. Võ triều một thế hệ hai năm, một năm một lần cũng không phải là chuyện lạ. Đặc biệt là sau khi định ra kế hoạch Bắc phạt, dù là thành công hay thất bại tương lai cũng đều phải cần dùng đến rất nhiều nhân tài. Mấy năm gần đầy việc chọn nhân sĩ cũng trở lên thường xuyên hơn.

Tuy rằng các quan viên của Lại Bộ rảnh rỗi đến mức làm cho đau đầu nhưng đối với Hoàng đến mà nói nhân tài thực sự có thể dùng được dù thế nào cũng là ít.

Vì kì thi mùa xuân đã đến gần, các thí sinh vào kinh ứng thi từ năm ngoái đã tụ tập lại, chẳng khác nào không khí tết vẫn còn đến tận bây giờ. Mọi tầng lớp, các học trò đến tham dự, có người thì tìm kiếm cơ hội để thể hiện tài năng, có người hoặc là đến chỗ của quan viên, văn hào quý phủ để đút lót mong được quan to ưu đã đã thành lệ thường.

Trên thực tế, tuy các cuộc thi quan trọng của thời hiện đại để tránh việc thiên vị chuyện mà không cho người châm bài biết được tên của thí sinh đó là điều đương nhiên. Nhưng thực tế thời Võ triều không dán bảng tên. Một thế hệ Đường triều, về tên của thí sinh đối với quan giám khảo chấm bài mà nói tất cả đều rõ rành. Cuộc thi càng nhiều lần kiểm tra, là học sinh bên trong phòng thi có nổi tiểng ở bên ngoài hay không, có khả năng chạy bài hay không … Thì xuất phát từ một ý nghĩa nào đó mà nói đây cũng là một cuộc kiểm tra thực tế với đối phương, về bối cảnh gia đình, dựa vào đó để tuyển chọn làm quan ,cũng là một lý do nhất định trong đó.

Sau đời đầu tiên của Võ triều thi cử bắt đầu dán bảng tên. Nhưng các thí sinh đến từ mọi nơi vẫn có thói quen như cũ mà không có thay đổi gì, dù sao cũng đã chạy bài có thể lúc lấy đề thi sẽ có tiền bối chỉ điểm. Còn cho dù là sau khi thi đậu những người này cũng vẫn những tác dụng to lớn. Còn những việc ồn ào huyên náo này cũng làm cho không khí thi cử trong thành Biện Lương sôi nổi hơn. Đối với những người thích những chuyện này thế này thì quả thực họ sẽ rất thích thú.

Trước và sau mùa xuân đều có những văn nhân, học tử chạy đến quý phủ Ninh Nghị tặng hành quyển, đến nhà thăm hỏi nhằm tìm được mối quan hệ nào đó từ nơi này.

Đặc biệt là những ngày trong tháng hai này, có mấy nhóm học sinh đến chỗ Ninh Nghị muốn được chỉ bảo về thơ ca. Cũng có kẻ đến cửa để chỉ trích việc làm của Ninh Nghị. Ví dụ như có một kẻ tên là Trần Đông, học sinh của Quốc Tử Giám sau khi đến thăm hỏi thì chỉ trích Ninh Nghị đã luồn cúi cho những kẻ đi buôn. Thân hữu dụng mà lại không thể vì nước mà dốc lực, uổng công đọc sách thánh hiền. Ninh Nghị nghe thấy mà đau đầu đuổi kẻ đó ra ngoài.

Cũng may là đối phương đã nói rồi chứ không lôi thôi lâu lắm. Gã Trần Đông này còn hơn Ninh Nghị mấy tuổi rất có tâm huyết. Là một trong những học sinh của trường Thái học Quốc Tử Giám. Tuy tài học không được coi là xuất chúng nhưng từ trước đến nay cũng được gọi là người có lực hiệu triệu đại diện cho những kẻ giàu có.

Khi Ninh Nghị nhắc đến với Nghiêu Tổ Niên, nghe nói Trần Đông kia thậm chí có vài lần soạn văn chửi rủa Thái Sư Thái Kinh không còn đương chức, thật sự là lực sĩ chân chính. Đương nhiên vận may thi cử còn kém một chút, danh khí có đấy, nhưng chưa bao giờ đỗ quan, có lẽ cũng là vì ảnh hưởng của Thái kinh bên kia.

- Nhưng Trần Đông lại chủ động đến đây chửi, cũng đủ để nói rõ gần đây danh tiếng của ngươi ở kinh thành khá nổi. Tuy nhiên vì hai tửu lâu mà chuyện thành ra như vậy ta tiếc cho ngươi rèn sắt không thành được thép …

Về chuyện này, Văn Nhân Bất Nhị đánh giá như thế:

- Tâm tình của Trần Đông ta có thể hiểu được.

Bây giờ cục diện lại thành ra thế này, thực ra ở một phương diện khác cũng là Ninh Nghị cố ý làm ăn kinh doanh. Thời gian mấy ngày gần đây, tin tức về tác giả của hai bài thơ mới là đại tài tử Ninh Lập Hằng được Trúc Ký tuyên bố đã truyền ra khắp văn đàn Biện Lương. Chủ yếu nhất là Sưu Sư cô nương thậm chí còn vì tác giả biểu diễn hai bài thơ mới này, từ chối mấy lời quan trọng, sau khi chuyện này truyền ra ngoài đã dẫn đến không ít sóng gió.

Đơt thi đầu tiên của mùa xuân năm đó là mùng chín tháng hai, chính là thời điểm mà các tài tử có cơ hội tốt nhất để phát triển thanh danh của mình ở thành Biện Lương. Nhưng vào tháng cuối Ninh Nghị đã lan truyền tin tức này nhất thời làm cho không ít người nhớ lại nhiều câu thơ mà hắn đã cho lan truyền vào Tết Đoan Ngọ đầu năm. Bởi vậy, có người đang mong đợi nội dung mới của hai bài thơ này, có người thì xoa tay nghĩ phải chờ đến ngày công bố bài thơ để lấy một tác phẩm hay hơn nữa nhằm áp đảo đối phương.

Nói chung là dù ở tâm lý nào thì hai tòa Trúc Ký trong thành Biện Lương với hai cái tên của Trúc Kí là "Vãn Chiếu", "Vũ Yến" đã đủ thấy hấp dẫn rồi. Dù là trong mấy ngày ngắn ngủi công việc kinh doanh của hai toà Trúc Kí rất sôi nổi, ngay sau đó thì tiếp theo việc kinh doanh ngó sen, than đá, lò than cũng được mở rộng ra gấp mấy lần. Đương nhiên cũng có người có phương pháp, bắt đầu tìm hiểu xuất thân, bối cảnh và những tin tức liên quan đến Ninh Nghị.

Cho dù là hai quán tửu lâu này có chật ních người thì số người chứa được cũng không nhiều. Tại một thời đại thiếu thốn những thủ đoạn tiếp thị mà nói, bất luận là danh tiếng của Lý Sư Sư vẫn là nổi tiếng dựa vào mấy bài thơ của hắn, tiềm lực có thể khai thác sẽ càng nhiều. Ví dụ về đến nhà, đám người Tô Yến Bình đã đề nghị hắn và Lý Sư Sư có thể làm những chuyện mờ ám, đi Phàn Lầu, đi dạo … nhưng dù sao Ninh Nghị cũng biết đạo lý nên hắn đã bác bỏ đề nghị kia.
- Thù hận cũng đủ rồi, chuyện làm ăn buôn bán dù sao cũng phải năng nhặt chặt bị. Ta mở cửa hàng chính là xứng với bài thơ, để mọi người làm theo hay hơn. Nếu cuối cùng lại đem tất cả hiếu kì đổ vào người Lý Sư Sư thì chuyện kinh doanh chẳng phải là như những quán bình thường sao? Các ngươi ra chủ ý này giúp mọi người thật là ghê tởm … Kinh doanh là kinh doanh.

Đàn Nhi, Tiểu Thiền, Vân Trúc, Cẩm Nhi, sau khi họ lần lượt bỏ đi, Ninh Nghị trong mắt mọi người cũng có phần cô đơn hơn.

Đương nhiên, cảm giác như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy ủ rũ mà lại khiến hắn có cảm giác mới. Ninh Nghị thường xử lý những chuyện trong nhà tiện thì mang theo con trai, có lúc ngồi bên cạnh trong chiếc xe nhỏ nói với Ninh Hi:

- Đợi cha xử lý trong những chuyện này sẽ mang con đi tìm mẫu thân trốn nhà kia được không?

Đứa nhỏ cầm đồ chơi ngồi trong xe gỗ chỉ gật đầu vỗ tay đáp lại:

- Ồ, ồ!

- Đến lúc đó đánh mông mẹ con nhé!

- A a …

- Con xem, con cũng cảm thấy cha có lý.

Hắn cười cầm bút lông bắt đầu viết chữ.